Nhưng không ngờ Quản Đồng, người tự cho rằng chẳng có gì làm mình lung lạc được nữa, lại không thể chống đỡ nổi cơn thịnh nộ của “sư tử Hà Đông” vào bu hôm sau.
Nguyên nhân rất buồn cười: anh đã cho cơm vào hộp giữ tươi thực phẩm, và đã cho vào tủ lạnh, thế mà lại quên không đậy nắp hộp?!
Anh thấy mình đúng là đãng trí trong mấy việc này. Rõ ràng là ở cơ quan anh có tiếng là cẩn thận, lần nào chuẩn bị hội nghị cũng làm hết sức mình đề không có một sơ suất nào, tài liệu không sai đến một dấu chấm dấu phảy, vậy mà tại sao anh lại không biết là cần phải đậy nắp hộp thực phẩm trước khi cho vào tủ lạnh nhỉ?
Lần này thì đúng là anh chẳng còn lời nào để nói. Trong ba mươi hai năm cuộc đời anh, vốn chẳng bao giờ biết có một loại hộp gọi là hộp giữ tươi thực phẩm, mà lại cần phải đậy nắp…
Nhưng thực sự anh cũng không hiểu: chẳng phải chỉ là một chút cơm canh thừa thôi sao? Chẳng phải cơm đã khô cong rồi sao? Bỏ đi là xong, làm gì mà Cố Tiểu Ảnh phải bực tức đến thế? Xem ra bố vợ nói rất chính xác, tính cách của Cố Tiểu Ảnh giống hệt mẹ vợ, có thể nguôi giận rất nhanh, nhưng lại rất dễ cáu gắt bởi những việc vụn vặt!
Hôn nhân ơi - mi quả là một thứ khiến người ta hết kiên nhẫn!
……
10 giờ sáng, thật hiếm hoi có thời gian rỗi rãi, trưởng phòng Quản ngồi trong văn phòng nghĩ ngợi lan man. Anh nhớ lại lần đầu quen Cố Tiểu Ảnh, cái cô gái tinh quái nghịch ngợm kia, rồi lại nhớ đến con sư tử nhỏ đã gầm đến hai lần chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ vừa qua, thấy sợ hãi quá đỗi.
Anh vẫn còn nhớ khi đó Giang Nhạc Dương tha thiết nói với anh: “Cố Tiểu Ảnh, cái con bé này tham lam lắm, nếu anh thích ứng được với cái đầu tinh ranh đó thì mọi việc sẽ tốt đẹp, tính cách cũng được, rất nhẫn nại, thân thiện, mồm mép trước học sinh rất ác”.
Quản Đồng buồn bã nghĩ: Là Cố Tiểu Ảnh giấu giếm quá kỹ hay là Giang Nhạc Dương quan sát không đúng? Hay là bản thân mình ngốc nghếch đến mức hết thuốc chữa, một kẻ lơ ngơ trong đời thực?
Càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Bên kia, Cố Tiểu Ảnh ngồi trên ban công nhà mình, vừa phơi nắng vừa nghĩ: tại sao mình lại đi lấy một người ngô nghê thiếu kiến thức sống, mà lại thích coi nhà mình như nhà trọ thế nhỉ? Ban đầu mình quyết định lấy anh ta, chính vì thấy anh ta rất tháo vát cơ mà! Nhưng tại sao sau khi kết hôn lại thấy hoàn toàn khác nhỉ?
Cố Tiểu Ảnh đau khổ nghĩ: nghe nói trong công việc thì rất tỉ mỉ, rất cẩn thận, nhưng tại sao trong đời sống thì lại ngốc nghếch thế nhỉ? Chẳng nhẽ loại đàn ông vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà trong tiểu thuyết đều không có trong đời thực? Rốt cuộc là do mình chưa gặp, hay đúng như Quản Đồng nói: “Tiểu thuyết chỉ toàn viết ba lăng nhăng” ...
Nghĩ ngợi lan man phát buồn ngủ, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhớ mình còn rất nhiều việc phải làm, bèn mơ hồ tranh đấu, ngủ hay là đọc sách đây?
Đang lơ mơ thì chuông điện thoại vang lên, Cố Tiểu Ảnh định thần lại, nghe ra bài “Sweet Dream” đã làm cơn buồn ngủ chợt tan biến, cô vội vàng chạy ra nghe điện thoại, cất giọng thật nũng nịu: “Mami...”
Nghe giọng thoải mái của cô, bà Cố mừng rỡ: “Hôm nay con không phải lên lớp à?”
“Không ạ”, Cố Tiểu Ảnh cười hi hí, “mẹ nhớ con phải không?”
“Bố con nhớ con, hỏi xem trung thu con có về nhà không?” - Bà Cố rõ ràng là đang ở văn phòng, nên ít nhiều vẫn phải giữ tư thế, nói năng giữ ý: “Trung thu con có về không?”
“Có về chứ!” - Cố Tiểu Ảnh trả lời dứt khoát, “Không về nhà thì còn đi đâu?”
“Nhưng con không phải về nhà bố mẹ chồng sao?” - Bà Cố rất buồn bã: “Tết trung thu mà, con không về cùng Quản Đồng sao?”
“Trung thu thì làm sao”, Cố Tiểu Ảnh chẳng thèm quan tâm, “nhà nào cũng chỉ có một đứa con, nhất định là ai về nhà nấy, ai về với mẹ người đấy”.
“Nói năng linh tinh!” - Bà Cố đe doạ: “Đừng có ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy, con lấy chồng rồi, sao vẫn không biết mình là ai thế hả?”
“Trời ơi mami ơi, con lấy chồng rồi thì vẫn là con gái mẹ!” - Cố Tiểu Ảnh dài giọng trách móc: “Con chỉ có mỗi mẹ là mẹ thôi, trung thu con không về với mẹ thì còn về với ai được chứ?”
Bà Cố lặng đi mất mấy giây, rồi mới trả lời: “Không được tùy tiện, tối nay con phải hỏi ý kiến của Quản Đồng. Về lý mà nói thì con phải cùng Quản Đồng về nhà bố mẹ chồng, nhưng tối qua bố con đột nhiên nghĩ ra ý lạ: hay là mọi người cùng về thành phố G. Hai vợ chồng con ở nhà con, bố mẹ ở khách sạn, chi phí bố mẹ tự chịu. Trung thu mà, là tết đoàn viên, hai nhà cùng vui, cũng là đại đoàn viên...”
“Như thế...” - Cố Tiểu Ảnh cắn môi, định nhõng nhẽo, “mami ơi, hay là bố mẹ ở với con, còn bố mẹ chồng ở khách sạn?”
Bà Cố lại không nói gì trong mấy giây, một lúc sau mới phản ứng kịp, hơi buồn cười, nhưng cũng hơi chua xót, đành chỉ nói: “Đừng có vớ vấn, con đi bàn bạc với Quản Đồng đi, xem ý nó thế nào rồi tính tiếp. Với lại cũng còn vài ngày nữa cơ mà, không vội”.
Chỉ là những lời nói hết sức bình thường, thế mà không hiểu sao, trong sâu thẳm trái tim Cố Tiểu Ảnh, cô lại cảm thấy lòng buồn hẳn đi.
Nhưng nguyên nhân tại sao, cô lại không biết được. Nhưng cô mơ hồ dự cảm, hôn nhân hoàn toàn không đơn giản như cô tưởng, thậm chí, có lẽ nó cũng không phải chỉ là chuyện giữa hai người.
Chiều tối, Quản Đồng về nhà.
Cố Tiểu Ảnh như thường lệ vẫn đang nấu nướng trong bếp, Quản Đồng thay quần áo, ngồi trên sôfa xem tin tức thời sự tỉnh. Cố Tiểu Ảnh trong lúc nấu nướng đi vào phòng liếc qua, rất coi thường cái kiểu sinh hoạt như thế, cô ướm hỏi Quản Đồng: “Ông xã, chúng mình xem “đại phong xa” đi?
Quản Đồng lườm Cố Tiểu Ảnh một cái: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em lúc nào cũng ở tuổi thiếu nhi”, Cố Tiểu Ảnh cười khì khì, “có cả “truyền kỳ Na Tra” nữa đấy!”
Quản Đồng nhìn thái độ của Cố Tiểu Ảnh, dở khóc dở cười, giơ tay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, chỉ vào màn hình rồi như dỗ trẻ con: “Em bé ngoan nào, xem thời sự đi, có thêm kiến thức”.
Cố Tiểu Ảnh gục đầu chán nản: “Chẳng hay chút nào cả”.
“Em cũng cần biết một số những tin quan trọng chứ.” - Quản Đồng xoa xoa đầu Cố Tiểu Ảnh, Ϧóþ cánh tay cô, lấy giọng nghiêm túc, “Là một cô giáo chuyên ngành văn hóa, em không hiểu tình hình chính trị quốc tế và chính sách kinh tế, thì lên lớp thế nào?”
“Nhưng mà thực sự là rất nhạt nhẽo.” - Cố Tiểu Ảnh mím môi, nhìn cô dẫn chương trình ngồi cứng đơ, rồi quay đầu nhìn Quản Đồng: “Anh nhìn xem, quay đi quay lại rồi cũng toàn chuyện các lãnh đạo đã tham gia cuộc họp nào, tỉnh nào đó phát triển kinh tế ra sao, nông thôn làm thế nào để tăng sản lượng... những thứ này có liên quan gì đến em đâu?”
Cô ngồi trên đùi Quản Đồng, ôm chặt lấy cổ anh, vẻ buồn bã : “Ông xã, hàng ngày anh bận rộn những gì? Anh thấy sự bận rộn có ý nghĩa gì không? Có tạo ra giá trị gì cho xã hội không?”
Quản Đồng ngẫm nghĩ, rồi chậm rãi trả lời: “Anh thấy anh cũng xứng đáng với mức lương được hưởng”.
“Lương?” - Nói đến vấn đề này, Cố Tiểu Ảnh càng buồn, “Em quen anh đã hơn hai năm nay rồi đúng không? Đến 70% các buổi tối là anh phải làm thêm giờ, nhưng có được đồng lương ngoài giờ nào đâu. Anh nói anh bận từ sáng cho đến tối, mỗi tháng kiếm được có một chút ít tiền đó, cứ coi như không phải nuôi vợ đi, nhưng có đủ nuôi con không?”
Quản Đồng hơi giật mình, cúi đầu liếc nhìn xuống bụng Cố Tiểu Ảnh: “Em… có rồi
“Em không có dũng khí như thế đâu!” - Cố Tiểu Ảnh trợn mắt: “Em thử so sánh một chút, này, trưởng phòng Quản, anh kiếm được ít tiền thế không tự ti sao?”
Quản Đồng suy nghĩ thật kỹ, trả lời vợ: “Thế cũng được rồi còn gì...”
Rồi thắc mắc dò hỏi: “Em thấy anh kiếm được quá ít à?”
Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu rất thành thực: “Hình như lương tháng của anh cũng tương đương với khoản thu nhập hàng tháng của em hồi em học cao học”.
“Hả?” - Quản Đồng kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Em học cao học mà kiếm được nhiều tiền thế sao?”
“Vâng!”, Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, “Anh không biết sao? Viết chuyên đề này, hướng dẫn khóa luận này, giảng chuyên đề này, giáo viên chủ nhiệm này… cũng rủng rỉnh lắm”.
“Em đúng là con gà đẻ trứng vàng của nhà mình, bà xã ạ” - Quản Đồng không nén nổi thốt lên, “Xem ra anh đưa em lên làm chủ gia đình cũng là tìm đúng người đấy”.
“Đúng là quý hiếm thật!” - Cố Tiểu Ảnh nhảy xuống khỏi đùi Quản Đồng, vừa đi vào bếp vừa nói, “Em không cần xem thời sự, lát nữa anh đưa em đi mua đĩa DVD phim “Tổng Monster Inc”, nghe nói hay lắm!”
Quản Đồng đớ mồm nhìn theo Cố Tiểu Ảnh, chỉ muốn đập đầu vào tường!
Lúc ăn cơm, Cố Tiểu Ảnh mới nhớ ra lời dặn của mẹ, liền hỏi Quản Đồng: “Trung thu mình đi đâu?”
“Về nhà!” - Quản Đồng vừa xem tivi vừa trả lời. Sau bao nhiêu tranh đấu kịch liệt của anh, cuối cùng Cố Tiểu Ảnh cũng thỏa hiệp, cùng anh xem chương trình: “Thời sự tổng hợp” mà với Cố Tiểu Ảnh thì chán như nhai gich.
“Nhà anh hay nhà em?” - Cố Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm Quản Đồng.
“Nhà anh thì không phải nhà em sao?” - Quản Đồng buồn bã nhìn Cố Tiểu Ảnh. “Anh đã nói trước với bố mẹ là sẽ về rồi. Bố mẹ dặn em mặc ấp một chút, gió biển rất mạnh. Anh nói em lớn lên ở vùng biển, chắc chắn là biết, nên không nói với em”.
“À”, Cố Tiểu Ảnh hiểu ra, “Vậy là về nhà anh phải không?”
“Có vấn đề gì à?” - Quản Đồng ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Thế bố mẹ em thì sao? Sau khi lên đại học, ngoại trừ năm phải học quân sự, năm nào em cùng về ăn trung thu với bố mẹ.” - Cố Tiểu Ảnh than thở: “Biết thế này thì đã chẳng lấy chồng sớm thế, nếu em không ở nhà, chắc bố mẹ em buồn lắm”.
“Thế thì phải làm thế nào?” - Quản Đồng cảm thấy vấn đề này đúng là khó xử.
“Anh nói xem?” - Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng, quyết định phải kiểm tra một chút chỉ số IQ của người con trai này.
“Hay là, cùng về nhà anh?” - Quản Đồng đề nghị: “Hôm đám cưới gấp gáp quá, cũng chưa ngồi lại vui vẻ với nhau được. Lần này, anh đưa bố mẹ đi chơi chỗ nọ chỗ kia!”
“Hình như lần đầu anh đến nhà em, bố em nói từng đến nhận chức ở thành phố R ba năm” - Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng, “anh định đưa bố em đi tham quan chỗ nào? Công trình nông thôn mới xã hội chủ nghĩa à?”
“Chậc, thật là hiếm có” - Quản Đồng không nhịn nổi bật cười. - “Bà xã à, hóa ra em cũng biết cái từ chuyên môn này sao?”
“Không thèm nói chuyện với anh!” - Cố Tiểu Ảnh uống ngụm cháo, một lúc sau mới nói: “Bố em bảo hay là hai nhà cùng ăn trung thu, coi như là đại đoàn viên”.
“Ý kiến hay”, Quản Đồng gật gật đầu, “vậy cứ làm thế đi”.
“Vậy anh gọi điện cho bố mẹ anh, bảo hai người mua vé xe nhé, đưa số xe trước để mình ra đón.” - Cố Tiểu Ảnh ăn xong cháo, đứng dậy thu dọn bàn.
Quản Đồng thở dài, cũng đứng lên dọn cùng, vừa dọn vừa nói: “Bà xã, anh lại phải nói thêm lần nữa, đó cũng là bố mẹ của em đấy”.
Cố Tiểu Ảnh giật mình, gật gật đầu: “À, xin lỗi, nói quen miệng rồi, không sửa ngay được”.
Nói câu này, trong mắt cô có chút ăn năn, kèm theo đó là chút tâm trạng, chút hoang mang.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà tối om, nghĩ: trước đây, cô vốn không biết rằng, gọi bố mẹ người khác là “bố mẹ”, quả là một việc không hề dễ.
Trong 26 năm của cuộc đời cô, cách xưng hô này đại diện cho sự gắn bó máu thịt, là một sự tín nhiệm bẩm sinh, cũng là một sự nương tựa bản năng. Thế mà, kèm theo cuộc hôn nhân này, ngoài một người chồng, còn có thêm hai “bố mẹ” không cùng huyết thống, mà thậm chí ngôn ngữ còn bất đồng nữa.
Họ cũng là những người thân nhất của anh, thậm chí là những người mà anh thương yêu nhất. Cô hiểu rất rõ nếu không có sự chăm sóc nuôi dạy của họ, cũng sẽ không có Quản Đồng ngày hôm nay.
Nhưng, muốn bước qua cái hố sâu ngăn cách về tình cảm đó, cũng rất khó. Có lẽ chỉ sau khi kết hôn mới biết, chuyện tự nhiên thoải mái gọi bố mẹ người khác như bố mẹ mình, thực ra không phải là không được, nhưng cần có thời gian.
Ít nhất hiện tại, trong năm đầu của cuộc hôn nhân, cô vẫn chưa làm nổi.
Ví dụ như, khi gọi điện thoại cho bố mẹ đẻ, cô thích được gọi Cố Thiệu Tuyền là “chủ nhiệm Cố”, “đồng chí Cố”, “daddy”, gọi La Tâm Bình là “bà La”, “Hoa hậu”, “mami”. Cái cách gọi vui ngất trời không phân biệt trên dưới, vừa là sự nũng nịu của cô con gái, cũng là niềm hạnh phúc xuất phát từ trong tim một cô tiểu thư từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng. Cô thích đưa bà La đi mua quần áo, cũng thích đưa đồng chí Cố ra bờ biển câu cá. Tuy bà La đi hết 3 dãy phố chưa vừa mắt được một cái váy, hay ông Cố Ϧóþ mồm Ϧóþ miệng không dám ho một tiếng suốt 3 giờ đồng hồ cũng chẳng câu được con cá nào, nhưng cô thích được nhõng nhẽo bên họ, nói những chuyện vở vấn chẳng có đầu đuôi, được hít thở mùi khói thuốc lá man mác của ông Cố, hay mùi nước hoa Tresor của bà La, cùng phong cảnh trời xanh biển xanh, thấy cuộc đời sao mà yên ổn.
Thế mà, mỗi lần nhận điện thoại, nghe thấy giọng Quản Lợi Minh hay Tạ Gia Dung, cô lại bất giác gọi “con chào bố”, “con chào mẹ” với giọng cung kính nhưng xa cách. Cô cũng sẽ nói “Bố chú ý sức khỏe nhé”, “Mẹ đừng làm việc quá sức”, nhưng vẫn có cái gì đó gượng ép không thể phủ nhận.
Có lẽ, nghe kĩ thì sẽ phát hiện ra, tuy đều là “bố”, “mẹ”, nhưng ngữ khí không giống nhau, khái niệm không giống nhau, càng không thể có tình cảm giống nhau.
Cố Tiểu Ảnh nghĩ, mình thực sự cần một khoảng thời gian để thích ứng, để tìm được chút dũng khí, để hòa hợp, để tìm hiểu thêm, để bồi đắp thêm chút tình cảm. Cô biết, để có những thứ đó, không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Bởi vì, trái tim không giống như sỏi đá, không thể ghè đập, mà chỉ có thể vỗ về.