Tối hôm sau, Tiểu Ảnh đến ăn cơm nhà Đoàn Phỉ, không quên kể lể:
- Mình vừa phát hiện ra mình chẳng có tiếng nói chung với Quản Đồng! – Cô chau mày. – Trước nay mình cứ tưởng anh ta đáng tin cậy lắm, sao bây giờ thì trái ngược hoàn toàn?
- Không tin cậy sao làm bí thư được! –Hứa Tân vừa xuýt xoa cắn miếng gà luộc vừa khinh khỉnh nhìn Tiểu Ảnh, Đoàn Phỉ gật gù, xoa xoa cái bụng chậm rãi nói:
- Ruồi ạ, người ta có đáng tin cậy hay không thì cũng không đến lượt em phê bình, trong con mắt của quảng đại quần chúng thì anh ta lúc nào cũng tỏa sáng.
- Thôi đi, chán lắm đấy! – Tiểu Ảnh trừng mắt, trút giận vào miếng gà trong tay. – Anh ta đã không có mắt thẩm mỹ thì thôi, lại còn đem cái thói quen ở cơ quan về nhà. Cậu cứ đến mà nhìn cách anh ta bày biện xếp đặt, nào tài liệu, nào sách vở của anh ta thì biết, thiếu nước bày biện từng xó nhà thành cái văn phòng của anh ta đi là vừa. Anh ta cực thích nói tranh lời cô phát thanh viên trên chương trình Thời sự, người ta nói được nửa câu anh ta đã vớ nốt nửa câu còn lại!
Trông bộ dạng Đoàn Phỉ và Hứa Tân mắt chữ O mồm chữ A. Tiểu Ảnh nhăn nhó:
- Chả sợ các cậu cười đâu, bây giờ đến tớ cũng phải biết cái gì gọi là: “Quyền là do dân dùng, tình là do dân thắt, lợi là do dân mưu”, biết luôn cả: “xã hội yên bình, người người đoàn kết, xã hội yên bình nhà nhà cùng hưởng!”
- Ha ha ha ha! – Hai cô nàng cười phá lên, nhất là Đoàn Phỉ, tay ôm eo tay ôm bụng, cười nghiêng cười ngả.
- Bà chị này không giữ ý được à! – Tiểu Ảnh nhìn Đoàn Phỉ trách móc. – Mai sau chị có sinh con thì đừng dạy nó thoải mái giống mẹ nó quá nhé.
- Em gái à. – Đoàn Phỉ mãi mới nhịn được cười, nhưng vẫn khúc khích - em nhắng quá đấy.
Cô dụi dụi mắt, nhìn Tiểu Ảnh:
- Chị thấy em giống y như hồi chị mới lấy chồng, chốc chốc lại phát hiện ra những thói quen sống hoặc sở thích không thể điều hòa giữa hai người, lúc nào cũng muốn nổi cáu mà không kìm chế được…
- Đúng đấy! – Tiểu Ảnh thở dài. – Em chẳng muốn nổi cáu đâu, nhưng em không kìm chế được. Hai người không biết thì thôi, hai lần trước chỉ t vứt đồ của em lung tung, làm em không mang tài liệu đến lớp, thế là lên lớp chẳng biết làm thế nào… Em đã bảo đừng có sờ vào đồ của em mà không nghe, lúc nào cũng đem cái thói quen của mình chụp lên đầu người khác, cứ như có cảm giác anh ấy thì lúc nào cũng ngay ngắn chỉnh tề còn em thì luộm thuộm bừa bãi. Nhưng mà Hứa Tân này, ngày xưa tớ với cậu ở cùng phòng, cậu bảo tớ có phải loại người sống lộn xộn không? Chẳng qua mỗi người có một thói quen cất đồ riêng! Anh ta dựa vào cái gì mà nghĩ rằng mình nói đúng, tớ là bực lắm, cuối cùng không nhẫn nhịn được phải quát một trận.
- Hình như cậu sắp đến “ngày quan trọng” rồi! – Hứa Tân tỉnh bơ, vừa kết luận vừa gắp nốt miếng gà còn lại.
- Cậu ranh vừa chứ! –Tiểu Ảnh nghiến răng lườm nguýt, rồi lại nhăn nhó nhìn Đoàn Phỉ. – Chị ạ, em chẳng muốn nổi cáu đâu, ngày thường em rất hòa nhã với học sinh, đồng nghiệp, ai cũng khen em tốt tính. Thế nhưng chẳng hiểu sao, cứ nh́n thấy Quản Đồng là em lại cáu? Mà cơn giận trôi rất mau, thế nên càng uất ức, sao ngay lúc đầu không kiềm chế nổi nhỉ?
- Chị hiểu mà! – Đoàn Phỉ đầy vẻ đồng cảm, vỗ vai. – Thật ra lúc mới cưới chị cũng thế mà! Em nghĩ mà xem, hai con người mà hai mươi mấy năm trước đó chưa sống chung với nhau, đùng một cái phải dính vào nhau, thói quen mỗi người đều khác nhau, muốn thích ứng lẫn nhau cũng phải mất cả quá trình. Chị nhớ hồi trước, cứ nhìn thấy Mạnh Húc làm việc là lại muốn đập đầu vào tường. Mấy đứa biết không, anh ta có thể bỏ bịch sữa vỏ mềm vào thẳng trong lò vi sóng để hâm nóng, lại còn có thể cho cả bánh cảo đang đông lạnh vào trong chảo dầu nóng, lại còn tưới hoa cho tới khi nó ૮ɦếƭ ngập… tội lỗi tày trời thế cơ mà!
Tiểu Ảnh mắt chữ O mồm chữ A:
- Chị đang nói đến chồng chị á, anh Mạnh á?
Đoàn Phỉ cười khì:
- Chứ còn gì, em thấy có giống không? Còn nhiều lắm, có muốn bật mí không?
Cô chớp mắt lém lỉnh, Tiểu Ảnh vẻ đầy hứng thú, vểnh tai lắng nghe. Hứa Tân cũng xích lại gần nghe ngóng nhưng bị Đoàn Phỉ ngăn lại, gằn giọng:
- Trẻ con không được nghe!
- Em với ruồi lớn bằng nhau mà! – Hứa Tân cuống lên.
- Người ta lấy chồng rồi! – Đoàn Phỉ lườm nguýt. – Có ngon thì em cũng dắt một anh đi làm thủ tục kết hôn đi.
Hứa Tân ức lắm nhưng đành an phận. Quả không ngoài dự đoán, câu chuyện của Đoàn Phỉ đã đưa Tiểu Ảnh từ ngạc nhiên sang cười không dứt.
Câu chuyện kể về lần đầu của tiến sĩ Mạnh và cô giáo Đoàn, xảy ra hai tháng trước khi cưới nhau trong căn nhà tập thể, một phòng khách hai phòng ngủ, của cô Đoàn. Sở dĩ chọn chỗ đó, thứ nhất là vì cảm giác trào dâng mời gọi, hai là không khí ở đó không dễ làm người ta căng thẳng. Thế nhưng, thực tiễn và mộng mơ là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Đoàn Phỉ vẫn nhớ như in, lúc đó là hơn tám giờ tối, đôi nam nữ không có chút kinh nghiệm nào, lúng túng thưởng thức bước đi quan trọng nhất trong cuộc đời họ. Vì quá căng thẳng nên bao nhiêu cảm xúc đều bốc hơi theo mồ hôi, cô chỉ nhớ cô sợ hãi, đau đớn nhưng vẫn kìm nén được, vì cô thấy Mạnh Húc còn căng thẳng, lúng túng hơn. Đến lúc căng thẳng nhất, anh than một câu không gì can đảm hơn:
- Phỉ ơi, khó quá!
Đoàn Phỉ dở khóc dở cười, chỉ đành nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi hột của Mạnh Húc, cô hỏi một câu cũng can đảm không kém trong vô thức:
- Khó hơn lấy bằng tiến sĩ không?
Mạnh Húc quệt mồ hôi, trả lời một cách đầy gian nan:
- Khó hơn nhiều!
Bị dạy bảo từ nãy, giờ cười suýt rách bụngĐoàn Phỉ nói:
- Thấy chưa, ai ai cũng phải đi qua giai đoạn đó. Đàn ông nào cũng trưởng thành từ hôn nhân, mới hiểu thế nào là cơm áo gạo tiền, phụ nữ cũng thế, trưởng thành sau khi lên xe hoa, mới hiểu thế nào là trách nhiệm, là độ lượng, là bỏ qua… sau này cũng sẽ có một ngày Hứa Tân cũng sẽ lớn lên như thế, nhìn thấy sự việc mà vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, thì mới phát hiện được là mọi chuyện chẳng có gì là đáng phải cáu giận.
Cô chớp mắt cười lém lỉnh, hạ giọng:
- Thậm chí sẽ có một ngày em phát hiện ra, cái gã đàn ông mà ban đầu đến cái cúc áo trên áo em còn không biết cởi, thì về sau chỉ cần phủi nhẹ tay một cái là quần áo em bay sạch, thậm chí ban đầu hắn rất căng thẳng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trưởng thành rồi sẽ biết thế nào là lên đỉnh.
Vừa dứt lời, Tiểu Ảnh bỗng đỏ bừng mặt, Hứa Tân nhìn bộ dạng cô mà cười phá lên cười. Tiểu Ảnh ngượng ngùng nói:
- Bà chị à, chị đúng là không có đối thủ rồi, em bái phục.
Đoàn Phỉ cười suýt tắc thở, cũng than vãn:
- Em à, rồi một ngày em cũng sẽ thấu hiểu như chị. Bây giờ chị cũng coi như là hiểu tại sao một số cô gái lại thích những người đàn ông đã kết hôn. Em không thể không nói rằng, đàn ông đã kết hôn rồi thì tri thức toàn diện, kỹ năng cũng cứng tay hơn! Họ thấu hiểu từng li từng tí những thay đổi tâm sinh lý của phụ nữ, khéo ăn khéo nói, dễ lấy lòng chị em. Lúc đó mọi người lại ca ngợi gã này hào hoa phong độ, tình cảm nhẹ nhàng, mà chả ai biết rằng hắn ta cũng từng đi qua những tháng ngày ngây thơ trong sáng nhất, rồi để có được như ngày hôm nay cũng là nhờ một người phụ nữ đã đánh đổi bằng tuổi thanh xuân của mình, sống cùng gã rồi, dạy dỗ cho gã trở nên già đời như thế.
Đoàn Phỉ dứt lời, căn phòng rơi vào yên lặng một cách khác thường. Mãi một lúc sau Hứa Tân mới cười xòa:
- Chị ơi, chị lo đi đâu vậy, anh rể em có gan nghĩ nhưng không có gan làm, chị lo
Đoàn phỉ cười:
- Ấy là chị lấy ví dụ thế thôi, mà cũng đâu có nói anh rể quý hóa của em, trẻ con đừng có chen ngang.
Tiểu Ảnh gật gù:
- Nếu mà có trường hợp tương tự thì cũng hiếm hoi thật.
“Bụp” – Đoàn Phỉ vỗ vào trán Tiểu Ảnh, cô cau mày ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Phỉ đang trừng mắt:
- Còn có tương tự nữa sao, khó nghe quá!
Tiểu Ảnh trầm tư hai giây, rồi đưa tay xoa bụng Đoàn Phỉ:
- Cháu trai ơi, mẹ mày bắt nạt cô này!
Đoàn Phỉ cười ha hả, Hứa Tân cũng cười theo, căn phòng lại rộn rã lên.