Đoàn Phỉ đã ly hôn như vậy.
Kể từ lúc Mạnh Húc bị phát hiện, cho đến khi Đoàn Phỉ tay trắng rời khỏi nhà, chỉ mất chưa đến một tuần.
Ngày ra đi, Đoàn Phỉ đứng dưới khu tập thể của Học viện nghệ thuật, cúi đầu nhìn nhìn chiếc xe nôi, cố gắng lắm mới không trào nước mắt.
Cô đột nhiên nghĩ lại: năm 19 tuổi, khi cô bước vào Học viện nghệ thuật, chỉ mang theo có một vali hành lý, còn bây giờ, vào năm 29 tuổi, cô rời khỏi đây, bên người cũng chỉ có một thứ hành lý, đó chính là Quả Quả.
Cô nhìn lại một lần nữa khu tập thể giáo viên mình đã sống ba năm, lại nhìn quanh khu ký túc xá sinh viên, nhà ăn, thư viện, sân bóng rổ… Cô không biết lần sau, lúc có dũng khí bước vào sân trường này là khi nào.
Nhưng cô biết, đây là nơi bắt đầu tuổi xuân của cô, và cũng kết thúc tuổi xuân của cô.
Mười năm, cô đã chôn vùi tất cả mọi hi vọng và tương lai tại đây.
Ngày hôm đó thật là nóng nực, nhưng Đoàn Phỉ chưa bao giờ thấy lạnh như cái ngày hôm đó.
Cô không quay về căn phòng ở trường Bách Khoa nữa. Chỉ cần đẩy cửa là cô lại nhớ đến đôi trai gái đang cuốn lấy nhau, rồi khoảnh khắc chiếc chăn bị giật ra, hai cơ thể lõa lồ kia nữa.
Cô không biết mình nên làm gì với căn phòng mà vĩnh viễn cô không bao giờ muốn bước chân vào đó nữa. Vì thế, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà Hứa Tân thuê đã trở thành nơi lánh nạn của mẹ con Đoàn Phỉ và Quả Quả.
Hứa Tân thu dọn ổn thỏa phòng khách trong thời gian nhanh nhất có thể, rồi xếp đặt các thứ đồ của Quả Quả lấy từ nhà Đoàn Phỉ về từ hôm trước. Cô hỏi xem cách phải pha sữa, thay bỉm, tắm rửa cho em bé thế nào, nhưng còn những chuyện về cuộc hôn nhân này thì, cô không hề nhắc đến.
Cố Tiểu Ảnh không đến giúp thu dọn đồ đạc, bởi sáng sớm ngày hôm đó, cô đã bị nôn một trận trời long đất lở. Cuối cng thì cô cũng bắt đầu hiểu nỗi khổ của ốm nghén, nằm co ro ở nhà một mình.
Giữa lúc đó Hứa Tân gọi điện thoại đến, nghe thấy tiếng Cố Tiểu Ảnh nói không ra hơi, cô rất lo lắng. Tuy thế, khi quay đầu nhìn người phụ nữa lúc nào cũng ngẩn ngơ cùng đứa trẻ khóc lóc trong nhà, cô không biết nếu mình đi ra thì có thể xảy ra chuyện gì không hay không?
Cân nhắc rất lâu, cuối cùng Hứa Tân vẫn gọi điện thoại cho Cố Tiểu Ảnh: “Con ruồi nhép, thu dọn đồ đạc nhanh lên, sang nhà mình”.
“Hả? Tại sao?” – Cố Tiểu Ảnh vừa nôn xong, đầu óc quay cuồng, “Không phải chị cậu đang ở nhà cậu hay sao?”
“Cả hai người đều khiến mình không yên tâm”, Hứa Tân cầm di động, lo lắng đi đi lại lại ở ban công, “Cậu nhanh tay nhanh chân lên, đến ở chung với mình, giúp mình trông nom chị mình. thế nào thì cậu cũng đang mang thai, chị ấy sẽ để ý đến tâm trạng của cậu mà không có phản ứng gì bất thường. Hơn nữa tay nghề nấu ăn của chị mình, vừa hay có thể bồi dưỡng cho cậu…”
“Ối giời chị tha cho em”, Cố Tiểu Ảnh than thở, “Mình đang chẳng muốn đi bất cứ đâu cả. Mình đang hối hận quá, thật là hối hận vì giữ nó lại! Mình đang khốn khổ vì đau ốm đây! Hứa Tân cậu không biết đấy, nhà mình lạnh lẽo tối tăm lắm, nhưng mình chẳng còn hơi sức đâu mà ngồi dậy ấy chứ…”
“Nhà mình thì đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn ngào ngạt”, Hứa Tân cố tình trêu ngươi, “Bây giờ mà cậu vẫn mệt đến mức không ra khỏi nhà được sao?”
“Ừ”. Cố Tiểu Ảnh thều thào.
“Vậy được rồi, cậu đợi mình, một lát nữa mình qua chỗ cậu.” – Hứa Tân tắt máy, quay người nhìn Đoàn Phỉ đang thẫn thờ bế Quả Quả, đến gần hỏi: “Chị à, con ruồi nhép nôn kinh khủng lắm, chị có kinh nghiệm, thì đi cùng em đến xem nó thế nào được không?”
Đoàn Phỉ đang chìm đắm trong suy tư bừng tỉnh lại, cố gắng lấy lại ý thức rồi trả lời: “Được”.
Hứa Tân thở phào, đưa tay đón lấy Quả Quả: “Chị thay quần áo đi, rồi chị em mình đi”.
Hai người đi ra khỏi nhà thì trời đã nhá nhem tối, hơi nóng đã giảm, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất cao. Hứa Tân và Đoàn Phỉ ôm Quả Quả đi thẳng đến nhà Cố Tiểu Ảnh, vừa mở cửa, đã thấy hơi lạnh phả ra. Hứa Tân phát cáu: “Cố Tiểu Ảnh, cậu đang mang thai đấy, sao để nhiệt độ điều hòa thấp thế, cậu muốn bị cảm hả?”
Đoàn Phỉ cũng nhíu mày: “Sư muội à, hay em nói cho chồng em biết chuyện mang thai đi?”
Cố Tiểu Ảnh bò lên ghế sofa, thở dài: “Em chẳng muốn nói cho anh ấy.”
“Em không thể tùy tiện được, đứa bé này cũng có phải là con của riêng em đâu!” – Đoàn Phỉ nói câu này mà lòng cũng đau xót, cô đónQuả Quả ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh: “Hay em cứ đến ở với bọn chị trước vậy”.
“Không cần đâu, sư tỷ!” – Cố Tiểu Ảnh cố cười, “Từ ngày mai là em lại bận đánh giá giảng dạy rồi, nên định ở lại luôn phân viện mới. Nếu ở chỗ hai người, đi lại không thuận tiện lắm”.
“Cậu lại cái kiểu đó rồi, còn bận cái gì mà đánh giá giảng dạy nữa?” – Hứa Tân rất phẫn nộ, “Cậu không xin nghỉ được hay sao?”
“Tuy thế, mình cũng phải có thứ gì đó để chuyển hướng quan tâm”, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không nén nổi, cô bíu lấy cánh tay Hứa Tân, nước mắt giàn giụa, “Mình không cầm cự nổi nữa rồi, mình ăn gì là nôn đấy, liên tục từ sáng sớm tới bây giờ. Mấy ngày hôm trước chỉ ăn không ngon miệng, mình cứ tưởng là may mắn không bị nghén, nhưng giờ thì không chịu nổi nữa rồi, mình hối hận quá…”
“Vì thế cậu lại càng cần có người bên cạnh chăm sóc!” Hứa Tân mắt đỏ hoe, “Ít nhất cũng cần có người nấu cơm cho ăn, chứ cậu nôn đến mức này, không đủ dinh dưỡng, đứa bé sẽ thế nào đây?”
“Ngày mai mình sẽ gọi điện cho Quản Đồng!” – Cố Tiểu Ảnh nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh giọng nói có vẻ thoải mái, “Hai người về trước đi, mình ngủ một chút”.
Không thể thuyết phục được, Hứa Tân thở dài: “Con ruồi nhép, cậu cứ thế này, chúng mình làm sao mà yên tâm được?”
“Gạo để đâu, mình nấu cho cậu bát cháo”.
“Trong cái tủ gần tủ lạnh ấy!” – Cố Tiểu Ảnh dựa vào ghế sofa, mệt mỏi nắm lấy tay Hứa Tân, “Cảm ơn hai người”.
Hứa Tân thấy mũi cay cay, không trả lời.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng không theo Hứa Tân về nhà.
Không chỉ như vậy sáng sớm ngày hôm sau, cô còn nôn một trận kinh thiên động địa nhưng vẫn không quên ra bắt xe đưa đón của trường.
Trước khi lên xe còn bắt gặp Mạnh Húc, Cố Tiểu Ảnh chẳng buồn nhìn anh ta, cứ thế lách người đi qua, lên phía trước tìm chỗ ngồi. Mạnh Húc thấy phản ứng của Cố Tiểu Ảnh thì hơi bất ngờ, anh không ngờ cô lại có thể bình thản bỏ qua anh như vậy. Anh cứ tưởng Cố Tiểu Ảnh sẽ rất tức tối mà chửi anh một trận như tát nước vào mặt. Nhưng cuối cùng, nhìn dáng Cố Tiểu Ảnh tựa vào lưng ghế lơ mơ ngủ, dù Mạnh Húc là một người không quen biết đi qua, anh cũng có thể đoán ra: có lẽ không phải cô không muốn chửi, mà là không còn sức để chửi.
Mạnh Húc khẽ thở phào.
Nói thật tâm, Mạnh Húc cũng cảm thấy hoang mang. Dù cuối cùng anh đã bước ra khỏi cuộc hôn nhân, nhưng thực sự việc này không hề nằm trong kế hoạch. Vì thế, bản thân anh có phần chưa thể tĩnh trí lại.
Đêm qua, khi tỉnh mộng, thậm chí anh còn hơi buồn rầu: Đoàn Phỉ đang ở đâu? Nửa đêm rồi mà cô ấy không về nhà, còn đi đâu nữa?
Phải một lúc lâu anh mới nhớ ra, họ đã ly hôn.
Có lẽ, đó chính là di chứng do việc ly hôn quá chóng vánh mang lại, cả hai bọn họ đều chưa thể thích ứng, thậm chí từ trước đến nay chưa bao giờ từng nghĩ cái ngày chia tay sẽ có hương vị gì.
Anh cũng không yêu Ngũ Tiểu Băng đến thế, nhưng anh cần cái cảm giác tự hài lòng.
Những năm qua, ở bên cạnh Đoàn Phỉ, có lẽ tự nhiên anh đã mất đi cái quyền phát ngôn của đàn ông từ lúc nào.
Đoàn Phỉ quá tháo vát, đối nội đối ngoại đâu ra đấy. Ban đầu anh còn đắc ý với cái vẻ chẳng phải lo lắng đến chuyện gì của mình. Nhưng, thời gian lâu dần, thậm chí anh hơi nghi ngờ, công hiệu của anh đối với cái gia đình này chỉ đơn giản là một căn hộ và một đứa bé hay sao?
Ngũ Tiểu Băng xuất hiện vào thời điểm đó. Cô có sự trẻ trung phơi phới, xinh đẹp, dựa dẫm hoàn toàn, tin tưởng vô điều kiện… Mạnh Húc không thể cưỡng lại những thứ đó.
Thực ra, những ngày lén lút sao mà mệt mỏi, phải giấu giấu giếm giếm, phải giả bộ đóng kịch. Nhưng sự mê hoặc đó vẫn khiến anh chìm đắm, không thể thoát ra được.
Biết là thuốc độc, mà vẫn uống cho qua cơn khát. Cũng không phải anh không nghĩ đến ngày bị bắt quả tang, nhưng chính mình còn không ngờ, khi ngày đó đến thật, anh lại dứt khoát hơn cả mình tưởng.
…
Trên chiếc xe lắc lư, Mạnh Húc mệt mỏi nhắm mắt, nghĩ: “Thôi vậy, cứ thế đi, dù sao thì cũng đã dám ly hôn, cũng chẳng sợ người ngoài biết nữa. Dù là Cố Tiểu Ảnh hay Hứa Tân, hoặc người nào khác… có muốn thêm mắm thêm muối thế nào thì cũng mặc kệ họ”.
Buổi sáng tháng bảy, nắng bắt đầu gay gắt, nhưng cả Cố Tiểu Ảnh lẫn Mạnh Húc đều chẳng hề cảm nhận lấy được một tia ấm áp.