Hôn Nhân Giấy - Chương 34

Tác giả: Diệp Tuyên

Lấy chồng là lấy cả một gia đình
Nhưng tình trạng bình thường của cuộc hôn nhân “mua một tặng hai” cuối cùng cũng cho cô biết rằng, “lấy gùi bỏ ngọc” – câu thành ngữ xưa này nếu đặt vào tình huống hiện tại, thì không chỉ đơn thuần để nói về chuyện thằng ngốc mua chiếc hộp mà vứt đi viên ngọc, ngược lại còn nhắc nhở người ta là: chiếc hộp quyết định cả giá trị viên ngọc, vì thế, trước khi mua ngọc, nhất định phải căng mắt ra mà nhìn kỹ chiếc hộp!
Cuối năm, trông đợi mỏi mòn mãi mới tới được lúc Quản Đồng được phép nghỉ cuối tuần, Cố Tiểu Ảnh kéo Quản Đồng cùng đi bách hóa, dự định mua quần áo tặng mẹ chồng nhân dịp năm mới.
Đang lựa chọn quần áo trong bách hóa, Cố Tiểu Ảnh mới chợt hỏi Quản Đồng: “Mẹ anh mặc cỡ áo bao nhiêu?”
Quản Đồng nghe vậy bèn nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: “Anh không biết.”
Cố Tiểu Ảnh chau mày: “Sao đến mẹ anh mặc cỡ nào mà anh cũng không biết thế?”
Nghĩ tới chuyện mua quần áo, Quản Đồng mới sực nhớ ra: “Mẹ anh cao khoảng một mét sáu, em cứ lựa theo thế mà mua thôi vậy.”
Cố Tiểu Ảnh bực tức đáp lại: “Anh nghĩ là một phụ nữ trung niên cao một mét sáu chẳng lẽ lại giống hệt một cô gái trẻ cao một mét sáu à! Thế anh có biết số đo vòng eo của mẹ anh là bao nhiêu không hả?”
“Vòng eo ư?” – Quản Đồng lại càng thêm mù tịt, “Anh đã đo bao giờ đâu mà biết”.
Cố Tiểu Ảnh đưa mắt nhìn Quản Đồng, buông ngay một câu kết luận: “Thế nên người ta mới nói nuôi con trai thật là vô dụng. Chẳng hề được một chút ích lợi nào hết.”
“Vớ vẩn, chẳng phải vẫn nói là nuôi con trai để sau này chúng chăm sóc bố mẹ già hay sao?” – Quản Đông lập tức phản bác.
Nghe thấy thế, Cố Tiểu Ảnh bèn “xì” khẽ một tiếng: “Lấy đâu ra mà nuôi con trai để chúng chăm sóc bố mẹ già? Anh nằm mơ đấy à! Bây giờ á, toàn là con gái chăm sóc bố mẹ thôi.”
Quản Đồng rất không đồng ý: “Con gái thì suy cho cùng vẫn cứ phải đi lấy chồng.”
Nhưng rốt cục thì vẫn là Cố Tiểu Ảnh miệng lưỡi nhanh nhẹn sắc sảo hơn, nên cứ mỗi khi Quản Đồng muốn tranh luận vấn đề gì thì chẳng có lần nào mà cô nhường lời chịu thua. Cứ hễ nói là lại hệt như đang thuyết giảng tọa đàm: “Em nói cho anh biết nhé, quan niệm đấy của anh thật đúng là rơi rớt lại từ thời đại nông nghiệp, cái thời mà đàn ông con trai đại diện cho sức lao động, một gia đình chỉ khi sinh được con trai nối dõi tổ tông thì mới được quyền sở hữu đất đai ruộng vườn. Bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi cơ mà, nhất là ở các thành phố, tuy địa vị chính trị của nữ giới tuy vẫn còn khá khiêm tốn, nhưng trong phạm vi gia đình mà nói thì lời nói của phụ nữ càng ngày càng có trọng lượng
Quản Đồng gật gật đầu, dịu dàng ngắt những lời nói theo quán tính nghề nghiệp của Cố Tiểu Ảnh: “Cô giáo Cố à, thế rốt cuộc là em định mua bộ quần áo nào đây?”
Cố Tiểu Ảnh lúc này mới nhớ ra là mình đang đi mua quần áo cho bố mẹ chồng, bèn lườm cho Quản Đồng một cái, lấy từ chiếc giá để hàng bên cạnh mình một chiếc áo bông màu đỏ và hỏi nhân viên bán hàng: “Chiếc này có số to không?”
Nhân viên bán hàng nhìn qua chiếc áo rồi hỏi: “Chị mua cho người khoảng bao nhiêu tuổi thế? Có béo không ạ?”
“Béo hơn tôi từng này...từng này” – Cố Tiểu Ảnh dùng tay khua vẽ ra: “vòng eo thì có hơi to một chút”.
“Làm gì mà béo được như thế cơ chứ?” Quản Đồng vội vàng phản đối, “Mẹ anh rất gầy mà, từ nhỏ đã gầy rồi.”
“Anh im đi” – Cố Tiểu Anh chẳng thèm mảy may để ý gì tới những lời Quản Đồng nói mà vẫn tiếp tục trao đổi với nhân viên bán hàng: “Kích cỡ áo không được nhỏ quá, vì mùa đông còn phải mặc thêm rất nhiều áo len dày bên trong.”
“Mẹ anh thật sự đâu có béo như em mô tả cơ chứ” – Quản Đồng vẫn cứ tiếp tục không đồng ý.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng tỏ vẻ nín nhịn: “Liệu anh đã bao giờ nhìn mẹ mình mặc quần áo chưa hả?”
“Nhưng đấy là mẹ anh thì tất nhiên là anh phải hiểu hơn em rồi.” – Quản Đồng thành thật trả lời.
“Quản Đồng à, rốt cục anh hiểu những gì về vóc dáng người phụ nữ nào?” – Cố Tiểu Ảnh liếc xéo Quản Đồng nói: “Mẹ anh mặc dù nhìn thì không béo, nhưng phụ nữ bất kỳ ai đã từng sinh con, thì cũng hầu hết đều có phần bụng dưới. Hơn nữa, lưng của mẹ anh cũng chẳng hề nhỏ như anh đã nghĩ đâu, mà ở nông thôn đâu có ấm áp gì, nên bà chắc chắn sẽ phải mặc thêm nhiều áo len bên trong áo khoác nữa, những điều này anh có biết không?
“Gì cơ?” – Quản Đồng nghi hoặc. “Có thật như vậy không thế?”
Người bán hàng thấy vậy cũng gật gật đầu nói với Quản Đồng: “Anh à, hãy nghe lời vợ mình đi, chị ấy quả thực là người rất có kinh nghiệm đấy.”
Quản Đồng thế là chẳng biết nói gì nữa, còn Cố Tiểu Ảnh thì lắc lắc đầu than thở: “Thật đúng là không thể trông đợi gì vào con trai mà.”
Quản Đồng còn chưa kịp mở miệng phản đối thì đã bị Cô Tiểu Ảnh véo cho một cái.
Hai người tiếp tục đi, và vẫn không ngừng tranh luận về việc mua áo khoác và quần cho Tạ Gia Dung, mua áo lông vũ cho Quản Lợi Minh, mua đồ lót giữ ấm cơ thể cho hai vợ chồng, rồi túi to túi nhỏ khệ nệ ôm vác đi ra phía ngoài.
Quản Đồng vừa đi vừa hỏi: “Sao em không mua quần áo cho mẹ em thế?”
“Đồ bố mẹ em mặc quá đắt tiền, em không đủ khả năng mua nên đành phải tặng những thứ khác vậy”. Nói xong hết rồi Cố Tiểu Ảnh mới chợt giật mình, nên vội vàng nói chen thêm một câu: “Anh đừng có mà nghĩ lung tung đấy, em cũng muốn mua cho bố mẹ anh những bộ quần áo đắt mấy nghìn tệ lắm nhưng mà thể nào nếu em mua thì cũng sẽ bị bố mẹ anh chê là lãng phí cho mà xem.”
“Anh hiểu mà” – Quản Đồng gật đầu, nắm chặt tay Cố Tiểu Ảnh: “Em yên tâm đi, anh không nghĩ vớ vẩn đâu”.
Vẫn còn nửa câu sau nữa mà Quản Đồng đã không nói thành lời: “Thực ra, em như vậy là anh đã thấy vui lắm rồi.”
Bởi vì ngay chính Quản Đồng cũng chẳng hề nghĩ tới chuyện là phải mua quần áo mới cho bố mẹ nhân dịp tết đến.
Trong suy nghĩ của anh thì quà tết năm nào cũng chỉ là đậu phộng, là tôm cá với cả chân giò, là lá trà điểm tâm, nhiều nhất thì cũng chỉ thêm mấy gói kẹo hay gói thạch rau câu choọn trẻ con. Mặc dù quê anh cũng có phong tục mua quần áo đón năm mới, nhưng anh dường như đã quen với việc trước nay gia đình chẳng giàu có gì nên thường không chú trọng đến điều này.
Lần này nếu không phải là do Cố Tiểu Ảnh cứ khăng khăng đòi mua quần áo cho bố mẹ anh thì anh sẽ lại quên mất, những gia đình giàu có sung túc phải đón tết như thế.
Ra khỏi chợ thì trời đã nhá nhem tối mất rồi, Cố Tiểu Ảnh làm nũng: “Ông xã à, em muốn ăn Pizza Hut.”
Quản Đồng nhíu mày: “Đồ ăn ở đó thì có gì ngon chứ, chỉ toàn là mấy thứ trẻ con thích ăn.”
“Em là trẻ con mà! Em muốn ăn!” – Cố Tiểu Ảnh bướng bỉnh nắm lấy ống tay áo của Quản Đồng.
Quản Đồng cúi đầu nhìn gương mặt nịnh bợ trẻ con ấy cũng phải bật cười theo: “Mấy thứ đó ăn làm sao mà no được, anh ăn chẳng bao giờ thấy no cả.”
“No được mà!” - Cố Tiểu Ảnh lập tức nhí nhảnh đáp lại: “Ông xã à, chúng ta cùng đi ăn đi. Đi giờ này có khi lại không phải xếp hàng đâu.”
Quản Đồng chịu thua, đành để Cố Tiểu Ảnh kéo mình đi đến cửa tiệm Pizza Hut. Hai người tay xách nách mang đi qua đường, đến cửa tiệm Pizza Hut rồi thì Cố Tiểu Ảnh tự dưng “ớ” lên một tiếng.
“Sao thế?” - Quản Đồng lo lắng hỏi.
“Anh nhìn kìa, kia chẳng phải là tiến sỹ Mạnh, chồng của sư tỷ hay sao?” – Cố Tiểu Ảnh giơ tay chỉ cho Quản Đồng: “Cái người đứng dựa vào cửa sổ đấy.”
“Ừ, có vẻ thế” - Quản Đồng cũng mới chỉ gặp Mạnh Húc có một lần, nên chẳng nhớ rõ lắm – “Vậy người ngồi đối diện anh ta là sư tỷ của em hả?”
“Không phải đâu.” – Ánh mắt Cố Tiểu Ảnh lộ rõ vẻ ranh mãnh, “Nhìn cô gái kia xem, tuổi trẻ quả là luôn tươi đẹp thật là đáng ngưỡng mộ quá đi mất, còn nhìn em này, đúng là gái có chồng, da dẻ đã sắp lão hóa cả rồi, xấu hổ ૮ɦếƭ đi được.”
“Em rốt cục có định vào không thế hả?” - Quản Đồng hết cả nhẫn nại – “Em mà không vào là không còn chỗ ngồi đâu đấy.”
“Từ từ, đợi em nhìn đã!” – Cố Tiểu Ảnh núp sau người Quản Đồng, tò mò chăm chú quan sát bàn của Mạnh Húc, nói nhỏ: “Anh à, anh nói xem, không phải là Mạnh Húc đang ngoại tình đấy chứ? Vợ anh ta thì đang khổ sở mang thai ở nhà, thế mà anh ta lại ở đây ăn đồ Tây với một cô gái hết sức xinh đẹp, rốt cục chuyện này là thế nào?”
“Cố Tiểu Ảnh, em đã viết quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi đấy biết không!” – Quản Đồng dở khóc dở cười, “từ sau đừng có mà viết mấy cái thứ linh tinh đó nữa, nếu không cứ viết nhiều quá thì lại hỏng hết cả đầu óc đấy.”
“Anh mới là người lảm nhảm linh tinh ý!” – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt hung dữ: “Đây là trực giác của phụ nữ, anh có hiểu không hả? Anh nhìn họ đi kìa, chẳng phải là rất tình cảm hay sao?”
Quản Đồng đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Tiểu Ảnh thì đúng lúc nhìn thấy hai người đang nói cười vui vẻ, Mạnh Húc vẫn khí thế phong độ, nho nhã đứng đắn, còn cô gái ngồi đối diện kia thì xinh đẹp rạng rỡ, quả là một đôi trai tài gái sắc, một đôi kim đồng ngọc nữ đáng ngưỡng mộ.
Rồi anh quay đầu lại nhưng vẫn thấy vợ cứ nấp sau người mình mà ló đầu ra nhìn, thì cảm thấy vô cùng bất lực: “Em có định vào không đấy?”
“Anh trật tự đi, đừng có sốt ruột, đứng im đó che cho em.” – Cố Tiểu Ảnh vẫn tiếp tục quan sát.
Quản Đồng chẳng còn cách nào, bèn túm lấy Tiểu Ảnh kéo ra bên cạnh mình: “Đừng có mà lén lút thậm thụt như thế, ai không biết lại tưởng em có vấn đề đấy. Em không đói nhưng anh thì đói sắp xỉu rồi này.”
Không ngờ Cố Tiểu Ảnh lại đột nhiên kéo Quản Đồng lại, chuyển hướng quay người ra phía sau: “Đi thôi, chúng ta đi nhà hàng khác.”
“Cố Tiểu Ảnh, em thực sự bị trúng độc đấy à!” – Quản Đồng không còn nhẫn nhịn nổi nữa, vừa đi theo Tiểu Ảnh vừa cằn nhằn: “Bọn họ nếu thực sự có một mối quan hệ bất chính như thế thì lẽ nào lại tới một nơi giữa chốn đông người như thế này để ăn cơ chứ? Lẽ nào bọn họ không biết là năm mới sắp đến thế này mà công khai quan hệ như thế kia, thì thế nào cũng sẽ gặp phải rất nhiều người quen sao!”
“Ừ nhỉ!” – Cố Tiểu Ảnh bỗng sững lại, dừng bước, quay đầu lại nhìn Quản Đồng: “Anh nói thế quả cũng có lý.”
“Bà xã à, anh chịu thua em rồi đó, em hãy để cho anh được ăn cơm tử tế đi, lượn lờ cả một ngày thế này, chân anh sắp gãy đến nơi rồi.” – Quản Đồng mặt mày ủ rũ, thiểu não.
“Được rồi mà, chẳng phải chúng mình đang đi ăn sao.” – Cố Tiểu Ảnh đưa mắt quan sát xung quanh rồi chỉ tay: “Ăn ở đó đi.”
Quản Đồng vội vã nhìn theo hướng chỉ của Tiểu Ảnh, chợt trái tim tan nát.
KFC!
Trên đường tới quán KFC, Quản Đồng đau khổ nghĩ: đúng là sự khác biệt giữa hai thế hệ, quả thực là sự khác biệt rõ ràng giữa hai thế hệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc