Bảy rưỡi sáng ngày thứ bảy, chuông cửa nhà Hứa Tân vang lên, Hứa Tân muốn phát điên!
Đêm qua cô làm thêm giờ đến hai giờ sáng, vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã thấy chuông cửa reo liên tục, làm Hứa Tân chỉ muốn thủ ngay một con dao, chém kẻ quấy rầy!
Cô bực bội rời khỏi giường ra mở cửa. Cửa vừa mở, đã thấy Cố Tiểu Ảnh đứng đó: bộ quần áo ngủ trên người nhàu nhĩ, tóc không chải, mặt trắng bệch, cả người run run như sắp ngã đến nơi…
Hứa Tân hoảng hồn.
Cô vội vã dìu Cố Tiểu Ảnh vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, giọng hơi run: “Sao thế, có chuyện gì phải không?”
Cố Tiểu Ảnh vẫn khóc, nhưng đáng sợ nhất là không có tiếng khóc, mà nước mắt cứ lã chã rơi xuống.
Hứa Tân lo quá, đưa tay ôm lấy Cố Tiểu Ảnh, khẽ vỗ lưng cô: “Được rồi, được rồi, bé yêu, ổn rồi, có mình đây rồi, nói cho mình biết đi, có chuyện gì? Quản Đồng bắt nạt cậu phải không? Để mình đi xử lý anh ta!”
Nhìn Cố Tiểu Ảnh không nói, Hứa Tân phát cáu: “Chắc chắn là do Quản Đồng? Anh ta làm trò gì phải không?! Cậu nói cho mình biết xem chuyện gì, ngày mai mình cho người chụp bao tải, ném anh ta xuống sông! Làan thì có gì mà ghê gớm. Mình mà không trị anh ta được thì không phải là Hứa Tân!”
Tuy thế, Cố Tiểu Ảnh vẫn khóc, lần đầu tiên Hứa Tân thấy bất lực thế này.
Hơn tám giờ, sau khi Cố Tiểu Ảnh khóc vật vã hơn bốn mươi phút, cuối cùng cô cũng gạt nước mắt, bắt đầu nói.
Cô nức nở: “Mất đứa bé rồi.”
Hứa Tân trợn mắt, thở hắt ra.
Cố Tiểu Ảnh cười đau khổ: “Tối hôm qua bị đau bụng, mình liền gọi 120.”
Hứa Tân cay mắt, xót xa ôm chặt lấy Cố Tiểu Ảnh.
Cô nghe thấy Cố Tiểu Ảnh thở dài, giọng điệu không giấu được sự thê lương: “Mình phẫu thuật xong là gọi điện cho anh ấy ngay, nhưng không được. Đến sáng sớm hôm nay mới gọi được, mình chưa nói được câu nào, anh ấy đã mắng mình, nói mình làm phiền công việc của anh ấy, rồi ngắt máy luôn…”
Hứa Tân không nhịn được bắt đầu nghiến răng, quay người nhấc điện thoại bấm số, Cố Tiểu Ảnh sững người hỏi: “Cậu gọi cho ai đấy?”
Hứa Tân trợn mắt: “Yên tâm, mình không định gọi cho chồng cậu đâu, chỗ mình chiều nay phải làm thêm giờ, mình xin nghỉ ở nhà với cậu.”
Cố Tiểu Ảnh thu người trên sofa nhìn Hứa Tân gọi điện thoại, tự nhiên thấy rất buồn ngủ. Từ tối hôm qua đến bây giờ, dường như cô chưa hề ngủ.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy đầu mình bắt đầu nặng trịch, hình ảnh Hứa Tân trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, rồi.. rồi cô chìm vào giấc ngủ!
Thế là, khi Hứa Tân gọi xong điện thoại quay lại, ngớ người nhìn Cố Tiểu Ảnh nằm trên ghế sofa, ôm một chiếc gối mềm, ngủ ngon là
Nếu là trước đây, Hứa Tân sẽ chì chiết cái tính bất cứ lúc nào cũng ngủ được của Cố Tiểu Ảnh, nhưng lúc này, đột nhiên cô cảm thấy xót xa.
Cô nhẹ nhàng quay về phòng ngủ, lấy chăn đắp cho Cố Tiểu Ảnh, rồi lại nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài, chuẩn bị ra chợ mua con gà hầm canh.
Trên đường đi cô gặp bác hàng xóm tốt bụng, bác vừa cười vừa hỏi cô: “Cô gái lại đi xem mặt đấy phải không?”
Hứa Tân nhẹ nhàng đáp lại: “Từ giờ trở đi, đời này kiếp này, không bao giờ thèm hẹn hò gì nữa!”
Bác hàng xóm vừa tưới hoa vừa cười: “Chưa chắc đâu nhé, hôm khác bác lại giới thiệu cho một anh rất được.”
Hứa Tân cười cười đi qua, vừa đi vừa nghĩ: Giới thiệu thì cũng là để tiến tới hôn nhân. Nhưng nhìn Cố Tiểu Ảnh bây giờ thì ai còn muốn kết hôn, ai còn dám kết hôn nữa?
Cố Tiểu Ảnh là cô gái đầu tiên trong lớp nghiên cứu sinh đi lấy chồng. Tất nhiên, cũng là cô gái đầu tiên trong lớp nói với cô rằng: “Mình sắp lấy chồng rồi.”
Hứa Tân nhẩm tính, từ lúc Cố Tiểu Ảnh lấy chồng đến giờ, mới được có một năm.
Người ta thường nói năm đầu tiên sau đám cưới là “Hôn nhân giấy”, Hứa Tân nghĩ, không hiểu đây là loại giấy gì, mà dễ bị xé rách đến thế sao?
Buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh thức dậy vì đói.
Đúng là đói quá mà phải dậy. Cô đã liên tục không ăn gì trong bốn bữa, lại phải làm phẫu thuật, mất nhiều sức, dạ dày hơi đau, lại thêm bụng dưới đau nhói. Khi Cố Tiểu Ảnh tỉnh dậy, cô thấy trước mắt mình như được bao phủ một tấm màn màu xanh mờ mịt.
Khó khăn lắm ngồi dậy được, Cố Tiểu Ảnh vốn rất thính mũi, đã ngửi thấy ngay mùi canh gà, cô chớp chớp mắt, lơ mơ gọi: “Sư tỷ phải không?”
“Hôm qua chị mình đưa Quả Quả về nhà mẹ đẻ rồi!” - Hứa Tân nghe thấy Cố Tiểu Ảnh gọi, từ bếp bước ra, thở dài: “Cũng may đang nghỉ hè, không có nhiều người trong trường, nếu không chuyện hai người đó ly hôn chắc chắn sẽ la ra ngay.”
Hứa Tân vẫn đang cầm chiếc muôi trong tay, nói rồi không nhịn được lại nghiến răng: “Mạnh Húc, mình thực sự không thể tượng tượng ra anh ta lại dan díu với học trò của mình. Con ruồi nhép, cậu nói xem, tại sao anh ta lại không ૮ɦếƭ quách…?”
Câu cuối cùng đúng là rít qua kẽ răng, Cố Tiểu Ảnh thở dài, lại kéo chăn nằm xuống, lần này cô không ngủ, mà mở to mắt nhìn lên trần nhà, không chớp mắt.
Hứa Tân nhìn bộ dạng của Cố Tiểu Ảnh, cũng không nén nổi thở dài. Cô bước đến bật ti vi, tiện tay ném điều khiển cho Cố Tiểu Ảnh: “Xem ti vi đi, nửa tiếng nữa là ăn cơm được rồi.”
Nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn nằm im nhìn lên trần nhà, mặt cô trắng bệch đến mức như trong vắt, cánh tau để ngoài chăn chẳng có một chút sắc hồng, đến móng tay cũng trắng bệch. Hứa Tân mở miệng, nhưng chẳng nói được lời nào, đành im lặng quay vào bếp.
Thoáng chốc, căn phòng im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng lục bục của nồi hầm thức ăn, tiếng người dẫn chương trình thời sự trên truyền hình: Khoảng 11 giờ đêm hôm qua, đường sắt tuyến 304 đoạn đi qua thôn Bồ Âm đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, làm 16 người ૮ɦếƭ, 20 người bị thương nặng…
Lúc nghe đến hai chữ “Bồ Âm”, mắt Cố Tiểu Ảnh sáng lên rồi lại u tối. Hứa Tân vừa hầm canh trong bếp vừa nghĩ: nếu cuộc hôn nhân của Đoàn Phỉ tan vỡ do người đàn ông không theo sách vở, thì cuộc hôn nhân của Cố Tiểu Ảnh lại tan vỡ bởi người đàn ông quá sách vở. Người đàn ông quá sách vở thường đam mê sự nghiệp, đam mê thăng tiến, nói một cách cao thượng thêm chút nữa thì thuộc về quần chúng, chứ không thuộc về vợ, con của mình.
“Dậy đi dậy đi, đừng có nằm bẹp như ૮ɦếƭ thế”, Hứa Tân hầm canh xong bư vừa dọn bàn ăn vừa gọi Cố Tiểu Ảnh, “Cậu không biết mình may mắn thế nào đâu, đến mẹ mình còn chưa từng được thưởng thức canh mình hầm đấy.”
“Hả?” – Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng chớp mắt, quay lại nhìn bát canh trên bàn ăn, nghi ngờ hỏi, “Vậy mình dành cho cái cơ hội thưởng thức tài nghệ này của cậu cho mẹ cậu được không?”
“Không được!” – Hứa Tân trợn mắt, cầm cái muôi giơ lên dọa Cố Tiểu Ảnh, “Muốn ăn cơm thì ngồi dậy, không muốn ăn thì chịu đói đi.”
“Mình là bệnh nhân mà!” – Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu than “Tôi khổ quá!”
“Khổ cái quái gì mà khổ! Chỉ cần chỗ cậu bệnh không phải là cái mồm thì còn tốt hơn không bị bệnh ấy chứ!” – Hứa Tân lườm Cố Tiểu Ảnh một cái không khách khí, “Ăn cơm ngay đi!”
“Các cậu đều ngược đãi tớ…” – Cố Tiểu Ảnh tung chăn ngồi dậy, ôm bụng đến ngồi bên bàn ăn, nhưng vừa mới cầm bát lên đã lại nước mắt lưng tròng!
Hứa Tân sợ hãi, vội buông bát canh trên tay xuống: “Con ruồi nhép, đừng có làm mình sợ, mình chỉ đùa thôi, mình chỉ muốn khuấy động không khí một chút.” Cô vội đứng lên đến bên Cố Tiểu Ảnh: “Cậu thấy khó chịu ở đâu? Hay là cậu lại nằm đi vậy, mình bón cho cậu nhé!”
Cô nâng cánh tay Cố Tiểu Ảnh lên, định dìu, nhưng không ngờ Cố Tiểu Ảnh túm chặt lấy tay cô, ngả vào lòng cô, khóc nấc lên! Hứa Tân sững người, mấy giấy sau, sống mũi cũng lại cay cay.
Cô nghe thấy Cố Tiểu Ảnh khóc trong lòng mình: “Không phải tại cậu đâu, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mình thực sự rất khó chịu, không phải khó chịu trong người, mà trong lòng…”
Cô khóc đến mức không ra hơi: “Tân Tân, mình đã bị quả báo, chính là vì ngay từ đầu mình đã không muốn có đứa con này, nên nó mới rời xa mình…”
“Vớ vẩn!” – Hứa Tân nức nở, ôm chặt Cố Tiểu Ảnh, “L quả báo gì chứ, chỉ là chuyện ngẫu nhiên thôi!”
Cố Tiểu Ảnh khóc òa lên: “Huhu…mình hối hận quá, đáng lẽ mình phải đối xử với nó tốt hơn, huhu… nó là con mình, bố nó không cần nó, nhưng vẫn còn mẹ nó mà! Hu hu…”
“Bố nó cũng không nói là không cần nó!” – Hứa Tân nhẹ vỗ vỗ lưng Cố Tiểu Ảnh giọng thương cảm, “Tại bố nó quá bận…”
“Mình khó chịu lắm, Tân Tân, mình khó chịu lắm…” Cố Tiểu Ảnh khóc đến tắt hơi, “Lúc nó còn thì mình ghét nó, mình nôn đến mức ngày nào cũng khóc. Nhưng nó đi rồi mình lại càng khó chịu, nó là một phần da thịt của mình! Cậu không nhìn thấy đâu, nó là một phần máu thịt của mình!”
Cố Tiểu Ảnh khóc nấc lên, gần như ngả hẳn người vào Hứa Tân. Cô túm chặt lấy tay Hứa Tân, với một sức mạnh chưa từng có, dường như làm như vậy mới có thể chặn được sự tủi thân hay đau khổ.
Hứa Tân đau lòng đến nhíu mày lại, nhưng vẫn cố nén nhịn, cô chỉ ôm chặt Cố Tiểu Ảnh, dùng hơi ấm cơ thể của mình để làm chỗ dựa cho bạn.
Hứa Tân thực sự tuyệt vọng. Nhìn Cố Tiểu Ảnh, lại nhìn Đoàn Phỉ, cô không biết liệu trên đời này có cuộc hôn nhân và thứ tình yêu nào không khiến người ta phải khóc không?
Đêm đó, Hứa Tân đợi Cố Tiểu Ảnh ngủ lại rồi cầm di động ra đứng ngoài ban công, gọi điện thoại cho Giang Nhạc Dương.
Lúc gọi được điện thoại, hình như Giang Nhạc Dương vẫn đang trên lớp, xung quanh có tiếng lao xao vọng vào: “Hứa Tân? Tìm tôi có việc gì không?”
“Thầy Giang, thầy vẫn ở trường à?” – Hứa Tân buồn rầu hỏi.
“Trường đang thanh tra, mệt quá!”- Giang Nhạc Dương sắp phát điên, than thở, “Cũng không biết Cố Tiểu Ảnh chạy đi đâu rồi, hôm qua nói không khỏe, muốn về ngủ, nhưng tám giờ sáng nay tôi gọi điện thì thấy tắt máy. Trời ơi, cô nói xem đã cả một ngày rồi, tôi vẫn không liên lạc được, ở đây vẫn còn bao nhiêu là việc…”
“Cô ấy ở chỗ tôi.” – Hứa Tân ngắt lời anh, rồi ngập ngừng, “Thầy Giang, thầy có thể liên lạc với anh Quản Đồng được không?”
“Sao thế?” – Ngay lập tức Giang Nhạc Dương linh cảm có chuyện không hay, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cố Tiểu Ảnh bị sảy thai.” – Hứa Tân khó khăn lắm mới nói hết câu, và đúng như dự đoán nghe thấy hơi thở đầu dây bên kia gấp gáp.
Hứa Tân thở dài, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Giang Nhạc Dương, rồi không nén nổi phẫn nộ nhận xét: “Thầy Giang, đành rằng với một người đàn ông, sự nghiệp là rất quan trọng, nhưng vợ con không quan trọng sao? Chúng em đều biết anh Quản Đồng là người tốt, nhưng anh ấy làm thế thì thật là làm người khác đau lòng quá! Nói thực lòng là em chẳng có cách nào để nói chuyện bình tĩnh với anh ấy cả, nếu thầy tiện thì giúp em gọi điện thoại cho anh ấy, nói cho anh ấy nghe tình hình, để anh ấy tự suy nghĩ!”
“Tôi sẽ gọi điện ngay cho anh ấy!”, Giang Nhạc Dương nhìu mày, trong lòng nặng nề, “Vậy cô chịu khó chăm sóc Cố Tiểu Ảnh, tôi sẽ nói với chủ nhiệm khoa là cô ấy ốm, để cho cô ấy nghỉ, không cần đến khoa nữa.”
“Vâng!” Hứa Tân thở dài trước khi gác máy – “Thầy Giang, giờ thì em hiểu tại sao thầy không vội lấy vợ rồi, nếu lấy vợ rồi thì không thể thế này nữa, có lẽ em cũng ở vậy cả đời thôi.”
Giang Nhạc Dương sững người, phía bên kia Hứa Tân đã dập máy.
Giang Nhạc Dương không dám chần chừ, gọi ngay điện thoại cho Quản Đồng. Lần thứ nhất không nhấc máy, lần thứ hai không nhấc máy, đến lần thứ ba, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Quản Đồng: “Có chuyện gì vậy? Mình đang bận lắm.”
Giang Nhạc Dương nghe thấy tiếng “bận” thì nổi cơn thịnh nộ, lần đầu tiên anh nổi cáu với Quản Đồng: “Anh bận thì không cần quan tâm đến vợ con hay sao? Vợ anh phải vào bệnh viện rồi đấy, anh có biết không hả?”
“Bệnh viện?” – Quản Đồng quả nhiên giật mình.
Nhưng chưa nghe anh nói gì, Giang Nhạc Dương lại nghe trong điện thoại có tiếng người hét bên cạnh: “Huyện trưởng Quản, người nhà nạn nhân nói phải gặp bằng được lãnh đạo…”
Quản Đồng gấp gáp nói vào điện thoại: “Nhạc Dương, chỗ mình đang có tai nạn giao thông rất nghiêm trọng…”
“Sư huynh!” – Thái độ và giọng điệu của Giang Nhạc Dương vẫn rất nặng nề, anh quả thật không biết nên thể hiện sự thất vọng và buồn bã trong lòng mình lúc này như thế nào, anh chỉ còn biết cố nén ý muốn trách Quản Đồng, ngập ngừng nói: “Tối qua vợ anh bị sảy thai… đứa bé, không giữ được.”
“Gì cơ?” – Tim Quản Đồng trong giây phút như ngừng đập!
Trong tích tắc, dường như mọi âm thanh đều biến mất – tiếng khóc của người nhà nạn nhân, tiếng la hét của đội cứu hộ, tiếng máy cần cẩu – đều không còn nữa. Người anh như đông cứng, anh không tin vào tai mình mà nghĩ chắc chắn mình nghe nhầm: Cố Tiểu Ảnh bị sảy thai? Không giữ được đứa con?
Thế nhưng, cô ấy có thai lúc nào? Tối hôm kia lúc gọi điện thoại, cô ấy cũng có nói gì đâu!
Tim Quản Đồng như bị một bàn tay vô hình Ϧóþ chặt, chặt đến mức không thể đập nổi. Gió tháng bảy nóng như thế mà toàn thân anh lạnh ngắt, anh thẫn thờ cầm điện thoại đứng bên đường, phía sau lưng tiếng người thư ký giục giã: “Làm thế nào bây giờ ạ, gia đình người ૮ɦếƭ tâm lý rất hoang mang, bí thư Liễu hết cách rồi…”
Quản Đồng vô cảm quay đầu nhìn khuôn mặt hốt hoảng của người thư ký, rồi từ từ quay sang nhìn hiện trường vụ tai nạn gần đó: mười chín con người trong phút chốc không còn tồn tại, thế nhưng, đứa con anh, đứa trẻ bất hạnh, chưa kịp chào đời, cũng đã không còn tồn tại nữa.
Quản Đồng nắm chặt chiếc di động trong tay như muốn Ϧóþ nát, vẻ mặt ần hiện lên sự bi ai tuyệt vọng, khiến người thư ký trước mặt cũng sững người. Anh thư ký trẻ vẫn chưa biết, đối với vị cấp trên cũng trẻ như mình này, ở thành phố cách đó 400km, cùng trong một đêm, anh ấy cũng đã mất đi thứ quan trọng nhất đời mình.