“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ chợt bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Mã Hàm Đông không thèm mắng tôi nữa, vội bước lên: “Tôi là con trai của bệnh nhân, bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?”
“Bệnh nhân bị cao huyết áp, cần làm kiểm tra toàn diện, người nhà vui lòng làm thủ tục, đóng viện phí.”
“Vâng vâng.” Mã Hàm Đông gật đầu lia lịa rồi theo bác sĩ đi làm thủ tục, lúc quay về nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì lạnh lùng.
Tôi chợt thấy lạnh cả người, trong lòng cũng lạnh lẽo, bất lực đứng tựa vào tường, buồn bã vô cùng.
Tôi bắt đầu hối hận vì đã lấy chồng tôi.
Kết quả kiểm tra cho thấy mẹ chồng tôi bị cao huyết áp và cả bệnh tim, cần phải nhập viện điều trị. Chồng tôi sau khi làm xong thủ tục nhập viện và đóng tiền cọc liền quay lại thăm mẹ chồng.
“Mẹ chẳng qua chỉ là huyết áp hơi cao một chút, uống thuốc là sẽ khỏi thôi, cần gì phải nhập viện, tốn nhiều tiền như thế?” Mẹ chồng tôi tiếc tiền, không muốn nhập viện.
Mã Hàm Đông liền khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Cho dù có tốn bao nhiêu tiền thì việc chữa trị cho mẹ vẫn quan trọng hơn, mẹ đừng tiếc tiền, nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì con biết làm sao?”
Mẹ chồng tôi cảm động rơi nước mắt: “Hàm Đông, cũng chỉ có con thương mẹ nhất, mẹ biết mẹ không uổng công thương yêu con…”
Tôi đứng bên cạnh cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Tử Mạt, đưa thẻ ngân hàng cho anh, anh phải đi rút thêm tiền.” Chồng tôi chợt chìa tay ra với tôi.
Tôi ngẩn người, ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi không mang theo thẻ ngân hàng của anh.”
Từ sau khi kết hôn, tôi chưa bao giờ quản lí tiền của chồng, thẻ ngân hàng của anh ta đều do mẹ chồng giữ.
“Anh biết, ý anh là thẻ ngân hàng của em ấy.” Chồng tôi thản nhiên nói, “Tiền lương tháng này của em chắc là anh rể đã trả em rồi, anh đi rút về tiêu.”
Tôi cũng không biết mình giận nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn: “Hàm Đông, anh làm thế này là sao? Có phải muốn vét sạch từng đồng trên người tôi thì mới cam tâm không? Lương của anh anh đều giữ riêng, không cho tôi tiêu một xu nào, tiền nợ mua nhà cũng là do tôi trả, đến tận năm ngoái mới trả hết, sau khi anh lên làm phó khoa thì cứ đòi mua xe, tiền mua xe cũng là do tôi trả, tiền tôi tiêu hàng ngày cũng phải tự mình kiếm về, giờ anh còn muốn tôi phải đưa tiền ra, rốt cuộc anh có ý gì? Anh làm thế có công bằng với tôi không?”
Mẹ chồng tôi vừa nghe thấy những lời ấy thì liền nổi đóa: “Tử Mạt, giờ cô đang đòi nợ chúng tôi đấy à? Cái gì mà tiền của cô rồi tiền của Hàm Đông? Tất cả không phải vì cái nhà này sao?”
Tôi giận đến mức muốn phát khóc: “Nếu đã đều là vì cái nhà này thì tại sao mẹ với Hàm Đông cứ liên tục đòi tiền con mà không bao giờ cho con tiền tiêu? Những người phụ nữ khác sau khi lấy chồng có ai giống như con không? Con không mong hai người nuôi con, nhưng cũng đừng nên vơ vét con như thế, tiền con kiếm được đều giao cho hai người hết, thế mà còn phải nhìn sắc mặt hai người mà sống, con được gì chứ?”
Chồng tôi có vẻ cũng cảm thấy hơi quá đáng, bèn rụt rè rút tay lại: “Tử Mạt, em cũng đừng nóng, anh không phải có ý đó, lương của anh vừa mới gửi tiết kiệm, cho nên…”
“Hàm Đông, rốt cuộc anh có xem tôi là vợ anh, xem tôi là người ở bên cạnh anh cả đời không?” Tôi đứng dậy, chợt thấy đầu óc xây xẩm, đành phải ngồi xuống, “Anh đem tiền lương của anh đi gửi tiết kiệm hết, ngay cả mật mã thẻ ngân hàng cũng không cho tôi biết, đề phòng tôi như đề phòng ăn trộm, lại còn liên tục bắt tôi phải đưa tiền, anh không sợ tôi đau lòng sao?”
“Anh…”
“Trời ơi, phải rồi, tôi biết mình không nên bị ốm, không nên nhập viện!” Mẹ chồng tôi chợt khóc òa lên như một đứa bé bị ăn Hi*p, “Nhập viện một cái là phải tốn tiền, hễ tốn tiền thì sẽ có người khó chịu với tôi, tôi còn nhập viện làm gì? Thà ૮ɦếƭ đi cho xong! Không nhập viện nữa, về nhà!”
Chồng tôi hốt hoảng, liền giữ mẹ chồng lại: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Mẹ…”
“Mẹ, mẹ cũng không cần phải bức ép con như thế, con chịu đựng đủ rồi!” Tôi đứng bật dậy, bám chặt lấy cái ghế, “Những chuyện linh tinh con cũng không muốn nói nhiều nữa, con chỉ muốn hỏi mẹ một câu, có phải mẹ không vừa mắt với con, muốn đuổi con đi không?”
“Tử Mạt, em đang nói gì thế?” Mã Hàm Đông dùng lực đẩy mạnh vai tôi một cái, “Mẹ vẫn còn đang ốm, em cứ phải chọc tức mẹ như thế sao?”