Hôn Nhân Giấy - Chương 38

Tác giả: Diệp Tuyên

Quản Lợi Minh nhẩm tính rất nhanh, rồi lộ rõ vẻ có đôi chút thất vọng: “Con đọc biết bao nhiêu sách như thế, mà một năm kiếm được có năm vạn tệ!”
Rồi lại lẩm bẩm một mình: “Thế mới bảo đọc sách nhiều có ích lợi gì đâu.”
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên nhìn Quản Đồũi bíxị, không nhịn được ngáp một cái.
Tạ Gia Dung vẫn thế, chẳng nói câu nào, chỉ lặng lẽ đi cạnh Cố Tiểu Ảnh, mỉmcười nhìn con trai mình, rồi lại quay sang nhìn con dâu.
Đúng là một gia đình chẳng có hứng thú nói chuyện với nhau gì cả!
Bữa trưa đã được sắp xếp ổn thỏa: Cố Tiểu Ảnh làm bốn món ăn với một bát canh, lần này coi như là lần u tiên Cố Tiểu Ảnh đích thân xuống bếp trổ tài phục vụ bố mẹ chồng. Kết quả nhận được rất đáng khích lệ, tất cả các món kể cả canh đều hết sạch, nhưng Cố Tiểu Ảnh cứ cảm thấy dường như có cái gì đó bất thường.
Đến khi quan sát mọi người trong bữa tối thì Cố Tiểu Ảnh mới tỉnh ngộ ra: bất kể cô,>Cố Tiểu Ảnh, có làm món ăn gì đi chăng nữa, ngon hay không thì đối với bố mẹ chồng rốt cục cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi. Dù cho có hỏi ý kiến đi chăng nữa thì bọn họ sẽ vẫn chỉ trả lời: “ngon, rất ngon”, nhưngnếu hỏi ngon thế nào thì lại không thể nào chỉ rađược.
Ngược lại, những món cá chua ngọt, hoa bầu dục xào mà Cố Thiệu Tuyền nấu, hay món cà bung, sơn dược quế hoa, thịt viên rượu nếp của La Tâm Bình làm thì đều rất được hai người chú
Hóa ra là như vậy, đối với những người thạo nghề thì thức ăn ngon phải hơn hẳn, còn với những người không thạo nghề mà nói thì ngon hay không ngon cũng chẳng khác gì nhau là mấy.
Đây quả là một triết lý – Cố Tiểu Ảnh chợt thốt lên trong lòng.
Nhưng chung quy lại thì đây vẫn là một chuyện tốt đẹp, vì kinh nghiệm đã mách bảo cho Cố Tiểu Ảnh biết: một nhà mà có tới hai người đầu bếp giỏi như Cố Thiệu Tuy với La Tâm Bình, thì thế nào cũng có phát sinh sai sót hay rắc rối phiền hà này nọ, rồi dẫn tới là chẳng ai chịu nhường nhịn ai; còn nếu như nhà mà chỉ có một người giỏi nấu ăn thôi thì gia đình chắc chắn sẽ êm đềm hòa thuận cơm lành canh ngọt hơn nhiều.
Buổi tối, bắt đầu nảy sinh vấn đề.
Sau khi kết hôn, Cố TiểuẢnhQuản Đồng thỏa thuận duy trì một nếp sống sinh hoạt có quy luật: cứ bảy giờ tối là bắt đầu ăn cơm, chăm chú xem “Bản tin thời sự”, bảy rưỡi là ăn xong, Quản Đồng có nhiệm vụ rửa bát còn Cố Tiểu Ảnh thì cứ ôm cái điều khiển mà chuyển kênh từ kênh 1 đến kênh 50 rồi lại từ kênh 50 vềkênh 1, thỉnh thoảng mà có chương trình nào hay hay thì sẽ xem thêm vài phút; đúng tám giờ Quản Đồng rửa xong bát, Cố Tiểu Ảnh tắt ti vi, cả hai cùng bậtính lên, một người thì đọc báo mạng trong phòng đọc, một người thì viết tiểu thuyết trong phòng ngủ; chín rưỡi thì ra bên ngoài đi dạo, đi nửa vòng xung quanh khu nhà, khoảng 1500 m (tất nhiên, cô giáo Cố lười biếng của chúng ta chuyên tìm lí do để trốn đi bộ); mười giờvề nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi tại tiếp tục ai bận việc của người đấy; đúng mười một giờ thu dọn mọi thứ chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu như một trong hai người cần phải làm thêm thì sẽ ngủ riêng… Đây quả là một cuộc sống cực kỳ điều độ, mà vẫn thường bị Hứa Tân gọi trêu là: “cuộc sống c>a những con người nghỉ hưu trước tuổi”.
Thế nhưng cuộc sống như hưu trí có giờ giấc điều độ này cuối cùng cũng đã bị thế giới thực tại náo động ầm ĩ làm cho bị phá vỡ hoàn toàn.
Nhà bây giờ do có thêm hai người, cho nên không thểtắt tivi được rồi, vì đối với Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung thì đây là kênh thông tin duy nhất kết nối họ với thế giới bên ngoài. Huống hồ Tạ Gia Dung còn không biết chữ, thì làm sao mà đọc báo được, cho nên tivi trở thành cách giải trí tiêu khn duy nhất của bà. Thế nhưng Cố Tiểu Ảnh lại là người màchỉ cần có một chút tiếng động quấy nhiễu là đã không thể nào làm việc được, thế nên cả một buổi tối trôi qua, Cố Tiểu Ảnh cứ ngồi gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ viết được tổng cộng có 185 chữ tất cả…
Ban đêm, sau khi tắt đèn bàn thì Cố Tiểu Ảnh bỗng nghe loáng thoáng thấy tiếng ca nhạc từ phòng ngoài vọng vào, trong lòng tức phát điên.
Hơn mười giờ, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung tắt tivi chuẩn bị đi ngủ, Quản Đồng rời khỏi phòng đọc kiêm phòng dành cho khách, tay cầm theo tờ báo sang phòng khách đọc, nhường chỗ cho bố mẹ ngủ.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng cảm thấy được thoải mái.
Thật là không thể nào hiểu nổi, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình chẳng khác nào một con cún khôngcó được cảm giác an toàn, thận trọng hít hít ngửi ngửi cái nơi mà vốn là lãnh thổ của mình, chỉ hận một nỗi là không được như loài chó, tè ra một bãi để đánh dấu phạm vi của mình mà thôi. Bây giờ lãnh thổ của Cố Tiểu Ảnh đã bị người khác dẫm đạp làm lung tung tới mức không phân biệt được nữa rồi, còn Cố Tiểu Ảnh thì đang không biết đây có còn là nhà mình nữa không, hay chỉ còn là một đống lộn xộn.
C Tiểu Ảnh rất muốn khóc mà nước mắt không chảyra nổi.
Nghĩ tới đây thì chẳng thể nào viết tiếp được nữa. Cô dứt khoát mang theo quần áo ngủ đi vào phòng tắm, tắm một lát rồi hối hả mặc quần áo ngủ vào, xách đồ lót thay để giặt mang ra ngoài. Đi qua phòng khách cô bắt gặp ánh nhìn của Quản Đồng, anh “a” lên một tiếng nhưng Cố Tiểu Ả không thèm đếm xỉa gì, mà lườm cho một cái. Thực ra Quản Đồng cũng đâu có tội tình gì, tại Cố Tiểu Ảnh tự dưng lại đi ngủ sớm thế này khiến Quản Đồng khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Anh lại càng có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh tắm xong mà mặc quần áo trên người?
Thế mới thấy, điểm lợi lớn nhất của việc không có người lạ trong nhà, chính là được thoải mái không phải mặc gì trên người, Cố Tiểu Ảnh chán nản rút ra kết.
Tối hôm đó là trăng thanh gió Ⱡồ₦g lộng thổi, quả là hợpvới lòng người!
Câu này nói thì là: Vợ chẳng bằng vợ lẽ, vợ lẽ chẳng bằng nhân tình, nhân tình chẳng bằng nhân tình mới!
Thế nhưng, nghĩ tới sát bên phòng còn có người, nên hai người không còn dám thoải mái như trước! Đôi tình nhân vụng trộm lúc nào cũng có cảm giác nơm nớp!
Trên trán Quản Đồng mồ hôi lấm tấm khi Cố Tiểu Ảnh nhắc lại chuyện Đoàn Phỉ kể suy nghĩ: “còn khó hơn cả học tiến sỹ?”, thì Quản Đồng đã không nhịn được bật cười thành tiếng. Quản Đồng không nói gì, chỉ ập tới hôn để bịt miệng của người con gái hay nghĩ lung tung này.
Mãi lâu sau khi nới lỏng ra, Cố Tiểu Ảnh thở hổn hển, hỏi: “Ôngxã à, anh đã khóa cửa chưa đấy?”
“Khóa rồi” – Quản Đổng không nhịn được trợn mắt - “Em tập trung chút đi.”
Cố Tiểu Ảnh mỉm cười tinh quái, ánh mắt lộ rõ những tia ranh ma, Quản Đổng có đôi chút giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Cố Tiểu Ảnh bò lên trên người cắn mạnh một phát vào vai mình.
Suýt nữa thì Quản Đổng bật lên một tiếng “Á”, nhưng tiếng “Á” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã kịp chặn lại?!
Sau đó cô mới nghe thấy Quản Đồng nghiến răng nghiến lợi khẽ rít bên tai mình: “Cố Tiểu Ảnh, em điên à!”
“Á á, em chỉ muốn bộc lộ một chút cảm xúc mãnh liệt thôi mà…” – Cố Tiểu Ảnh nheo nheo m>ắt nở nụ cười mê hoặc, giơ tay xoa xoa mồ hôi sau lưng cho Quản Đồng - “Anh tiếp tục đi, tiếp tục đi...”
Quản Đồng hận một nỗi chẳng thể Ϧóþ cổ cô gái ranh mãnh này, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ửnghồng trước mắt, đôi mắt rạng ngời như một ngấn nước lấp lánh, ánh mắt nhìn anh dịu dàng, thì Quản Đồng dường như thấy ngạt thở.
Chỉ trong một giây, mà cũng có thể là hai giây, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh cảm thấy chẳngkhác nào như đang được quay lại đêm tân hôn ngọt ngào, men say tình yêu ngây ngất. Nhiệt độ bên ngoài lại lên tới 38 độ C, những đàn muỗi vằn đang hoành hành tác chiến, thì trong căn phòng tại thành phố R này, anh chi khát khao muốn Cố Tiểu Ảnh sẽ dính vào cơ thể mình, mãi mãi không bao giờ tách rời.
Anh không kiềm được hơi thở hổn hển, một giây sau, huy động toàn sức, mạnh mẽ tiến vào bên trong. Các huyết mạch su dưới lớp da trong não dường như sắp bốc cháy, từng sợi từng sợi như đang bốc lửa, nóng bỏng hừng hực.
Chính trong lúc như sắp tan chày thành tro bụi đó thì bỗng nghe tiếng Cố Tiểu Ảnh khe khẽ dứt đoạn: “Ông xã à, tránh thai, nhớ tránh thai…”
“Biết rồi mà.” - Tốc độ cùa Quản Đồng càng lúc càng gấp gáp, mô hôi túa ra mỗi lúc một nhiều:“Chẳng phải là mình đã dùng rồi còn gì.”
“Ý em là...” – Cố Tiểu Ảnh hơi thở đứt quãng hổn hển cố nói hết câu: “Ý em là, cần thận bố mẹ anh... bọn họ sẽ không...sẽ không chọc thủng cả bao cao su chứ?”
“Á!”
Bao nhiêu huyết quản trong não Quản Đồng ngay tại giây phút sắp đi tới đích này đã bỗng chốc cháy hết thành tro.
Nhận thức được khả năng bản thân trong khi chưa có con đã có thể bị người phụ nữ, với đống suy nghĩ kỳ dị này giày vò, trưởng phòng Quản đáng thương như sắp phát điên...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc