Hôn Nhân Giấy - Chương 42

Tác giả: Diệp Tuyên

Năm rưỡi chiều, tất cả những con đường trong nội thành đều đang kẹt cứng. Đến khi tới được bệnh viện thì cũng đã hai tiếng trôi qua. Cố Tiểu Ảnh lòng như lửa đốt chạy vội chạy vàng tới phòng sản, thì lập tức nhìn thấy Hứa Tân đang đi tới đi lui như một chú ruồi mất đầu bên ngoài phòng sản.
Cố Tiểu Ảnh xông thẳng tới, tùm lấy Hứa Tân hỏi: “Sao rồi? Đã sinh chưa?”
“Không biết!” – Hứa Tân khóc lóc – “ Vẫn còn chưa tới ngày đẻ cơ mà! Thế này rốt cục là làm sao cơ chứ! Làm cho mình sợ hết cả hồn rồi đây này!”
Cố Tiểu Ảnh lúc này mới chợt nhớ ra nhiệm vụ tới đây của mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Diệp ở ngay phía sau, sốt ruột hỏi: “Có tiền không hả anh”
“Có.” – Trần Diệp gật đầu trả lời, đánh tiếng chào Hứa Tân đang trợn tròn mắt ngây người không hiểu gì, rồi nói với Cố Tiểu Ảnh: “Anh đi lấy tiền! Có cần anh giúp gì nữa không, nói để anh làm luôn!”
“Hết rồi ạ.” – Hứa Tân giương mắt nhìn theo bóng dáng Trần Diệp xa dần, mãi một lúc mới hoảng hồn quay đầu lại hỏi Tiểu Ảnh: “Các cậu lại làm cái trò gì thế? Chẳng phải cậu đã kết hôn rồi à! Sao còn không buông tha cho anh ấy! Cố Tiểu Ảnh, cậu...!”
“Cậu thôi đi!” – Cố Tiểu Ảnh quay cuồng đầu óc nhìn Hứa Tân: “Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đấy! Chúng mình chỉ tình cờ gặp nhau! Cậu hiểu không? Là tình cờ!”
“Anh ấy chẳng phải vì cậu nên mới quay trở về Học viện nghệ thuật giảng dạy hay sao?” – Hứa Tân lo lắng nhìn Tiểu Ảnh: “Mình nói cho cậu biết! Anh Quản Đồng là người tốt, cậu đừng có mà sớm ba chiều bốn, nay Tần mai Sở, sáng nắng chiều mưa...”
“Cậu thôi ngay!” – Cố Tiểu Ảnh vừa nghe thấy cái tên Quản Đồng thì tức giận bừng bừng – “Trong 24 tiếng đồng hồ ngày hôm nay, cậu đừng có dại mà nhắc tới cái tên Quản Đồng trước mặt tớ.”
“Làm sao thế!” – Hứa Tân sững người – “Anh ấy lại làm gì đắc tội với cậu à?”
“Anh ấy hét vào mặt tớ!” – Cố Tiểu Ảnh ấm ức nhìn Hứa Tân - “Cậu có tưởng tượng nổi không? Anh ấy đã hét vào mặt tớ! Bố anh ấy thì bảo tớ là con gà mái không biết đẻ trứng, anh ấy thì chỉ biết giải thích là do bọn họ là nông dân nên không biết ăn nói. Nhưng lần nào anh ấy cũng lấy nó ra làm lý do, là anh ấy không biết làm cách nào, là anh ấy không thể thay đổi được. Hứa Tân, cậu nói xem, anh ấy chuyên môn lấy cớ này để thoái thác trách nhiệm, mà chưa từng bao giờ nghĩ cách để giải quyết triệt để vấn đề...”
“Nhưng mà ruồi nhép à!” – Hứa Tân hít sâu, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh – “Nếu đổi lại cậu là Quản Đồng, thì cậu liệu có tìm được lý do nào khác nữa không? Cậu sẽ thay đổi được cái gì à? Chẳng lẽ cậu định phổ cập cho bố chồng cậu: “ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái”, hay là định dạy ông cách nói chuyện văn minh? Cậu có thể xóa bỏ hết đi 50 năm ký ức sống ở nông thôn của ông ấy à? Cậu phải chấp nhận đi, đây là sự thật, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được!”
Cố Tiểu Ảnh ngẩn người.
Hứa Tân nắm lấy tay Tiểu Ảnh, thở dài: “Mình cũng không biết sau này cuộc hôn nhân của mình sẽ ra sao, không biết sau này của mình như thế nào nữa, cũng có thể bây giờ mình chỉ biết nói mà không thực sự hiểu được nỗi khổ của cậu. Nhưng mình cảm thấy anh Quản Đồng cũng đâu có dễ dàng gì. Anh ấy có được ngày hôm nay, chắc chắn là đã phải trải qua biết bao nhiêu phiền muộn và những điều không thể lý giải được hệt như cậu bây giờ, cũng đã phải chịu đựng nhiều như thế nào nữa..”
Một Cố Tiểu Ảnh mồm miệng lanh lợi, bây giờ cũng chẳng còn biết phải nói gì nữa.
Đúng lúc đó, từ phía cầu thang có người chạy tới hộc tốc, Tiểu Ảnh và Hứa Tân quay đầu lại nhìn, thì thấy là Mạnh Húc, đầu tóc đẫm mồ hôi, đang vội vàng xông tới.
Anh ta quá căng thẳng thậm chí còn không nói nên lời: “Tân Tân...chị em...cô ấy...em nói là...”
“Chị em đang ở phía trong, gọi điện cho anh mà không thèm nghe máy, thật là tức ૮ɦếƭ đi được!” – Hứa Tân lập tức chuyển đối tượng, lửa giận bừng bừng: “Anh rể à, anh không biết là mấy ngày này là kỳ sinh của chị gái em sao, rốt cuộc thì anh biến đi đâu thế?”
“Cô ấy thế nào rồi?” – Mạnh Húc cuối cùng cũng nói hết một câu, mặt đỏ phừng phừng.
“Vẫn đang ở trong, chưa được ra ngoài.” – Hứa Tân nhìn bộ dạng lo lắng của Mạnh Húc thì cũng nguôi giận, xoa dịu Mạnh Húc: “Anh rể, anh đừng lo, bác sỹ nói là không sao cả.”
“Không sao sao đến giờ vẫn chưa ra?” – Mạnh Húc lo đến phát hoảng.
Trái với Mạnh Húc, Hứa Tân lúc này đã bình tĩnh trở lại, nên khi nhìn thấy Trần Diệp ở phía sau đang từ cầu thang bước xuống thì còn có tâm trí mà giới thiệu hai người với nhau: “Đây là Trần Diệp, bạn học của bọn em, anh ấy qua giúp đỡ.”
Mạnh Húc vội vã bắt tay Trần Diệp rồi lại luống ca luống cuống nhìn về phía cánh cửa phòng sản. Cách đó không xa còn có người thân của mấy sản phụ cũng đang ngồi chờ ở ghế ngoài, tất cả mọi người đều dán mắt vào cánh cửa phòng đẻ, chỉ chực nó m một cái là lập tức xông vào.
Chính lúc đó, cánh cửa mở ra. Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, chỉ nghe bác sỹ cất tiếng: “Người nhà của Đoàn Phỉ?”
“Có, có, tôi đây!” – Mạnh Húc vội vàng xông tới.
“Con gái, nặng 3.21kg, mẹ tròn con vuông.”
Bác sỹ thông báo xong thì bắt đầu dặn dò làm thủ tục nhập viện, Mạnh Húc vâng vâng dạ dạ gật đầu lia lịa. Cục đá mắc trong họng của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân cuối cùng cũng rớt xuống, hai người mắt nhìn nhau, Cố Tiểu Ảnh mỉm cười ôm chầm lấy Hứa Tân.
“Làm em sợ đến phát khi*p!” – Hứa Tân mặt đang sắp khóc giờ nở nụ cười rạng rỡ - “Chị mình kêu la ầm ĩ, làm mình sợ phát khi*p! Mình sẽ không đẻ con đâu! Cả đời này nhất quyết mình sẽ không sinh con!”
“Là con gái đó!” – Cố Tiểu Ảnh hai mắt lấp lánh – “Chẳng phải chị cậu thích con gái nhất sao!”
“Hả? Thật á!” – Hứa Tân nghe thấy vậy chợt tỉnh ra, quay lại xem phản ứng của Mạnh Húc.
Nhìn thấy anh ta đang bận rộn tay chân làm thủ tục thì mới thở phào nhẹ nhõm nhìn Tiểu Ảnh cười, mắt còn ánh lên niềm vui rạng ngời của một người đã được lên chức “dì”: “Ai da, chị mình thật là biết đẻ con, muốn gì là được nấy! Sớm đã nói sinh con trai chỉ có thiệt, con gái mới thích, mới là cái áo bông tri kỷ của mẹ!”
Cố Tiểu Ảnh nghe thấy vậy không nhịn được cười lớn ha ha.
Trần Diệp đứng phía sau cũng cười theo – các cô gái vì quá vui mừng mà quên mất anh cũng đang đứng ngay cạnh. Cũng chẳng làm sao, vì lúc đó anh chỉ nghĩ: rồi sẽ có một ngày, anh cũng sẽ giống như Mạnh Húc kia, khuôn mặt lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên, chạy đi chạy lại, vì người phụ nữ của đời mình, để lo toan các thứ thủ tục?>
Một ngày không xa, anh cũng sẽ có đứa con của riêng mình. Nó sẽ thông minh đáng yêu, nhưng sẽ không phải là đứa con của anh và Tiểu Ảnh.
Anh vẫn còn nhớ, khi đó họ đã hẹn ước, sau này nếu như được thì sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái, một đứa họ Trần một đứa họ Cố; con trai sẽ mặc áo khoác giống của anh, còn con gái thì sẽ cho mặc váy giống mẹ; mỗi tối sẽ kể chuyện cổ tích cho chúng nghe, rồi âu yếm thơm vào trán lúc chúng đi ngủ, cuối tuần cả nhà ra ngoại ô, đi cắm trại, đi xem kịch đồng thoại; nếu con mắc lỗi thì sẽ cho chúng chép phạt theo bảng chữ mẫu, lý do là để sau này chúng có thể viết được những lá thư tình tuyệt đẹp; không sợ chúng yêu sớm, nhưng phải dạy cho chúng cách tự bảo vệ bản thân... Tất cả những dự định ngày ấy mới tươi đẹp làm sao, nhưng giờ đây mãi mãi không thể nào thực hiện được nữa.
Lúc này anh dường như mới phát hiện ra, niềm vui trong cuộc sống lúc trầm lúc bổng, còn sự tiếc nuối thì cũng như hình với bóng vậy.
Lúc trở về trường, Cố Tiểu Ảnh vẫn ngồi nhờ xe của Trần Diệp.
Suốt cả quãng đường cô nói ríu ra ríu rít, dường như quên mất cả là mình phải tránh cái sự “không kìm được lòng” trước đó. Cô lại còn vui vẻ kể cho Trần Diệp nghe chuyện tình của Đoàn Phỉ và Mạnh Húc, kể rằng Mạnh Húc là một người đàn ông thật là tốt, chăm lo cho vợ từng li từng tí, tỉ mỉ chu đáo; kể về những thứ đồ dùng cho em bé mà Đoàn Phỉ mua, thật là vô cùng dễ thương... cứ kể lể một hồi như thế, cuối cùng cũng tới cổng của khu căn hộ giáo viên. Trần Diệp kéo phanh tay, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế điều khiển, lặng lẽ nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười dịu dàng.
Cố Tiểu Ảnh lúc này mới chợt tỉnh ngộ, mình đang ở đâu và đang nói chuyện với ai, rồi nỗi hoảng sợ, sự thiếu tự tin trước đó bắt đầu dâng lên trong lòng.
Cố Tiểu Ảnh lặng im, quay đầu sang xấu hổ nhìn Trần Diệp.
Thấy anh ta cũng đang chăm chú nhìn mình, cô mới ngập ngừng nói: “Cảm ơn anh, Trần Diệp, đã bắt anh phải đ lâu đến như vậy... Em thật không hề biết là anh rể lại có thể đến sớm như thế, đã hại anh phải rút ra bao nhiêu tiền mặt đem theo mình...”
“Cố Tiểu Ảnh” – Trần Diệp nhìn Cố Tiểu Ảnh, thở dài “Em mau về nghỉ đi, đã rất muộn rồi.”
Cố Tiểu Ảnh ngẩn người, Trần Diệp cười cười, rồi mở cửa xuống xe. Cố Tiểu Ảnh thấy vậy cũng lập tức vội vàng mở cửa bước ra ngoài. Đứng bên ngoài xe, Cố Tiểu Ảnh nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này là chiếc thùng xe. Trần Diệp một tay tựa vào mũi xe, một tay đặt trên thành cửa xe, đang nhìn Cố Tiểu Ảnh mỉm cười.
Cố Tiểu Ảnh bị nụ cười của anh làm cho bối rối kinh khủng, đúng lúc Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình cần phải nói cái gì đó thì, cũng nhìn thấy anh ta cất lời.
Anh ta trước sau vẫn cười như vậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh nói: “Cố Tiểu Ảnh, về nhà đi. Em ở đây anh thấy phiền muộn lắm!”
Nói xong, anh ta chui vào trong xe, nhanh như chớp phóng về phía hầm để xe cách đó không xa.
Cố Tiểu Ảnh chỉ biết đứng ngây ra nhìn cái xe ô tô đi xa dần, cô như sắp đánh rơi cả hàm xuống đất đến nơi rồi – mình mà làm anh ta thấy phiền ư?
Có còn công lý không thế?
Người muốn nói câu đấy, phải là Cố Tiểu Ảnh chứ!
Không hiểu nổi là thứ lý lẽ gì nữa??
Buổi tối hôm ấy, nằm một mình trên chiếc giường đơn, cô bực bội nghĩ: Đàn ông là toàn những kẻ không đáng tin! Nhìn mà xem, mới chỉ trong thời gian ngắn, mà Quản Đồng thì nổi giận với cô, Trần Diệp thì chê cô phiền hà...Hứ! Tất cả các anh cộng lại đều không bằng một Mạnh Húc, đi mà nhìn cách anh ấy đối xử với vợ mình kia kìa,là đáng ghen tị làm sao!
Nghĩ đến Mạnh Húc là lại nghĩ đến con gái của sư tỷ Đoàn Phỉ, nó thật là bé bỏng làm sao, còn chẳng to hơn 乃úp bê Barbie là mấy, biết khóc biết cười biết nghịch ngợm, dễ thương quá đi mất, khiến mình cũng muốn đẻ một đứa...nhưng mà một mình mình thì lại chẳng đẻ được!! Thế mới thấy, gà mẹ nào có phải là toàn năng đâu, mặc dù nếu chỉ có gà bố không thôi thì chắc chắn cũng là không thể. Nhưng mà thật lòng thì... cả một ngày mà Quản Đồng vẫn không thèm gọi một cú điện thoại cho mình! Có phải là anh ấy không cần mình nữa không? Có phải thế không, có phải thế không? A a a có phải thế không?
Quản Đồng, anh thật là một kẻ nhỏ nhen ích kỷ!
Anh làm sao...làm sao...làm sao có thể không thèm để ý đến em như thế chứ!
Cố Tiểu Ảnh cứ nằm nghĩ linh ta linh tinh như thế một hồi thì ngủ quên lúc nào mà không biết. Đến nửa đêm vì lạnh quá mà bị tỉnh giấc, nhưng cô lại lười tới mức chẳng muốn dậy tìm cái gì để phủ thêm lên người, thế là cố hết sức cuộn mình lại chẳng khác nào một quả bóng chui vào trong chăn. Mặc dù đã tháng hai rồi, nhưng vùng ngoại ô vẫn rất lạnh, Học viện Nghệ Thuật tuân thủ theo chế độ tiết kiệm nên cứ nửa đêm là tắt các loại thiết bị sưởi ấm. Lần tỉnh dậy vì bị lạnh này lại khiến cho Cố Tiểu Ảnh bỗng nhớ tới căn nhà ở khu tập thể Tỉnh ủy của mình, rồi cứ lạnh cóng thế mà thi*p đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô giáo Cố phen này hài lòng rồi – thân nhiệt đã là 38 độ, cuối cùng thì cũng đã bị sốt thật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc