Cách hôn lễ còn nửa tháng, hầu hết thi*p cưới đã được phát xong, Tuyên Hòa do dự hồi lâu, cuối cũng vẫn quyết định không phát thi*p mời tới bạn bè ở viện nghiên cứu. Thật ra không phải cậu sợ bị người ta biết chuyện mình kết hôn với người đồng tính, chẳng qua nếu người khác biết được việc này sẽ chỉ gây nên những phiền toái không đáng có, dù sao người kỳ thị đồng tính luyến ái cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có.
Hôm nay sau khi tan học, Tuyên Hòa ở trong vườn trường đang định về nhà thì di động lại vang lên.
Đầu kia điện thoại là Tương Trữ Chiêu, giọng điệu không kiên nhẫn mang theo chút kẻ cả, dặn cậu đứng đợi ở cổng, sẽ có người đến đón, chiều nay hai người phải cùng đi thử lễ phục.
Tuyên Hòa bình tĩnh đối đáp lại, cuối cùng cậu hỏi: “Anh đang làm gì?”
“Làm việc, lát nữa còn có cuộc họp.” Ở đầu dây bên kia Tương Trữ Chiêu thoáng nhăn mày, âm điệu nâng cao: “Cậu đang kiểm tra tôi sao?” Anh cười nhạt một tiếng, nói như kiểu chỉ trích, nghi ngờ cậu.
Ấy thế mà Tuyên Hòa lại nở nụ cười, “Không thể sao?”
Cậu vừa hỏi như thế, bên kia lại yên lặng, nửa ngày cũng không thấy trả lời. Nếu không phải biết Tương Trữ Chiêu vốn lạnh lùng, có lẽ Tuyên Hòa sẽ nghĩ rằng đối phương đang tức giận không muốn nói, nhưng thái độ này của Tương Trữ Chiêu mới đúng là bình thường, Tuyên Hòa bây giờ tập mãi thành thói quen, cũng sẽ không vì vậy mà lo lắng, dù sao Tương Trữ Chiêu thích tức giận, nhưng sẽ không để bụng.
Qua một lúc lâu sau, Tuyên Hòa nói: “Anh nhớ ăn cơm trưa, đừng uống nhiều cà phê!”
“Đã biết.” Đối phương mất kiên nhẫn lên tiếng trả lời, nhưng vẫn nói “tạm biệt” rồi mới tắt điện thoại.
Tuyên Hòa cất di động, theo lời dặn đứng ở cửa chờ đợi, không lâu sau, một người đàn ông gần ba mươi tuổi bước tới hỏi: “Xin hỏi ngài là Tuyên Hòa tiên sinh?”
Cậu gật đầu, ngầm đánh giá người đàn ông trước mặt, veston thẳng thớm, đeo một cặp kính dài nhỏ, gương mặt coi như sáng sủa, ánh mắt hẹp dài hơi mị, lóe lên một tia tinh quang.
“…Tôi là thư kí của Tương tiên sinh, tôi họ Tiền, ngài có thể gọi tôi là thư kí Tiền.” Đối phương tiếp tục nói, “Tương tiên sinh dặn tôi đưa ngài đi dùng bữa ở nhà hàng Trung Quốc, sau đó đưa ngài đến công ty gặp Tương tiên sinh, lộ trình buổi chiều là đi chọn lễ phục.”
Tuyên Hòa ngẩn ra, nói: “Anh đừng dùng kính ngữ, cứ gọi thẳng tên tôi cũng được mà.”
Tiền thư kí cũng thuận theo mà gọi cậu là Tuyên Hòa, hai người lên xe, lái xe theo chỉ dẫn của Tiền thư kí mà đi. Hai người thấy sắp tới chỗ Tương Trữ Chiêu, thoáng hàn huyên một hồi rồi chẳng biết nên nói gì nữa.
Tuyên Hòa trước kia chưa từng trải qua chuyện như thế này, không biết nên đối đãi ra sao với cấp dưới của vị hôn phu, đáy lòng ít nhiều có chút khẩn trương. Không ngờ đối phương cũng nhận ra cậu đang khó xử, nhất thời cười nói: “Không cần khẩn trương như thế, đúng lý mà nói thì tôi sẽ trở thành người nhà tương lai của cậu đấy.”
Cậu nao nao.
“Mẹ của tôi là chị họ của Tương tiên sinh, tính ra tôi là cháu ngoại trai của anh ấy, phải gọi anh ấy một tiếng cậu họ.” Thư kí Tiền nở nụ cười, “Nói như vậy, tôi nên gọi cậu là mợ họ?”
Tuyên Hòa khóe miệng vừa kéo, nhịn không được nói: “Không cần kêu như vậy, huống hồ tôi còn nhỏ tuổi hơn anh.”
Sau khi nói rõ mối quan hệ cậu mới cảm thấy dễ thở hơn một chút, bắt đầu cùng Tiền thư kí trò chuyện, nói một ít chuyện về gia tộc, còn có một số việc riêng của Tương Trữ Chiêu, đến khi xong bữa cơm, hai người đã rất thân thiết, tới công ty của Tương Trữ Chiêu, Tiền thư kí còn tự mình chuẩn bị hồng trà cho Tuyên Hòa, thừa dịp thời gian nghỉ trưa còn ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Bởi vậy khi Tương Trữ Chiêu đến thì bắt gặp cảnh tượng hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
“…Tôi cứ nghĩ rằng cậu không am hiểu xã giao.”
Tiền thư kí đi rồi, Tương Trữ Chiêu ngồi xuống, trào phúng nói.
Tuyên Hòa không để ý đến lý do đối phương dùng loại khẩu khí này để nói chuyện, còn cười nói: “Chẳng phải anh ấy là người nhà của anh sao? Không ngờ anh có cháu ngoại trai lớn như vậy, lại còn là thư kí của anh, anh ấy có vẻ rất lịch sự hòa nhã.”
“Cậu đừng hỏng tơ tưởng gì, cậu ta ghét cậu.” Tương Trữ Chiêu nói không lựa lời, khẩu khí cũng càng lúc càng khó chịu.
“Anh nói gì vậy?” Tuyên Hòa không hiểu ra sao, một lúc sau cậu mới ý thức được Tương Trữ Chiêu hiểu lầm cái gì, thoáng chốc nở nụ cười ra tiếng, nói: “Anh nói bậy gì vậy, tôi đối với anh ta không có loại tình cảm ấy.”
Tương Trữ Chiêu trầm mặc nhìn cậu.
Tuyên Hòa bị anh nhìn như vậy, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên, dời đi tầm mắt, chần chờ nói: “Anh không tin tôi?”
Cậu hỏi vài lần, Tương Trữ Chiêu vẫn một mực không đáp lại nửa lời, cứ dùng đôi mắt đen âm trầm nhìn cậu, thật sâu nhìn vào đáy mắt cậu, ánh mắt sắc bén kia lại mang một tia tàn ác, đáy lòng Tuyên Hòa run lên, không khỏi thở dài trong lòng.
“Tương tiên sinh, tôi nghĩ ngài hiểu rất rõ chứ.” Tuyên Hòa bất đắc dĩ nói, “Từ tướng mạo, bằng cấp, gia thế, sự từng trải, tôi đều kém ngài, hôn sự này là tôi trèo cao, là tôi không xứng với ngài, cho nên mối nghi ngờ của ngài hoàn toàn không cần có… huống hồ tôi với Tiền thư kí nói chuyện phiếm cũng đều về chuyện của chúng ta, anh ta đề nghị chúng ta có thể đến phía nam hưởng tuần trăng mật, đến bãi biển phơi nắng để giúp ngài khỏe mạnh.” Tuyên Hòa nói xong, liếc nhìn đối phương một cái.
Tương Trữ Chiêu lại trầm mặc.
Tuyên Hòa không tươi cười như mọi lần nữa: “Anh đi họp đi, tôi ở chỗ này chờ anh.”
Khép lại khoảng cách giữa hai người, ngay từ đầu cậu đã biết, hôn sự này không chỉ có cha mẹ kỳ vọng, là cậu trèo cao đối phương; nhưng biết làm sao đây, cậu vốn chỉ là một con người bình thường, quen nếp nước chảy bèo trôi, cậu chưa bao giờ được người nhà cưng chiều, không được coi trọng cũng không được chờ mong, một cuộc hôn nhân như vậy, đối với cậu mà nói cũng là tốt lắm rồi.
Vì thế cậu không đòi hỏi quá nhiều gì, cũng không nghĩ mình có thể nắm giữ được tâm tư của Tương Trữ Chiêu, cậu chỉ hi vọng cuộc hôn nhân này có thể yên ổn mà duy trì.
Tương Trữ Chiêu rời khỏi phòng nghỉ thật, Tuyên Hòa nghe thấy tiếng đóng cửa, vẻ mặt cũng thả lỏng một chút, nhưng không đến năm phút, cửa lại bị mở ra, người đi vào vẫn là Tương Trữ Chiêu.
“… Anh không phải đi họp?”
“Hội nghị kéo dài thời hạn.” Tương Trữ Chiêu lạnh mặt nói, “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Tuyên Hòa trừng lớn mắt.
“Cậu nói cậu không xứng với tôi, những lời này là tự hạ thấp chính mình… cũng là hạ thấp tôi.” Tương Trữ Chiêu dường như cố kiềm nén tức giận nói.
“Đây là sự thật.” Tuyên Hòa chậm rãi cúi đầu.
Tương Trữ Chiêu bước nhanh tới, gần như тһô Ьạᴏ mà bắt lấy cổ tay cậu, bắt cậu đứng lên, khi cậu cảm thấy kinh ngạc mà nâng mặt lên, nam nhân đã hôn xuống, hung ác như một mãnh thú đói khát, Tuyên Hòa bị hôn đến không thở nổi, chỉ có thể phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ rất nhỏ, cảm thấy đầu lưỡi câu liêu kia đang cường ngạnh ʍúŧ vào, trong lúc mê mang, từng đợt tê dại tựa như sóng biển thổi quét mà đến, khoái cảm dần dần chiếm ngự lý trí của cậu.
Tuyên Hòa không biết mình đã ôm lấy người đàn ông này lúc nào, chỉ biết trước mắt rơi vào một cái ôm ấm áp, giờ phút này cậu thật sự khao khát, cậu vừa đón nhận nụ hôn vừa rúc vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, thật lâu thật lâu sau, mới nghe thấy được thanh âm không quá cao hứng của đối phương.
“Cậu phải nhớ kĩ, là tôi chọn cậu.” Giọng nói Tương Trữ Chiêu mang theo một tia giận hờn không che giấu: “Nói cậu không xứng với tôi, là sỉ nhục mắt nhìn người của tôi, cậu có hiểu hay không?”
“… Ưm.” Cậu cúi đầu lên tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt cổ quái hỏi: “Vừa rồi… Không phải là anh… ghen đấy chứ?”
Tương Trữ Chiêu không trả lời, lại cúi đầu hôn cậu.
Lần hôn này, dịu dàng hơn so với lúc trước, nhưng vẫn nóng bỏng tha thiết như thế; Tuyên Hòa bị ôm chặt, chỉ ngửi được hơi thở sạch sẽ trên người anh, chóp mũi cọ xát lẫn nhau, môi lưỡi nóng bỏng giao hòa, Tuyên Hòa than nhẹ phát ra thanh âm tinh tế, trong đầu một mảng trống rỗng.
Thật lâu sau, nụ hôn kết thúc rồi, Tuyên Hòa còn tựa vào иgự¢ anh, bỗng nhiên cảm thấy thứ gì đó ở cưng cứng cọ cọ vào mình. Cậu đưa tay sờ sờ, ngẩng đầu hỏi: “Anh có phản ứng?”
Tương Trữ Chiêu phản ứng тһô Ьạᴏ khác thường, vội đẩy cậu ra, quát lên: “Đừng chạm vào tôi!”
Tuyên Hòa ngẩn ra, có chút chần chờ, “Anh như vậy… làm sao đi ra ngoài?”
Tương Trữ Chiêu không quay đầu lại, xoay người đi vào phòng tắm. Hai mươi phút sau, Tương Trữ Chiêu mới đi ra, mặc bộ quần áo lúc trước, thần sắc rất lạnh, trên gương mặt lại phiếm chút vạt hồng; thấy Tuyên Hòa nhìn mình, nhất thời giận tái mặt, cơ hồ thẹn quá hóa giận nói: “Nhìn cái gì?”
Tuyên Hòa lắc đầu, cố nén cười.
Tiếp xúc nhiều với Tương Trữ Chiêu, dần dà cậu cũng nắm bắt được tính tình đối phương, cũng hiểu ra những lời nói, những nụ hôn trước đây của anh tuy thiếu tự nhiên nhưng đều vì muốn an ủi cậu. Dù cách an ủi ấy thật khiến người ta khó hiểu, nhưng Tuyên Hòa đã hiểu, và cậu rung động vì nó.
Chưa kể chuyện vừa rồi, rõ ràng Tương Trữ Chiêu có thể nhờ cậu giúp đỡ hoặc muốn cậu dâng hiến, nhưng anh không hề nhắc đến mà chọn cách tự giải quyết, hoàn toàn không có ý miễn cưỡng cậu, có lẽ anh muốn để dành cho ngày cưới, các chuyện khác tạm thời không tính đến, ít nhất Tuyên Hòa biết đối phương tôn trọng cậu.
… Như vậy…. như vậy là đủ rồi. Cậu thầm nghĩ.
Buổi chiều hôm đó, hai người đi thử lễ phục, nhưng từ đầu chí cuối, sắc mặt Tương Trữ Chiêu đều rất khó coi, Tuyên Hòa quan sát hồi lâu mới phát hiện mỗi khi nhà thiết kế hoặc người trợ lý chạm vào cậu, hay lúc họ đến gần cậu để đo, ánh mắt Tương Trữ Chiêu sẽ càng tối lại.
Nhờ thế mà cuối cùng Tuyên Hòa cũng biết Tương Trữ Chiêu đang ăn dấm chua. Điều kỳ lạ là cậu không hề cảm thấy khó chịu vì điều đó mà còn hơi vui vui. Tương Trữ Chiêu ghen không hẳn vì yêu cậu, nhưng hiển nhiên anh có ý muốn chiếm giữ cậu, điều này chứng tỏ đối phương cũng coi trọng cậu lắm.
Những ngày bình lặng của hai người cứ trôi đi như thế. Cuối cùng hôn lễ cũng đã gần kề. Tuyên Hòa đóng gói hành lý rồi gửi qua nhà Tương Trữ Chiêu. Do tập tục mà đến giờ cậu vẫn chưa chạm mặt anh.
Trên thực tế, đối với hôn lễ này cậu cũng không chờ mong gì, ngày hôm đó theo dự định là buổi sáng cử hành hôn lễ ở gian nhà chính, giữa trưa thì tổ chức tiệc cưới kiểu Tây ở bên ngoài, thông thường ở nước ngoài tự mình quyết định kiểu làm tiệc, buổi tối hôn lễ kết thúc tại một khách sạn sang trọng.
Sau khi kết hôn, Tương Trữ Chiêu dành ra một tháng để nghỉ ngơi, cũng đủ để bọn họ đi hưởng tuần trăng mật, thuận tiện làm một số chuyện khác. Bà Tương rất mong mỏi được bế cháu, bởi vậy sau khi họ kết hôn, chuyện đầu tiên dự định làm là đi đăng ký kết hôn, chuyện thứ hai là tìm người thụ tinh nhân tạo.
Tuyên Hòa không biết mình có thể trở thành một người cha tốt không, nhưng cậu vẫn lạc quan đối diện; dù cậu không biết nên làm thế nào cho phải, thì vẫn còn Tương Trữ Chiêu có thể xử trí chuyện này.
Vấn đề lớn nhất bây giờ là chuyện kết phối đêm tân hôn.
Tuyên Hòa chưa từng có kinh nghiệm, mới đây thôi cậu cũng chỉ cùng Tương Trữ Chiêu hôn nhau, nhưng mấy ngày sau, bọn họ phải nằm cùng giường, làm việc của vợ chồng, cá nước thân mật.
Cậu không do dự gì, lựa một thời điểm nhàn rỗi lúc tối, lên mạng tìm một ít “tư liệu” để quan sát, nhưng sự tình lại có chút ngoài ý muốn, cậu càng xem càng bình tĩnh, cuối cùng thì gần như thất vọng. Cách đàn ông ℓàм тìин với nhau không thú vị như cậu vẫn tưởng, thậm chí cậu không học hỏi được gì từ tư thế cơ thể đến cách ՐêՈ Րỉ phóng đãng.
Cứ như thế, Tuyên Hòa kiên nhẫn xem hết cuộn phim này đến cuộn phim khác.
Cậu không muốn đến lúc đó cái gì mình cũng không biết, lại càng không muốn để mình Tương Trữ Chiêu chủ động từ đầu đến cuối. Như thế cũng không có gì bất ổn, chỉ là cậu muốn làm gì đó để đáp lại đối phương. Lúc trước mỗi lần hôn nhau cậu đều thụ động đón nhận, bởi thế lần này đương nhiên cậu phải làm người tấn công rồi.
Tuyên Hòa vốn không định tiêu tốn thời gian vào việc này, ấy thế mà chớp mắt đã đến ngày cưới.
Ban đầu cậu nghe có người bảo, đám cưới thường rơi vào tình trạng rối loạn nháo nhào, nhưng thật ra Tuyên Hòa lại chẳng cảm thấy gì cả. Phần lớn các việc vặt đều có đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp lo, cậu chỉ cần ở trong phòng nghỉ, chờ đợi nghi thức bắt đầu thôi.
Buổi sáng ở giáo đường hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, tạm không nhắc việc ba cậu kéo cậu đi qua thảm hồng rồi giao cho Tương Trữ Chiêu, cảnh tượng như thế khiến người ta cảm thấy quẫn bách, trước sự chứng kiến của mục sư, hai người trao đổi lời thề và nhẫn cưới, cuối cùng Tương Trữ Chiêu cúi đầu ở bên khóe môi cậu khẽ hôn lên, hôn lễ coi như thành công.
Giữa trưa, Tuyên Hòa và Tương Trữ Chiêu vội vàng dùng xong cơm trưa, sau đó dùng một khoản tiền không nhỏ bao trọn toàn bộ hoa viên để cùng các tân khách hàn huyên nói chuyện với nhau, lúc uống xong mấy chén rượu, Tuyên Hòa chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt đều đã ¢ươиg ¢ứиg, nhìn lại, Tương Trữ Chiêu vẫn ứng phó mà mặt không đổi sắc, giống như hoàn toàn không biết mỏi mệt, cậu không khỏi có chút bội phục đối phương.
Trong tiệc cưới buổi tối hai người thay đổi một bộ lễ phục, ngồi vào vị trí, sau đó không lâu có người mời lên đọc diễn văn, Tương Trữ Chiêu bước lên bục, cũng không nói nhiều, chỉ cảm ơn cha mẹ cùng người thân và bè bạn đã đến tham dự, hoàn toàn không nhắc đến người bạn đời là cậu, nhưng Tuyên Hòa cũng không quá để ý, lúc sau cậu lên sân khấu, cũng theo lệ mà nói vài lời cảm ơn, cuối cùng là một chút lời nói với Tương Trữ Chiêu, đại ý là cảm tạ đối phương đã nguyện ý cùng mình đi vào phần mộ hôn nhân.
Cho đến khi nói hết phiên, hai người bị Tiền thư kí kiêm người điều khiển chương trình trêu chọc một phen, sắc mặt Tương Trữ Chiêu lại trầm xuống. Lúc bắt đầu tiệc, chú rể đứng dậy kính rượu mọi người, tiệc cưới cuối cùng cũng chấm dứt, sau khi tiễn khách, hai người rốt cuộc cũng có thể lên xe về nhà.
Đối với Tuyên Hòa mà nói, nhà Tương Trữ Chiêu vẫn có gì đó thật xa lạ, lúc trước cậu gửi hành lý tới cũng không biết để ở nơi nào, hỏi qua cô giúp việc Tiểu An mới biết được hành lý của mình đã được sắp xếp ổn thỏa, điều này khiến cho Tuyên Hòa có chút nôn nóng.
“… Tuyên tiên sinh không cần lo lắng, mời ngài đi bên này.” Tiểu An cười dẫn cậu đến thư phòng Tương Trữ Chiêu ở đối diện, “Mọi đồ đạc của ngài đều ở trong này.”
Cửa vừa mở ra đã làm Tuyên Hòa phải ngây ngẩn.
ACG và mô hình mà cậu yêu thích đều ở trong căn phòng này, chiếm trọn một mặt tường là chiếc tủ kính dùng để trưng bày, đúng là nhìn vật để đoán người, khung xương kim loại sáng bóng, bên trong trưng bày tất cả mô hình mà cậu cất giữ bao năm. Trò chơi nhuyễn thể và tranh biếm họa đều được đặt ở một giá sách gỗ bên cạnh, trên sàn nhà trải thảm lông dê, ở góc trong cùng có thể thấy một bộ sô pha mềm mại sang trọng, còn có phủ dưới chiếc màn rộng thùng thình là TV LCD, mà tất cả máy chủ trò chơi của cậu đều được đặt chính giữa một chiếc tủ kê dưới TV LCD.
“… Tương tiên sinh nói phòng này dùng để cho ngài chứa đồ.” Tiểu An cười nói, “Lúc ấy sửa chữa bài trí có chút gấp gáp, nếu ngài có chỗ nào không hài lòng thì xin cứ nói, Tương tiên sinh đã dặn sắp xếp mọi thứ theo ý ngài.”
Tuyên Hòa ngốc lăng hồi lâu, mới bước ra khỏi căn phòng.
Cậu cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng đối với những thứ cậu ham mê, dù Tương Trữ Chiêu miễn cưỡng không để ý tới nhưng không đồng nghĩa với việc anh thích chúng, ấy vậy mà anh lại dành riêng căn phòng này cho cậu chứa đồ, thế có khác nào anh chấp nhận dung hòa sở thích của cậu. Tuyên Hòa nghĩ, có lẽ mình đã được gả cho một người đàn ông rộng lượng hơn mình tưởng.
Trở lại phòng Tương Trữ Chiêu, hoặc có lẽ nên nói là phòng của hai người họ, đối phương vừa mới tắm rửa xong đang từ phòng tắm bước ra, trên người còn phủ áo tắm, tóc vẫn còn vương bọt nước.
“Đi tắm đi.” Đối phương nói như ra lệnh.
Tuyên Hòa còn đang bối rối, cũng không nghĩ nhiều, thuận theo lời anh cởi lễ phục ra tắm rửa.
Sau khi vội vàng tấy rửa qua, Tuyên Hòa cầm bộ áo tắm trong ngăn tủ ra mặc, nhỏ bé rất vừa vặn với khuôn người cậu, có lẽ là do đã được đặt may từ trước. Mãi đến khi bước ra khỏi cửa phòng tắm, cậu mới nhớ lại những tiếng ՐêՈ Րỉ và các tư thế trong cuốn phim từng xem, nhất thời hơi hơi khẩn trương.
Miễn cưỡng trấn định tinh thần, Tuyên Hòa trở lại phòng, thấy Tương Trữ Chiêu nằm tựa trên giường đọc sách, do dự một chút, cậu trèo lên từ bên kia giường, kéo cái chăn qua phủ lên thân thể, trong lúc này cậu không biết nên nói cái gì.
Bấy giờ Tương Trữ Chiêu mới buông sách, nói với cậu: “Em trốn cái gì?”
“Không có…” Tuyên Hòa cúi đầu, “… Cái kia, có thể tắt đèn được không?”
Cậu nghĩ rất đơn giản, chỉ cần không nhìn thấy lẫn nhau, đương nhiên cũng không thấy được sự việc kia diễn ra như thế nào, như vậy ít nhất sẽ không cảm thấy khẩn trương, huống hồ cậu thật không biết mình sẽ thế nào nếu nằm dưới ngọn đèn thấy cơ thể trần trụi của Tương Trữ Chiêu.
Đối phương hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn đưa tay tắt đèn.
Trong phòng một mảnh tối đen.
Tuyên Hòa cố lấy dũng khí tựa vào người anh, còn chưa chạm tới đối phương, đã bị kéo vào một cái ôm ấp quen thuộc, tiếng kinh hô cũng trực tiếp bị ngăn chặn; Tuyên Hòa phát ra tiếng thở dốc khe khẽ, cảm giác môi lưỡi đều bị ʍúŧ vào một cách тһô Ьạᴏ, cơ khát, mặt cũng dần dần đỏ lên.
Không biết hôn như vậy bao lâu, Tuyên Hòa thò tay giải khai dây lưng áo của đối phương, tay vuốt lên làn da bóng loáng của nam nhân, không ngờ lại nghe được tiếng rên nhẹ như có như không.
“… Tương tiên sinh, em có thể tới sao…” Tuyên Hòa ôn tồn hỏi.
“Tùy em.” Thanh âm của đối phương có chút nôn nóng nhưng vẫn ưng thuận.
Tuyên Hòa sờ soạng làm rớt ra áo ngủ của đối phương, đem mặt dần trượt xuống dưới, ở trên cơ bụng rắn chắc của anh mà loạn hôn loạn liếm, đến khi mặt ᴆụng phải sỉ mao mềm mại ở hạ phúc, cậu tò mò đưa tay an ủi thể mao, trong bóng đêm lại nghe thấy tiếng thở dốc kiềm nén của Tương Trữ Chiêu, Tuyên Hòa còn không kịp thối lui, cái đồ vật kia cũng đã thẳng tắp mà đặt ở cằm cậu.
… Cứng rắn, nóng bỏng, thô to… Tuyên Hòa chưa từng sờ qua nơi này của người khác, lúc này cẩn thận lấy tay khẽ chạm, dùng ngón tay nhào nặn, cái đồ vật kia giống như bị cái gì kích thích cường liệt lại càng trướng lớn hơn nữa.
Tuyên Hòa nhớ tới cuốn “sách” mình từng xem, cậu không do dự nữa mà hé miệng, cẩn thận ngậm vào.
Tương Trữ Chiêu lại hơi thở dốc, không kiên nhẫn hỏi: “Em rốt cuộc có thể hay không!”
Tuyên Hòa đâm lao đành phải theo lao, đem cái vật kia hàm ngậm càng sâu, cố làm cho đối phương có thể tiến vào trong miệng mình; nhưng ngậm quá sâu khiến cho yết hầu của cậu có chút không thoải mái, ngay lúc cậu thử dùng đầu lưỡi liếm liếm, tính khí của anh bỗng run lên một chút, lại càng trướng ngạnh.
… Loại phản ứng này, hẳn là thoải mái đi, cậu không chắc lắm, đem đối phương hoàn toàn hàm trụ, song cầu ngoài dự liệu cũng tiến nhập vào yết hầu cậu, nhưng hoàn toàn không có cảm giác buồn nôn như tưởng tượng, ngược lại còn có thể miễn cưỡng chịu được, tuy nhiên ngậm bên trong thế này rất khó dùng đầu lưỡi liếm được, Tuyên Hòa nhớ lại hình ảnh trong bộ phim, bắt đầu hoạt động khoang miệng, để cho đối phương mặc sức ra vào trong miệng mình.
Không biết qua bao lâu, Tương Trữ Chiêu đột nhiên lui về phía sau, tựa hồ muốn rút tính khí ra; Tuyên Hòa tuy thấy khó hiểu nhưng không chịu nhả ra , môi lưỡi vẫn gắt gao ngậm lấy đối phương. Lúc này Tương Trữ Chiêu bỗng cúi đầu bật ra một tiếng ՐêՈ Րỉ, lấy tay đẩy cậu ra, động tác vô cùng thô lỗ, Tuyên Hòa lại nổi lên tâm tính đùa dai, giả vờ nhả ra, vào lúc đối phương rút ra trong nháy mắt bất ngờ không kịp phòng thủ cậu liền hàm trụ lấy, ở đỉnh mẫn cảm mà ra sức hút.
Tương Trữ Chiêu nhất thời phát ra tiếng thở dốc dồn dập, Tuyên Hòa chỉ cảm thấy trong miệng thoáng chốc tràn đầy chất lỏng ấm áp, có chút vị tanh nhàn nhạt, không chú ý liền nuốt xuống toàn bộ, ý thức chính mình vừa nuốt cái gì, cậu dù đã xem qua nhiều cuộn phim cũng không khỏi sửng sốt.
Phát tiết xong anh không chịu hé răng nói nửa lời, chỉ cúi đầu thở dốc, một mảnh tối tăm, Tuyên Hòa cảm thấy một chút bất an, sợ chính mình làm sai cái gì khiến đối phương tức giận.
Dưới quầng sáng vàng yếu ớt của ngọn đèn, Ⱡồ₦g иgự¢ trần trụi rắn chắc của Tương Trữ Chiêu khẽ nhấp nhô, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, hai má cổ nổi lên một tầng hơi mỏng đỏ ửng; Tuyên Hòa nhìn kỹ, mới chú ý tới ngay cả khóe mắt anh cũng có chút đỏ lên.
“… Em nuốt rồi?” Tương Trữ Chiêu hỏi dồn.
Tuyên Hòa không biết nên trả lời như thế nào, đành phải thành thực mà gật đầu.
Khuôn mặt người đàn ông càng đỏ bừng lên, vẻ mặt lại trở nên khó coi, ấn đường cũng nhíu chặt lại, qua một lúc lâu sau, mới thấp giọng quát lên: “… Dâm đãng.”
Tuyên Hòa nghe xong nhận xét của Tương Trữ Chiêu, cũng không cảm thấy có gì lạ, nếu đối phương thẳng thắn mà khen ngợi cậu, đó mới thật sự khiến người ta không dám tin. Cậu chăm chú nhìn Tương Trữ Chiêu, quan sát thân hình rắn chắc đến từng đường nét, bỗng nhiên sửng sốt mà “Hả” một tiếng.
… Đầu ✓ú Tương Trữ Chiêu màu sắc thực nhạt, nhìn kỹ còn có thể thấy được sắc hồng trên đó.
Tuy rằng màu sắc không có gì nổi bật trên nền da trắng xanh của đối phương nhưng Tuyên Hòa vẫn đang nhìn chòng chọc nơi đó, cho dù ở trong AV, loại đầย שú phấn nộn này của diễn viên cũng không nhiều lắm, mà hạ thân Tương Trữ Chiêu cũng một màu hồng nhạt, còn xung quanh bộ vị đang hơi ngạnh là màu đỏ thịt, không giống trong phim khí quan của nam giới đen thùi dữ tợn, thoạt nhìn thấy thật đáng yêu.
Bất tri bất giác, cậu càng tiến lại gần, đến tận khi nghe thấy Tương Trữ Chiêu xấu hổ tức giận mà gầm nhẹ “Em đang nhìn cái gì”, mới khôi phục lại tinh thần.
“… Màu sắc thật đáng yêu.” Tuyên Hòa vẫn không nhịn được nói ra.
“Câm miệng.” Tương Trữ Chiêu hung hăng nói, “Lại đây nằm xuống.”
Tuyên Hòa rất biết nghe lời, xoay người nằm xuống, ánh mắt còn dừng lại trên nhũ tiêm hồng nhạt, cậu rất muốn kiểm tra, chạm chạm xem, hoặc là liếm liếm một chút, lại sợ chọc đối phương tức giận, đành phải ngoan ngoãn nằm thẳng.
Tương Trữ Chiêu dường như thật sự tức giận, cúi xuống bắt đầu hôn lên cơ thể cậu, không buông tha bất cứ chỗ nào, thanh âm của Tuyên Hòa có chút nức nở, mỗi nơi bị hôn qua đều tê đều nóng, đáy lòng có chút kích động kỳ lạ, căng thẳng mà bắt lấy ga giường.
Thế nhưng đối phương dường như lại không cảm giác được sự hồi hộp của cậu, càng hôn càng trượt xuống, Tuyên Hòa cố lấy dũng khí cúi đầu nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh đối phương một ngụm hàm trụ lấy cậu, nhất thời cả kinh muốn lui về sau để trốn, nhưng sống lưng lại truyền đến một hồi khoái cảm tê dại, Tương Trữ Chiêu ở tư thế đó cứ như vậy mà nhìn cậu một cái, lập tức đem cậu ngậm vào càng sâu, tựa như chính hành động cậu đã làm với anh lúc nãy.
Không quá một lúc, có lẽ không đến năm phút đồng hồ, cậu đã không thể chống cự loại khoái cảm mãnh liệt tựa như sóng biển này, ՐêՈ Րỉ mà bắn ra trong khoang miệng ấm áp của anh.
“… Nhanh thật.” Tương Trữ Chiêu keo kiệt nhận xét.
Tuyên Hòa cả người hư thoát trừng mắt nhìn đối phương, thẳng đến khi thấy cổ họng đối phương khẽ động, mới ý thức được trái tim áy náy kịch liệt nảy lên cơ hồ va chạm trong Ⱡồ₦g иgự¢ làm cậu đau.
“… Chính anh cũng nuốt mất.” Cậu nén giận nói.
“Tôi có thể, còn em thì không được phép.” Tương Trữ Chiêu nói vậy, bỗng nhiên mở mắt: “Cái loại chuyện này… Em học được ở đâu…”
Tuyên Hòa sửng sốt, thành thực mà trả lời: “Em lên mạng tìm một ít cuộn phim để xem, rồi tự mình học.”
Nét mặt Tương Trữ Chiêu dịu đi một chút, lại hỏi: “Vì sao phải làm loại chuyện này?”
“Anh không thích?” Tuyên Hòa vô tội hỏi lại.
Thần sắc Tương Trữ Chiêu âm tình khó dò, liếc cậu một cái, lập tức tách hai chân cậu ra, nhìn chăm chú thứ giấu ở giữa hai bắp đùi nhỏ hẹp.
Bị nhìn thấy có chút thẹn thùng, Tuyên Hòa kìm lòng không đậu bắt đầu giãy giụa, muốn lùi về sau mà không được, hai mắt cá chân đã bị túm chặt, nhưng thế nào cũng giãy không được, đành phải thấp giọng nói: “Không nên nhìn…”
“Không phải em đã chuẩn bị tâm lý rồi sao.” Tương Trữ Chiêu hừ nhẹ, “Mở rộng ra một chút, bằng không sẽ không vào được.”
Tuyên Hòa vừa thẹn lại vừa hoảng, đành phải làm theo lời đối phương nói, đem hai chân mở rộng, dưới ngọn đèn yếu ớt, Tuyên Hòa trộm nhìn Tương Trữ Chiêu lấy tay đặt vào giữa hai chân cậu, ngón tay để ở cái nơi khép chặt đó, chậm rãi mà vuốt ve, thừa dịp cậu bất ngờ không kịp phòng bị liền trực tiếp cắm vào bên trong.
Cậu run lên một chút, há mồm thở dốc, động tác của Tương Trữ Chiêu vẫn không hề dừng lại mà còn nương theo chất lỏng ướƭ áƭ để ngón tay lách vào khe nhỏ chật chội kia.
“… Anh, anh làm cái gì…” Tuyên Hòa nghi ngờ hỏi.
Tương Trữ Chiêu không trả lời, cũng không nói gì, chuyên chú tiếp tục động tác của ngón tay, thế là rất nhanh, hai rồi đến ba ngón tay… theo nhau mà cắm vào bên trong, Tuyên Hòa cảm giác nơi tư mật của chính mình rất nhanh đã chật cứng, nơi mà lẽ ra nguyên bản không nên có gì tiến vào, cậu không nén nổi tò mò lại nhìn xuống, ngón tay thon dài của anh đang chậm rãi đưa đẩy, rồi mới tiến vào càng sâu.
“Màu sắc so với tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn”. Tương Trữ Chiêu cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói, hiếm khi thấy anh không giận “Thật sự không sợ? Để cho tôi cắm vào, bắn ở bên trong; hiện tại em không thừa dịp mà trốn đi, ngày mai sẽ không xuống giường được.”
“Ai thèm sợ anh.” Tuyên Hòa bỗng nhiên có ý nghĩ muốn đùa giỡn, “Đã ba mươi bảy tuổi, cũng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.”
“Em có thể thử xem xem.”
Sắc mặt nam nhân trầm xuống, giữa lông mày nhiều hơn một tia lệ khí, hiển nhiên việc bị cậu chê cười đã hoàn toàn chọc giận đối phương.