Cố Tiểu Ảnh suốt trên đường đi suy nghĩ, chắc chắn là mình đã nghe nhầm!
Mạnh Húc… là Mạnh Húc không phải như người ta, mà là một người đàn ông có tư tưởng mới rất tốt bụng sao! Mạnh Húc đáng mang ra làm tấm gương cho không ít đàn ông đó sao? Anh ấy và Đoàn Phỉ đến với nhau từ tình yêu, giờ họ còn có thêm cô con gái đáng yêu như thế! Làm sao anh ấy lại đổ đốn được?
Tuy thế, cô bất giác nghĩ đến cô gái ngồi cùng Mạnh Húc trong quán Pizza Hut, trẻ trung, xinh đẹp, nụ cười rạng ngời, cô gái đó liệu có phải là người thứ ba
Nếu nguyên nhân khiến Mạnh Húc đổ đốn chính là cô gái mà cô đã bắt gặp này, thì sự im lặng của mình lúc đó là thận trọng, hay là sự dung túng đây?
Tuy thế, dù là cô gái nào thì Cố Tiểu Ảnh cũng không thể mở miệng, vì chỉ cần cô mở miệng, thì dù là thận trọng hay dung túng, cũng chỉ là thêm dầu vào lửa cho cái bi kịch tuyệt vọng và mâu thuẫn này; bởi vì dù một cô gái có thể chịu đựng sự trách móc giận hờn sau khi thú nhận sự việc, thì cũng không thể chịu đựng nổi sự thật trần trụi kéo dài mãi mãi…
Cố Tiểu Ảnh đi rất nhanh, nhưng những suy nghĩ trong đầu cô còn biến chuyển nhanh hơn. Đến cửa sau của Học viện nghệ thuật, cô vội vã xuống taxi, chạy nhanh lên nhà Đoàn Phỉ. Tuy thế, vừa đến cửa nhà Đoàn Phỉ, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Quả Quả vọng ra. Cố Tiểu Ảnh lặng người: Chẳng nhẽ có chuyện thật sao?
Cố Tiểu Ảnh chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vã gõ cửa. Vừa gõ mấy tiếng cửa đã mở, rồi thấy ngay đôi mắt đỏ mọng của Hứa Tân. Lòng Cố Tiểu Ảnh trầm xuống, cô hối hả đi vào phòng.
Căn phòng đang rất lộn xộn.
Nói một cách nghiêm túc, những thứ đáng lẽ ở trên bàn, như cốc, đĩa, bình hoa, thì đều đang ở dưới đất, còn những thứ đáng ra phải ở dưới đất, như dép lê, chổi, rổ, thì lại đang ở trên ghế sofa hay trên bàn. Phòng trong, Quả Quả đang khóc ngằn ngặt, Hứa Tân vội vã lao vào đó, nhưng không có kết quả. Ở phòng ngoài, Đoàn Phỉ nằm bò ra trên bàn ăn, không động đậy, như không nghe thấy gì. Mạnh Húc thì đang ngồi trên nền nhà, tựa vào góc tường, cúi đầu rít từng hơi thuốc!
Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt: Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy Mạnh Húc hút thuốc! Hóa ra, Mạnh Húc cũng biết hút thuốc sao?!
Có lẽ nghe thấy tiếng người đến, Đoàn Phỉ ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ảnh nhìn thấy đôi mắt khóc sưng mọng của Đoàn Phỉ thì sững người. Rốt cục là sự tủi thân lớn đến mức nào mới khiến một người phụ nữa khóc đến mức như vậy?
Thấy ước mắt Đoàn Phỉ vừa ngưng lại trào ra. Cố Tiểu Ảnh vội vã đi lên mấy bước: “Sư tỷ, chị không sao chứ…”
“Em ơi, để em phải xem trò cười rồi”, Đoàn Phỉ cố gắng bình tĩnh lại, nhưng rất khó, nước mắt cô vẫn giàn giụa – “Đáng ra Tân Tân không nên gọi em đến, em đang có bầu mà”.
Cố Tiểu Ảnh nhìn mà thấy lòng đau nhói, vội đến bên rồi ngồi xuống: “Chắc có hiểu lầm gì thôi, sư tỷ, nói rõ ra là ổn mà, chị phải cho anh rể cơ hội giải thích chứ…”
“Hiểu lầm?” – Không đợi Cố Tiểu Ảnh nói hết, Đoàn Phỉ cười lạnh nhạt, “Em thử hỏi anh ta xem có phải là hiểu lầm không?”
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn Mạnh Húc, chỉ thấy Mạnh Húc vẫn cúi đầu hút thuốc, không nói một lời.
“Đầu óc chị đang rối bời, Tiểu Ảnh ạ!” – Nhìn thấy điệu bộ đó của Mạnh Húc, Đoàn Phỉ cuối cùng không còn một chút hi vọng nên gục đầu xuống, giọng mệt mỏi và thê lương: “Mọi người về đi, để tôi nghĩ một chút, nghĩ xem nên làm thế nào…”
Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân bị Đoàn Phỉ đuổi về.
Quả Quả vẫn đang khóc, mà xem ra cũng khóc lạc cả tiếng rồi. Cố Tiểu Ảnh lòng đau như cắt, Hứa Tân chỉ muốn bế Quả Quả đi cùng, nhưng Đoàn Phỉ vẫn lạnh lùng đẩy hai người ra khỏi cửa.
Hứa Tân đứng ngoài cửa nhà Đoàn Phỉ, nhìn cảnh cửa đã khép lại, nghe tiếng khóc của Quả Quả, thẫn thờ ngồi xuống, ôm lấy đầu, tuyệt vọng thấp giọng nói: “Ruồi nhép ơi, làm thế nào bây giờ, đến một người đàn ông như anh rể mà còn đổ đốn, thì chúng mình còn làm gì được…”
Cố Tiểu Ảnh nhìn cảnh của nhà Đoàn Phỉ, lại nhìn Hứa Tân đang co rúm lại, không biết phải nói gì.
Đêm nay có nhiều thông tin quá, lần đầu tiên cô cảm thấy, với chỉ số IQ này, dường như cô không tiêu hóa nổi.
Theo lời Hứa Tân tường thuật lại sau đó, thì sự tình là thế này:
Vì trường đại học Bách Khoa của Đoàn Phỉ thay công tơ điện cho các căn hộ tập thể của giáo viên trong trường, cũng đúng vào lúc Đoàn Phỉ đang nghỉ sinh nên định đến kiểm tra căn nhà mình cho thuê, để trao đổi vấn đề làm thẻ thanh toán tiền điện với khách thuê nhà. Trước đó, do khách thuê là học trò của Mạnh Húc nên mọi liên lạc đều do Mạnh Húc đảm nhận, nhưng lần này, không biết tại sao, Đoàn Phỉ đột nhiên lại muốn đến xem nhà mình có bị khách thuê làm rối tung lên không, vì dù gì thì cũng phải thực hiện chút ít quyền của chủ nhà chứ, nên cô không thông báo trước, mà cầm chìa khóa dự trữ đến căn phòng nằm trong khu tập thể giáo viên trường đại học Bách Khoa.
Cũng chính tại đây, trong cái nóng như thiêu như đốt của tháng bảy, khi Đoàn Phỉ gõ cửa nhiều lần mà không có ai mở cửa, cô đành lấy chìa khóa dự phòng tự mở khóa, thì… thì nhìn thấy hai tấm thân đang cuốn lấy nhau trên giường, một là người chồng thân yêu của cô, và một là cô gái kém anh ta ít nhất mười tuổi!
Đoàn Phỉ rụng rời chân tay!
Cũng vào lúc đó, cô mới biết, hóa ra, người thuê phòng không phải là hai cô sinh viên, mà chỉ có một thôi. Đúng vậy, Đoàn Phỉ biết cô ta, cô ta tên là Ngũ Băng, 22 tuổi, sinh viên ngành Lịch sử mỹ thuật, năm nay sẽ lên năm thứ tư. Thậm chí cô còn nhớ chính Mạnh Húc từng nói: Ngũ Tiểu Băng tư chất thông minh, đang chuẩn bị thi vào làm nghiên cứu sinh của Mạnh Húc!
Vào giây phút đó, nhìn ánh mắt sợ hãi của đôi trai gái trên giường, Đoàn Phỉ chỉ hận không thể móc đi hai con mắt mình, hận không thể coi tất cả cảnh tượng mà mình nhìn thấy chỉ là ảo giác!
Hai kẻ ở trên giường đã quay đầu lại khi Đoàn Phỉ đẩy cửa đi vào, nhìn rõ khuôn mặt của người mới đến, theo bản năng, người con gái vừa hét lên vừa sợ hãi chộp lấy tấm chăn mỏng, để che thân. Nhưng không đợi cô ta kịp quấn chăn vào người, Đoàn Phỉ đã nhanh tay giật mạnh tấm chăn vứt xuống dưới nền nhà.
Trong giây lát, cơ thể người đàn ông, cơ thể của người đàn ông mà cô thân thuộc nhất, cùng là trắng muốt của cô gái đập vào mắt Đoàn Phỉ, một cơ thể sao mà trẻ trung, bộ иgự¢ nảy nở giương ra kiêu ngạo, cái bụng phẳng lỳ, cái eo mảnh mai, đôi chân thon dài, sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời!
Thế mà, thật kỳ lạ, vào lúc đó, điều Đoàn Phỉ nghĩ đến không phải là những lời giận dữ, mà lại là cuộc đối thoại giữa cô và Mạnh Húc rất lâu trước đó.
Cô từng hỏi anh: “Anh cảm thấy cô gái như thế nào là đẹp nhất?”
Mạnh Húc dường như chẳng cần suy nghĩ đáp luôn: “Trẻ trung, trẻ trung chính là sắc đẹp”.
Đoàn Phỉ cười: “Rồi có một ngày em sẽ già đi”.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thầm thì vào tai cô: “Không thể nào? Trong trái tim anh, em mãi mãi là người đẹp nhất”.
…
Đoàn Phỉ chỉ muốn ngẩng mặt lên trời mà khóc to. Sự lừa dối sao mà trơ tráo, lời nói dối sao mà bóng bẩy. Nhưng tại sao, cô lại từng cảm thấy ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy, thậm chí cô còn muốn khoe với cả thế giới về sự viên mãn của mình!
Đúng vậy, cuộc sống của cô viên mãn đến thế: mới chưa đến 30 tuổi, tìm được công việc tốt, đã thi đỗ nghiên cứu sinh, được phân nhà rồi, lấy chồng rồi, sinh con rồi, thì chồng lại phản bội…
Những gì nhà người khác có, cô cũng có, những gì nhà người khác không có, thì cô cũng có!
Tuy thế, còn những hiện thực thê lương và tuyệt vọng đó – trong buổi chiều tháng bảy nóng nực đó, dưới ánh mặt trời rực rỡ nhất; trời ơi, tại sao trời lại bắt con phải chứng kiến cái màn kịch bẩn thỉu này?!
Đoàn Phỉ cuối cùng ôm chặt lấy đầu, hét lên: “A a a a a!Hứa Tân nói đúng, Đoàn Phỉ sắp phát điên rồi.
Ở cái ranh giới đó, cô chỉ cần nhắm mắt là tưởng tượng ra ngay cơ thể đẹp đẽ của Ngũ Tiểu Băng, tưởng tượng ra cảnh họ đang cuốn vào nhau rồi, cũng vào giây phút cô đẩy cửa phòng ngủ, cái cách họ hốt hoảng đẩy nhau ra, sợ hãi, phẫn nộ, căm tức…
Cái thái độ hốt hoảng này, tại sao lại là ở trên mặt người chồng ôn hòa văn chương nho nhã của cô chứ?
Không thể nào!
Đoàn Phỉ kiệt quệ… Cô không biết, bây giờ, cô phải làm thế nào đây?
Bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau đó là 48 tiếng đồng hồ khó khăn nhất trong cuộc đời của Đoàn Phỉ.
Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân đều đã bị cô đuổi ra ngoài, bà bảo mẫu thuê đến cũng được thông báo cho nghỉ. Nhà cô giống như một không gian đóng kín, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ngoài tiếng khóc của Quả Quả, không có một âm thanh nào khác. Cô không ăn không uống; ngoài việc cho Quả Quả uống sữa, thay bỉm, cô không làm một việc gì. Cô cứ im lặng như thế, thi gan với Mạnh Húc 48 tiếng đồng hồ.
Tuy thế, đã 48 tiếng đồng hồ cũng trôi qua rồi, Mạnh Húc vẫn không nói một câu nào.
Không giải thích, không xin lỗi, lại càng không tranh cãi.
Dường như anh đã hóa đá, ngồi im lặng trong góc phòng, xung quanh mù mịt khói thuốc.
Sau 48 tiếng, đây là cuộc đối thoại mà Đoàn Phỉ đời này kiếp này không thể nào quên.
Đoàn Phỉ mở lời trước.
Cô nói: “Mạnh Húc, chúng ta không thể ly hôn”.
Mạnh Húc hơi choáng váng, ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ. Hai ngày không chải đầu, đầu tóc anh rối tung, râu mọc lởm chởm. Mắt anh đỏ ngầu, điếu thuốc vẫn còn kẹp giữa hai ngón tay, làn khói thuốc phất phơ bay lên.
Đoàn Phỉ thở một hơi thật dài: “Quả Quả còn nhỏ, chúng ta không thể ly hôn, không thể để cho Quả Quả từ khi hiểu chuyện đã không còn bố. Tất cả mọi chuyện trước đây, chúng ta sẽ quên hết”.
Cô nói một cách khó khăn, nhưng nhìn thần thái có thể thấy là rất kiên quyết.
Đây là tất cả những gì cô có thể làm được.
Đây là tất cả những gì cô có thể làm cho con gái.
Cho dù, cứ nhìn thấy Mạnh Húc là cô lại buồn nôn; cho dù từ nay về sau, cô không thể có quan hệ vợ chồng bình thường với người đàn ông này, cô vẫn kiên quyết vì con mà nuốt hận vào trong.
Vì thế, cô càng không thể ngờ rằng, Mạnh Húc lại trả lời cô như đinh đóng cột: “Không cần đâu, chúng ta cứ ly hôn đi.”
Khoảnh khắc đó, đất như sụp đổ dưới chân cô!
Cô sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ quên, Mạnh Húc, sau khi bị chính vợ mình bắt quả tang tại giường, mà vẫn có thể nói ra những lời trách móc này.
Anh nói: “Phỉ Phỉ, không phải em không tốt, mà vì em quá tốt, em tốt đến mức anh không thể theo kịp. Em mãi mãi đứng trước anh, anh thấy em đều có chủ kiến của mình trước, bất cứ việc gì, nên nếu không nghe ý kiến của em, anh sẽ lo mình làm sai. Nhưng có lẽ làm sai cũng không phải điều đáng sợ nhất, mà là sau khi em biết anh làm sai, là sẽ lại có một bài lên lớp về tư tưởng chính trị, em sẽ lên lớp từ nguyên lý cho đến phương pháp luận, từ đào xới nguyên nhân anh làm sai, cho đến cách xử lý những chuyện kiểu như vậy trong tương lai… Phỉ Phỉ, mấy năm chúng mình lấy nhau, nói anh yêu em không đúng bằng nói anh sợ
Anh còn nói: “Ngũ Tiểu Băng, cô ấy không thông minh bằng em, cũng không giỏi bằng em, thậm chí cũng không đẹp bằng em. Tuy thế, cô ấy toàn tâm toàn ý tin anh, cô ấy tin tất cả những điều anh nói là đúng, thậm chí còn tin chắc chắn rằng anh sẽ mang đến cho cô ấy một tương lai hạnh phúc… Phỉ Phỉ, sự tin tưởng đó, anh không thể từ chối được”.
Cuối cùng, anh bình tĩnh và kiên quyết nói: “Phỉ Phỉ, thực ra cả anh và em đều biết, nếu mình cứ cố ở với nhau, thì cuộc sống sau này cũng nguội lạnh. Cuộc đời con người ta ngắn lắm, so sánh với cuộc sống ê chề và nhẫn nhịn, thì thà chia tay, tìm lại khoảng trời riêng cho mình sẽ còn tốt hơn. Những năm vừa qua, anh rất cảm ơn những gì em đã giúp đỡ anh. Nhưng, nói thực lòng, không ai có thể thay đổi người kia quá nhiều, không ai nên bắt ép người kia thay đổi quá nhiều”.
Anh nói: “Phỉ Phỉ, em bảo trọng nhé”.