Cứ như thế, theo đề nghị của đồng chí Cố, trước đêm trung thu một ngày, công dân thành phố R và công dân thành phố F cuối cùng cùng tề tựu đông đủ tại trung tâm thành phố G trong niềm yêu thương con trai con gái vô hạn.
Ý muốn được ở chung với bố mẹ của Cố Tiểu Ảnh đương nhiên là không được phê chuẩn. Cuối cùng thì vẫn là Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung ở chung với Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh, còn Cố Thiệu Tuyền và La Tâm Bình ở trong khách sạn gần chỗ Cố Tiểu Ảnh. Bữa tiệc tẩtrần được tổ chức tại chính khách sạn đó. Ăn xong, Quản Đồng đưa Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về nhà, Cố Tiểu Ảnh thì loanh quanh ở khách sạn với bố mẹ không muốn về.
Cố Thiệu Tuyền tựa vào thành giường vừa xem tivi vừa dạy con gái: “Giờ con đã là con dâu nhà người ta, đương nhiên là phải ở cùng bố mẹ chồng rồi”.
Cố Tiểu Ảnh tủi thân bĩu môi: “Nhưng có phải con dễ dàng được gặp bố mẹ đâu, con ở với bố mẹ đẻ mình thì có gì là không được chứ?”
La Tâm Bình thở dài: “Ảnh Ảnh, con buộc phải làm quen với cuộc sống như vậy. Lấy chồng rồi, không còn là trẻ con nữa, không thể việc gì cũng tùy tiện thích gì làm nấy, không được làm khó cho Quản Đồng”.
Thấy Cố Tiểu Ảnh cúi đầu không vui, La Tâm Bình vội nhìn chồng ra hiệu. Cố Thiệu Tuyền hiểu ý, liền làm ra vẻ hào hứng nói tiếp: “Ảnh Ảnh, ngày mai chúng ta cùng đi câu cá đi! Quản Đồng nói nó dẫn đường, vùng núi phía nam có hồ cá, câu xong có thể nấu ăn luôn!”
La Tâm Bình cũng hào hứng phụ họa: “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta đi câu cá. Ảnh Ảnh con nhanh về nhà ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm”.
Cố Tiểu Ảnh mặt mũi bí rị đứng lên, La Tâm Bình vừa mở cửa vừa dặn: “Hoàn cảnh sống không giống nhau, chắc chắn cũng sẽ có những khác biệt về thói quen, nếu không có trở ngại gì lớn, thì cứ coi như là không nhìn thấy nhé. Với bố mẹ chồng cần phải cung kính, cần khoan dung với Quản Đồng, biết chưa nào?”
Cố Tiểu Ảnh đứng ở cửa, ngoái đầu nhìn La Tâm Bình: “Mẹ, rốt cuộc là ai từ trong bụng mẹ chui ra chứ? Sao mẹ cứ phải đi lo lắng cho người ngoài thế nhỉ?”
La Tâm Bình thuận tay vỗ đầu con gái, than thở: “Cái con bé ngốc nghếch này, đến bao giờ thì con mới hiểu, dễ người dễ ta, phải biết đặt mình vào vị trí của người ta, mới hiểu được cái khó của họ con ạ”.
“Thôi con biết rồi, con biết rồi”, Cố Tiểu Ảnh lầu bầu đóng cửa, “bố mẹ ngủ sớm đi nhé, con không nghe giảng đạo nữa đâu
“Cái con bé này…” La Tâm Bình nhìn nhìn bóng Cố Tiểu Ảnh thất thểu ra về, không nén nổi thở dài.
Về đến nhà, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung đang ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy Cố Tiểu Ảnh đi vào, Quản Lợi Minh vui vẻ gọi: “Tiểu Ảnh, qua đây ăn hoa quả này”.
Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ dưa hấu trong đĩa, lại thấy nước dưa nhỏ trên sàn nhà, cười cười, chỉ vào phòng ngủ: “Bố mẹ ăn đi ạ, con đi thay quần áo đã”.
Quay người đi vào phòng, cô thấy Quản Đồng đang lục tìm đồ trong tủ quần áo, nghĩ ngợi, rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Quản Đồng nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, vẫy chiếc khăn mặt trong tay, cười hỏi: “Em về rồi hả?”
Cố Tiểu Ảnh nhíu mày: “Sau lại bê thẳng dưa hấu lên bàn vậy? Sao anh không bổ ra miếng nhỏ rồi dùng dĩa mà ăn? Anh nhìn xem nước dưa hấu rơi đầy xuống sàn nhà rồi...”
Quản Đồng giật mình, rồi cười cười: “Vậy để lát nữa lau sàn lại”.
“Anh nói nghe thật nhẹ nhàng” - Cố Tiểu Ảnh hạ giọng, càng khó chịu: “Nhỡ bố mẹ anh dẫm phải nước dưa, rồi đi một vòng quanh nhà, chỗ nào cũng đầy vết chân dính nhơm nhớp, anh còn không đi lau, cứ đứng nói chuyện mà không đau lưng à”.
Quản Đồng nhíu mày: “Đợi lát nữa rồi anh lau”.
Cố Tiểu Ảnh còn định nói thêm, nhưng nhớ lại lời mẹ nói: “không được làm khó cho Quản Đồng”, cuối cùng đành nhịn, quay người thay quần áo ngủ.
Quản Đồng cầm hai chiếc khăn rửa mặt đi ra khỏi phòng, Cố Tiểu Ảnh loáng thoáng nghe thấy anh nói: “Bố, đây là khăn rửa mặt, bố cầm lấy dùng… Ối, bố cẩn thận, đừng dẫm vào nước dưa hấu...”
Không hiểu sao, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy lòng thật nặng nề, như bị chặn bởi một hòn đá vô hình.
Mười phút sau, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung tắm xong, vào phòng khách ngủ. Cố Tiểu Ảnh ngồi thẫn thờ trước bàn trang điểm, Quản Đồng lại đẩy cửa đi vào. Cố Tiểu Ảnh bất giác quay đầu lại, thấy anh sắp ném quần áo bẩn của Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung vừa thay ra vào giỏ đựng đồ bẩn. Ngồi cách cửa nửa mét, Cố Tiểu Ảnh loáng thoáng ngửi thấy mùi lạ… một giây sau, nhanh như ánh chớp, ngay lúc tay Quản Đồng thả chỗ quần áo bẩn đó vào giỏ, Cố Tiểu Ảnh đã cuống cuồng đứng dậy, lôi ngay quần áo lót của mình ra khỏi giỏ.
Quản Đồng ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì”, Cố Tiểu Ảnh ôm quần áo cười gượng gạo, “quần áo bẩn trong giỏ đều phải giặt máy, nhưng quần áo lót giặt tay thì vệ sinh hơn”.
Quản Đồng gật gật đầu, quay người đi ra ngoài, thì thấy Cố Tiểu Ảnh cầm giỏ quần áo bẩn hấp tấp đi theo sau anh. Quản Đồng ngạc nhiên quá, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Giặt quần áo!” - Cố Tiểu Ảnh chỉ vào cái giỏ nhựa trong tay mình, tỏ vẻ bình thường, “Rỗi rãi thì làm thôi!”
“Giặt quần áo vào lúc này á?” - Quản Đồng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Đã chín giờ hơn rồi, ngày mai hẵng giặt”.
“Việc hôm nay chớ để ngày mai”, Cố Tiểu Ảnh vừa đổ chỗ quần áo trong giỏ vào máy giặt vừa nói, “ngày mai c̣n đi chơi, lúc về rồi còn hơi sức đâu mà giặt quần áo nữa!”
Quản Đồng thấy cũng đúng, nên không phản đối nữa, quay người vào phòng đọc báo. Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn theo bóng Quản Đồng, chẳng biết phải nói gì, chỉ thở dài, lại quay lại cẩn thận giặt chỗ đồ lót.
Vừa giặt cô vừa suy nghĩ, vừa rồi mình thực sự ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nồng, chỉ có điều không biết là của Quản Lợi Minh hay Tạ Gia Dung. Chỉ nghĩ đến chuyện bỏ quần áo của mình vào giặt chung, đã thấy buồn nôn. Thật xin lỗi, cô không hề muốn dùng từ đó, dù gì cô đã dũng cảm lấy Quản Đồng, những khác biệt trong cuộc sống không phải là không dự đoán được trước, chỉ có điều cô chưa nghĩ đến: khi ngửi thấy mùi này, cô thực sự muốn buồn nôn.
Trong đêm yên tĩnh, cô vừa giặt vừa suy nghĩ lan man đến tận đẩu tận đâu, còn lại đầu óc thì trống rỗng.
Buổi sáng ngày thứ hai, cả đoàn người bước lên xe đi về vùng núi phía nam. Quản Đồng, Quản Lợi Minh, Tạ Gia Dung ngồi taxi đi trước dẫn đường, La Tâm Bình lái xe theo phía sau, trong xe là Cố Thiệu Tuyền và Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh ngồi ghế sau, suốt dọc đường nói không ngớt miệng, cuối cùng đến La Tâm Bình cũng phải hỏi: “Ảnh Ảnh, con không thấy mệt à?”
Cố Tiểu Ảnh cười hi hí, từ phía sau với lên túm lấy vai La Tâm Bình: “Con chẳng thấy mệt gì cả, cứ ở bên cạnh bố mẹ là con thấy vui rồi! Nếu ba người chúng ta cứ được ở bên nhau mãi thế này thì tốt quá”.
Chưa nói hết đã bị La Tâm Bình mắng: “Bỏ tay ra đi, con không thấy mẹ đang lái xe à?”
Cố Tiểu Ảnh im bặt, thu tay lại, im lặng một giây rồi như nhớ ra gì đó hỏi: “Mẹ, mẹ từng cùng sống với ông bà nội con bao giờ chưa?”
La Tâm Bình vừa lái xe vừa liếc vào gương chiếu hậu: “Sao con lại nghĩ đến vấn đề đó?”
Cố Tiểu Ảnh nhăn nhó khổ sở: “Con phát hiện ra, tuy bố mẹ chồng con bản tính rất tốt, cũng đối xử tốt với con, nhưng cũng không thể nào hợp nhau được, chẳng có một chút tiếng nói chung nào, rất khó sống cùng nhau”.
La Tâm Bình quay đầu nhìn Cố Thiệu Tuyền, Cố Thiệu Tuyền nhìn lại tỏ ý: “Em nói đi”. La Tâm Bình bèn trả lời: “Thời gian mẹ sống cùng bà nội con không nhiều, cũng chỉ hơn một năm thôi. Khi con tròn một tuổi, ông bà nội con sang nhà chú con ở”.
“Thếô con sống với ông bà nội có vui vẻ không?” - Cố Tiểu Ảnh tựa đầu vào khoảng giữa hai chiếc ghế, tò mò hỏi.
“Nói đến chuyện này, thì mẹ quả là phục cô con”, La Tâm Bình thốt lên. “Cô con đã sống với bà nội mười năm, chưa bao giờ bực tức, chưa bao giờ cãi cọ. Dù rằng cô chỉ tốt nghiệp trung học, cũng chẳng được học hành gì nhiều, nhưng những lời cô nói lại rất có lý. Mẹ cũng học được ở cô rằng, những đạo lý chân thật hữu ích nhất, thường là chẳng có liên quan gì đến học vấn”.
“Cô con nói gì vậy ạ?” - Cố Tiểu Ảnh vươn cổ ra, mở to mắt nhìn nhìn La Tâm Bình .
“Chính là nói về quan hệ mẹ chồng nàng dâu đấy, đạo lý mà cô con nói ra đơn giản vô cùng.” - La Tâm Bình như đang suy tư: “Cô con nói giữa mẹ chồng và nàng dâu vốn chẳng có cái nút nào thực sự khó tháo, nếu không thích cơm mẹ chồng nấu, thì giả bộ ăn vài miếng, rồi đi mua thứ gì mình thích ăn cho no bụng là được rồi; nếu không thích nghe lời bà nói, thì coi như vào tai này ra tai kia, cứ coi như mình bị điếc tạm thời thôi; nếu không thích cách bà chăm sóc trẻ con, thì cứ nghĩ mà xem, nó rốt cuộc cũng là cháu ruột của bà, có mời mười bảo mẫu thì cũng chẳng yên tâm bằng để bà chăm cháu. Bởi thế chẳng cần phải tranh giành với bà chuyện chăm trẻ như thế nào, dù sao thì rồi bọn trẻ cùng đi mẫu giáo, đi học, rất nhiều kiến thức sớm muộn rồi cũng sẽ được thầy cô dạy bảo. Chỉ cần bà chăm sóc cháu chu đáo, khỏe mạnh, biết ăn biết ngủ đã là thành công lớn rồi. Thực ra thì người ta cũng đâu phải có nghĩa vụ chăm sóc con cho mình. Trên đời này rất nhiều việc đều như vậy, chỉ cần chính mình không coi đây là vấn đề, thì chuyện có to nữa, cũng chỉ như là chuyện nhỏ”.
“Cô con thật là vĩ đại”, Cố Tiểu Ảnh lẩm bẩm, “nhưng con không làm được. Mẹ ơi, con biết những đạo lý trên đều đúng, nhưng thực sự vẫn không thể làm nổi. Con không chịu nổi việc bố chồng con lấy đầu đũa xỉa răng, cũng không chịu nổi việc mẹ chồng con hắt hơi vào giữa mâm cơm. Con chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi trên quần áo họ là đã thấy ruột gan đảo lộn… Con thực sự không thể tưởng tượng được nếu có một ngày phải sống chung trong một căn nhà, con sẽ phải làm thế nào?”
“Ảnh Ảnh!” - Cố Thiệu Tuyền cuối cùng cũng lên tiếng, “Khi con đã chọn việc lấy Quản Đồng, thì con phải hiểu, lấy chồng không có nghĩa là lấy một người đàn ông, mà là lấy cả một gia đình; còn con ở vào vị trí thế nào trong cái gia đình đó, thì còn xem con có thể động não được không. ho cùng, hôn nhân không chỉ là một trạng thái, mà là một tri thức!”
“Bố, lời lẽ của bố cứ như một nhà văn chuyên nghiệp ấy”, Cố Tiểu Ảnh cười ngất, “không thể ngờ được một người ngày ngày viết công văn lại có thể nói những lời mặn chát như thế này”.
“Lượng muối bố ăn còn nhiều hơn lượng gạo con ăn đấy”, Cố Thiệu Tuyền quay đầu trừng mắt nhìn con gái, “nghiêm túc chút đi!”
“A, đổi chủ đề nào”, Cố Tiểu Ảnh vui vẻ dựa lưng vào ghế, “chủ đề này quá khó, con không hiểu nổi. Đợi đến lúc buộc phải sống chung thì tính tiếp vậy, giờ vẫn còn quá sớm. Mẹ chồng con đã nói rồi, bao giờ con sinh con sẽ khăn gói quả mướp lên sống cùng. Vì thế, con cứ để muộn thêm vài năm mới sinh con”.
“Con bé này sao càng ngày càng ăn nói văng mạng thế nhỉ?” - Cố Thiệu Tuyền trợn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Con không định trốn tránh trách nhiệm đấy chứ?”
La Tâm Bình thì nhíu mày: “Thế hệ các con quả là ít trách nhiệm, chuyện gì cũng chỉ căn cứ vào cảm giác cá nhân, nói đến những vấn đề nghiêm trọng là lảng tránh, được ngày nào hay ngày ấy, chẳng bao giờ suy nghĩ xa cả. Hai vấn đề này có nhất thiết phải liên quan không? Hơn nữa, một cô gái lớn tuổi rồi mới sinh con đều không tốt cho cả mình lẫn con, con có biết không hả?”
“Á, đau đầu quá!” - Cố Tiểu Ảnh ngồi bò ra ghế sau, lấy gối ôm chụp lên đầu kêu ca: “Mẹ lại giảng đạo rồi!”
La Tâm Bình chán nản nhìn sinh vật đang lăn lộn trên ghế sau, thở dài, chẳng nói gì nữa.