Mấy ngày sau đó, Cố Tiểu Ảnh ở nhà trong tình trạng buồn chán.
Quản Đồng ngày nào cũng gọi về, Cố Tiểu Ảnh không nhận, toàn đùn cho ông Cố, cuối cùng ông Cố phát cáu: “Đừng có trẻ con nữa đi, chẳng có vợ chồng trẻ không cãi nhau, nhưng chẳng có ai vô lý như con cả! Quản Đồng bận như vậy, sao con không chịu biết điều một chút? Thông cảm cho nó một chút chứ?”
Cố Tiểu Ảnh mắt đỏ hoe, cười nhạt: “Bố, bố còn muốn con phải thông cảm cho anh ấy thế nào nữa? Con đã hi sinh cả một đứa con rồi, còn chưa đủ sao?”
“Cố Tiểu Ảnh, con im ngay!” Bà Cố bực quá xông từ trong bếp ra, “Con nói vớ vẩn cái gì vậy? Mẹ nói cho con biết, từ ngày con chọn Quản Đồng, con cần phải biết, tất cả là do con cam tâm tình nguyện, là con tự làm tự chịu!”
Bà Cố thở dài, bình tâm lại, ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh, khoác tay vào vai con gái. Trong lời nói của bà vừa có sự nghiêm khắc vừa có sự yêu thương: “Ảnh Ảnh, con đừng trách mẹ lại lên lớp con. Thực ra giữa hai vợ chồng, luôn luôn có sự hi sinh, và luôn luôn là một người hi sinh nhiều hơn. Tuy thế, con cũng nên biết rằng, con tự nguyện lấy một người, điều đó nói lên rằng con đã nghĩ kỹ, con yêu anh ta, con sẵn sàng sống cùng anh ta, được hưởng hạnh phúc, và cũng phải chịu đựng sự ấm ức. Điều này là không thể thay đổi, con được một cái gì đó thì cũng mất một cái gì đó. Vì thế, khi con đã có những giây phút hạnh phúc, thì dù cuộc sống có nhiều ấm ức, cũng chỉ là một sự bất hòa tạm thời, có thể giải quyết, bàn bạc được. Vì thế, trong hôn nhân, có buồn có vui, nhưng không nên có “hi sinh”, vì khi con yêu một người, thì cần phải dũng cảm chấp nhận tất cả mọi chuyện mà cuộc hôn nhân đó đem lại.”
Nghe đến câu cuối cùng, Cố Tiểu Ảnh hơi sững sờ.
Cô chớp chớp mắt nhìn bà Cố, lại nhìn ông Cố, một lúc lâu rồi mới hỏi: “Mẹ, vậy mẹ với bố con, hai người chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng sao?”
“Ảnh Ảnh, con lại tự bê đá đập vào chân mình rồi!” – Bà Cố bực mình cười, “Chính con từng viết trong blog, chỉ cần vẫn còn sống, mọi việc còn có hi vọng. Tuy bố mẹ vẫn sống ổn, cũng có lúc cãi cọ, nhưng có thể giải quyết mà sống tiếp… thế thì có gì mà tuyệt vọng? Tuyệt vọng có nghĩa là không còn đường để mà đi tiếp, nhưng nhà mình toàn là người hiểu đạo lý, chỉ cần còn có thể nói chuyện đạo lý, thì còn có thể thẳng thắn mang vấn đề ra nói chuyện, thế thì đương nhiên là không thể nào lại không còn đường mà bưc tiếp”.
“Ảnh Ảnh, bố hiểu rồi,” – ông Cố cũng gật gật đầu, tiếp lời bà Cố, “Con ấm ức là vì con cảm thấy mình hi sinh quá nhiều, con cảm thấy con ủng hộ Quản Đồng như thế, mà không nhận được sự đáp lại tương ứng, đúng không?”
Cố Tiểu Ảnh nhìn ông Cố, rồi cúi đầu không nói gì.
Ông Cố thở dài, hỏi: “Ảnh Ảnh, sao con không mang vấn đề đó ra hỏi Quản Đồng? Trước mặt nó con đanh đá như thế, mà lại tự nuốt những ấm ức vào trong lòng… thảo nào giữa hai con mới có sự không hiểu nhau như vậy. Sao con không hỏi Quản Đồng, tại sao nó đã thoát khỏi nông thôn, mà rồi lại lao vào đó? Đáng nhẽ con phải hỏi nó, trong lòng nó thực sự coi sự hi sinh của con là gì, hay nó có biết con đã hi sinh nhiều thế nào không? Hoặc là, nó dự định cho tương lai thế nào? Trong lòng nó, gia đình và sự nghiệp cái nào nặng hơn? Nó yêu công việc như vậy, rốt cục là vì nó ưu tiên công việc, là bản tính bẩm sinh hay là vì tham vọng thăng tiến? Có phải con chưa bao giờ quan sát xem Quản Đồng thực sự thích cái gì, tại sao nó lại thích những thứ đó, nó muốn cuộc sống ra sao… Ảnh Ảnh, con làm vợ người ta, không phải chỉ nấu cơm giặt đồ đã là hết trách nhiệm đâu”.
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên, trợn mắt không tin nổi nhìn ông Cố, cứng họng: “Sao lại, sao lại… phức tạp thế ạ?”
“Con gái ơi, hôn nhân vốn là chuyện rất phức tạp”, bà Cố yêu thương vuốt mặt con gái, “Mẹ biết, chắc chắn con chăm lo Quản Đồng nhiều hơn Quản Đồng chăm lo cho con nhiều, bởi vì con là con gái mẹ nên mẹ hiểu, ngay từ nhỏ con đã là đứa tình cảm sướt mướt. So sánh ra, Quản Đồng chu đáo với công việc hơn, nhưng trong cuộc sống đương nhiên lại không thể chu đáo bằng con được. Nhưng nếu con chỉ chịu đựng những ấm ức đó một mình, thì chẳng phải là tự ngược đãi mình sao?”
“Tuy thế, mẹ ơi, chị Đoàn Phỉ cũng giúp chồng chị ấy làm rất nhiều việc, cuối cùng vẫn ly hôn đấy thôi”, trái tim Cố Tiểu Ảnh lạnh giá.
“Có những giúp đỡ không cần nói ra, vì nói cho cùng thì người con đỡ đần chính là chồng con, vậy cần gì hơi tý là bắt người ta phải cảm ơn”, bà Cố nhận xét, “Đoàn Phỉ mẹ cũng đã từng gặp, đó là một cô gái tốt, nhưng đáng tiếc, là quá thông minh. Hai người sống chung, người con gái cần thông minh hơn một chút, nhưng hơi hơi thông minh thì tốt, chứ nếu việc gì cũng tranh lấy về nhất, thì e là người đàn ông cũng sợ quá mà chạy thoát thân thôi.
“Ảnh Ảnh, những lời mẹ con nói, có thể bây giờ chưa chắc con đã hiểu được. Nhưng rồi thế nào cũng có ngày con thấm thía.” – Ông Cố cổ vũ con gái: “Con gái của bố lúc nào cũng là nhất”.
Nhìn sự thương yêu trong ánh mắt ông Cố bà Cố, Cố Tiểu Ảnh rơm rớm nước mắt.
Đúng là cô thực sự chưa thấm thía được lời bà Cố nói vừa rồi, nhưng về lý mà nói, cô biết bà Cố không hề sai.
Thậm chí cô phải thừa nhận, trong những ngày này, cứ đến tối là cô lại nhớ Quản Đồng, cô nhớ hơi ấm của anh, nhớ cái ôm của anh, nhớ đến cốc sữa nóng anh bưng cho cô mỗi tối, thậm chí những lúc cô miệt mài viết lách, anh còn khẽ rót cho cô một bình nước nóng đầy… Một người như thế, làm sao mà cô không yêu được?
Với Cố Tiểu Ảnh, cuộc sống không giống như tiểu thuyết, không phải cứ có chút hiểu lầm là đã đòi ૮ɦếƭ ngay, đòi chia tay ngay, mà sự chân thực nhất của cuộ sống chính là ở chỗ, dù thỉnh thoảng có xảy ra mâu thuẫn xung đột, cũng không thể nói buông tay là buông tay.
Trong tiểu thuyết, người ta đến với nhau, rồi rời xa nhau, chỉ có một lý do, đó là yêu hoặc không yêu, nhưng trong cuộc sống, trong hôn nhân, ngoài tình yêu, còn có rất nhiều yếu tố khác, như tình thân, như trách nhiệm, như thói quen.
Những điều này Cố Tiểu Ảnh không thể từ bỏ.
Tuy thế, với tất cả những việc vừa xảy ra này, đối với bất cứ cô gái nào cũng là một sự đau đớn quá mức, nên muốn cô quên đi trong một thời gian ngắn là điều không thể…
Nửa đêm, Cố Tiểu Ảnh vẫn còn thẫn thờ ngồi trên giường. Cô nhớ lại những điều bố mẹ nói, nắm chặt lấy điện thoại, mấy lần định nhắn tin cho Quản Đồng, nhưng lại chẳng biết nên nói gì, cứ do dự mãi, rồi cuối cùng tắt máy
Trong lúc lơ mơ, cô không hề biết rằng, mình đã theo thói quen lật người, nằm co giữa giường, giống như tối nào cô cũng nằm cuộn tròn trong lòng Quản Đồng vậy.