Hôn Nhân Giấy - Chương 15

Tác giả: Diệp Tuyên

Giang Nhạc Dương tức đến mức tưởng như nổ cả con ngươi.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của Cố Tiểu Ảnh không giữ được lâu. Buổi tối ngày hôm đó, sau khi cô bước vào cổng nhà Quản Đồng lần thứ hai, sự hào hứng trước đó đã ra đi không còn dấu vết.
Cô kinh ngạc nhìn căn phòng không có một chút gì thay đổi. Trong lúc bố mẹ đẻ cô hàn huyên cùng bố mẹ chồng, cô tưởng như có một gáo nước lạnh vừa tạt cô ướt đẫm từ đầu đến chân: những thùng vỡ, những chậu vỡ lần trước cô thấy vẫn chất đống trong nhà, tất cả các ô kính cửa sổ vẫn được phủ một lớp bụi dày, bức tường trát ximăng vẫn không được quét vôi, ở giữa phòng có một chiếc xe đạp bẩn đến mức chẳng ra hồn xe, mấy cái ghế băng gãy chân nằm rải rác giữa nhà, một đàn ruồi đang vo ve bay quanh những cái đĩa để đồ ăn trên bàn.
Lòng Cố Tiểu Ảnh như chùng xuống.
Phía bên kia, Quản Lợi Minh và Cố Thiệu Tuyền bắt đầu chúc rượu nhau. Quản Đồng và Giang Nhạc Dương bận rộn giúp bà Cố dỡ các thứ đồ ăn, đồ uống đã chuẩn bị sẵn từ sau xe xuống. Cô em họ đi cùng hào hứng vì lần đầu tiên được làm phù dâu, chạy trước chạy sau quan sát, cuối cùng ngơ ngác quay lại hỏi: “Chị, anh chị định tổ chức đám cưới ở đây à?”
Cố Tiểu Ảnh thở dài, nói tránh: “௱ôЛƓ ௱ôЛƓ, em dán chứ “Hỉ” mình mang theo đi, để chị sang phòng anh rể em xem thế nào.”
Nói xong, cô quay người đi về phía phòng Quản Đồng.
Nhưng cô em họ chưa chịu yCố Tiểu Ảnh buột miệng: “Chị, dù gì thì đây cũng là hôn lễ, cả đời chỉ có mỗi một lần, sao lại chẳng chuẩn bị gì thế nhỉ?”
Cố Tiểu Ảnh quay đầu lại, điềm nhiên như không có vấn đề gì, cười với cô em: “Đám cưới chỉ là hình thức, sau này sống với nhau hạnh phúc mới là điều quan trọng. Chuẩn bị ít thì tốn kém ít, hiểu không nào?”
Cô em họ mở to mắt: “Chị quả là dễ tính.”
Cố Tiểu Ảnh cười cười, không trả lời.
Cô nghĩ thầm, có lẽ đến hôm nay cô mới biết, trên đời này có rất nhiều người dễ tính, mà sự dễ tính của họ chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ. Vì không kịp sửa chữa nữa rồi, nên chỉ còn có cách phô ra trước mặt người khác một khuôn mặt tươi cười vờ như mình không để ý mà thôi.
Nhưng khi đối diện với chính mình, Cố Tiểu Ảnh không chịu nổi nữa, cô muốn bùng nổ.
Nguyên nhân là buổi tối khi quay lại khách sạn huyện, bà Cố mới phát hiện ra trên cả người con gái mình, ngoài cái nhẫn cưới ra, chẳng có một chút đồ trang sức nào. Váy cưới may kiểu hở иgự¢, một chiếc cổ không đeo dây chuyền thì coi sao được?
Bà Cố thở dài, không nói gì, chỉ quay người gọi lái xe rồi lặng lẽ rời đi. Lúc đó đã là tám giờ tối, họ vẫn quyết tâm đi hơn một tiếng đồng hồ lên thành phố, rồi may mắn tìm ra một cửa hàng vẫn đang mở cửa.
Vừa vào cửa là bà Cố nhìn thấy ngay một sợi dây chuyền đánh rất tinh tế và sang trọng. Bà Cố tưởng tượng ra con gái mình đeo sẽ đẹp thế nào, nên không suy nghĩ gì nữa trả tiền ngay.
Trở về khách sạn thì đã nửa đêm. Khi bà Cố lấy sợi dây chuyền đưa cho Cố Tiểu Ảnh, cô đờ đẫn cả người.
Vào giây phút đó, bất giác cô nhớ đến những thứ đồ đám cưới mà bố mẹ đã bận rộn giúp cô lựa chọn. Họ còn mua cho cô bánh kẹo thuốc lá, ông Cố thậm chí còn tận dụng ngày cuối tuần đến giám sát việc sửa chữa căn hộ chung cư của Quản Đồng, còn bà Cố thì bận rộn chọn đồ gia dụng, và các thứ đồ sinh hoạt hàng ngày… Dù Cố Tiểu Ảnh đã ra ngoài ở một mình nhiều năm, đủ có khả năng sống độc lập, nhưng họ vẫn cảm thấy tiếc là không thể thay cô mua hết mọi thứ từ to đến nhỏ.
Với tình cảnh hai bố mẹ lo hết cả chuyện lớn chuyện nhỏ thế này, Cố Tiểu Ảnh chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt. Đã mấy lần cô nói với bố mẹ: “Tạm tạm thôi là được rồi”, nhưng bố mẹ Cố Tiểu Ảnh chỉ thở dài mà rằng: “Dù gì thì từ giờ trở đi con sẽ phải sống tự lực cánh sinh, lại cách xa thế này, không muốn tàm tạm cũng không được. Vấn đề về tinh thần của con, làm cha mẹ đương nhiên là không quản được rồi, nhưng còn về mặt vật chất, chỉ cần điều kiện kinh tế của bố mẹ cho phép, thì làm sao mà nỡ để con chịu một nửa ly ấm ức được? Ít nhất, cũng không thể kém hơn lúc con còn ở nhà với bố mẹ chứ?”
Cố Tiểu Ảnh nghe mà muốn khóc…
Cứ như thế, trong hành lang khách sạn huyện, nhìn thái độ muốn nói mà lại không nói nên lời của bố mẹ, nghĩ lại tất cả những điều trước đây, lòng Cố Tiểu Ảnh đau như cắt. Khi bà Cố cuối cùng vì không nén nổi, đã quay đầu đi để giấu những giọt nước mắt sắp trào ra, thì trong đáy sâu tâm hồn Cố Tiểu Ảnh như có một luồng khí lạnh đang chầm chậm trỗi dậy.
Trong khoảnh khắc đó, một nỗi sợ hãi đột ngột bao trùm lấy cô. Dường như có một giọng nói cất lên với cô: Cố Tiểu Ảnh, mi đã nhìn thấy chưa, đây mới chính là cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mi, họ đã dành cho mi một vị trí quan trọng nhất trong tim mình, sợ mi tủi thân, sợ mi khó xử, sợ mi thiếu bất cứ một thứ gì cần có; còn cha mẹ người khác rốt cuộc cũng chỉ thân thiết với con cái họ, dù họ có yêu thương mi đến đâu, cũng không thể giống như bố mẹ ruột của mi, tận tụy thay mi để ý đến những thứ nhỏ nhất mà mi không thể để ý đến…
Huống hồ, cô cũng biết, ngay từ nhỏ mình đã sống trong sung sướng, trong sự nghiêm khắc của bố mẹ là sự thương yêu, còn bố mẹ Quản Đồng không chỉ cách cô 26 năm tuổi, mà thậm chí còn có khoảng cách “thành thị và nông thôn”. Có lẽ không phải họ không muốn quan tâm, nhưng căn bản không biết phải dành sự quan tâm vào việc nào nữa.
Họ yêu thương Quản Đồng, đương nhiên cũng yêu thương Cố Tiểu Ảnh cô, nhưng sự yêu thương đó xa cách nên thành ra khách sáo, lại mang theo sự lạnh nhạt không thể né tránh.
Họ là những người xa lạ sống trong hai thế giới khác nhau, vì thế không biết người kia suy nghĩ gì, mong muốn gì, quan tâm điều gì… hoặc là trong một khoảng thời gian rất dài, tình trạng này đều không thay đổi.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, dần dần Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bế tắc.
Dường như đến lúc này, Cố Tiểu Ảnh mới ý thức rõ ràng được rằng: sống chung với một chàng trai tài năng, tuấn tú nhưng xuất thân bần hàn, thì những gì cô sẽ phải đối mặt không đơn thuần chỉ là chính người đàn ông đó, mà còn cả hậu phương của anh ta, một gia đình hoàn toàn khác biệt, một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, một nhóm người hoàn toàn thuộc về một thế giới khác thế giới cô đang sống.
Đây là trách nhiệm của anh, cũng là trách nhiệm của cô.
Vậy thì phải chăng cũng cần nói rằng, cái đầu đũa mà Quản Lợi Minh dùng để xỉa răng, những khẩu âm địa phương rất khó hiểu của Tạ Gia Dung, cho đến tất cả những chủ đề mà hai thế hệ khi nói chuyện sẽ chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt, những tiêu chuẩn vệ sinh quá cách xa nhau, những thói quen sống không thể dung hòa… sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh sao?!
Cố Tiểu Ảnh vẫn chưa hề quên, Quản Đồng từng nói: sau khi lập gia đình và có công việc ổn định, sẽ đón bố mẹ lên thành phố sống cùng.
Trời ơi… Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng không kìm nổi cảm xúc.
Mới đầu chỉ là cay cay mắt, nhưng sự tủi thân thì càng ngày càng phình to lên, dần dần bắt đầu có nước mắt rơi xuống. Một mình cô ngồi đờ đẫn trên chiếc giường trong khách sạn, tay mân mê chiếc dây chuyền mà ngày chắc chắn bố mẹ sẽ không mua cho cô, và bật khóc.
Cuối cùng cũng đến lúc Quản Đồng bước vào cửa, đúng giây phút Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn thấy Quản Đồng, trong ánh mắt ngạc nhiên của Quản Đồng, sự tủi thân này bỗng phình lên cực đại.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không nén nổi òa khóc.
Quản Đồng hơi lúng túng.
Anh vội vàng ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Ảnh, muốn giơ tay lau nước mắt cho cô. Nhưng không đợi tay anh chạm vào, Cố Tiểu Ảnh đã dứt khoát né tránh.
Quản Đồng hỏi: “Sao thế em? Xảy ra chuyện gì à?”
“Anh còn dám hỏi à?!” Cố Tiểu Ảnh vừa nghĩ đến những chuyện đang rối như tơ vò, vừa khóc to: “Tại anh cả đấy!”
“Anh làm gì chứ?” - Đến nước này thì Quản Đồng cũng không hiểu chuyện gì.
Cố Tiểu Ảnh khóc nấc lên, vừa lau nước mắt vừa nói: “Để tiết kiệm tiền cho nhà anh, lễ đính hôn đã hủy rồi, đến một đồng tiền lễ cũng không cần, phòng tân hôn ở thành phố G do bố mẹ em lo việc sửa sang, tất cả những đồ dùng cho tân hôn đều do em mua, công việc của anh bận đến nỗi không thể lo nổi những việc đó, em hiểu, nhưng tại sao bố mẹ anh không quan tâm một chút gì thế? Sao lại có kiểu cưới con dâu về thế này?!”
Quản Đồng sững người lại.
Cố Tiểu Ảnh tủi thân đến đỉnh điểm: “Quản Đồng, có cô dâu nào lại không muốn có một đám cưới lãng mạn đến mức cả đời không thể nào quên chứ? Nhưng em biết không thể thay cơm ăn, vì thế nghe theo ý của gia đình anh, mọi thứ đều đơn giản. Chỉ có điều em không nghĩ lại đơn giản đến mức cái gì cũng không có! Đến nước ngay cả dây chuyền cũng là do mẹ em mua! Quản Đồng anh có biết những thứ này đều phải do nhà trai lo không? Mà anh có thấy nhà nào làm đám cưới mà lại tự đánh xe đưa cô dâu về nhà chồng không? Được rồi, coi như nhà em không nói trước những vấn đề đó, nhưng cũng phải dọn dẹp nhà cửa một chút chứ! Anh là người sạch sẽ đến thế, mẹ anh ít nhiều cũng là con nhà khuê các, nhưng anh thử nhìn quang cảnh trong nhà bây giờ xem, sao nhà anh lại giản tiện đến mức không còn một chút thiện chí nào vậy?”
Quản Đồng cuối cùng cũng thở dài, ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh, muốn làm dịu bớt tình hình: “Anh xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên lấy vợ, không biết là cần phải chú ý những việc gì.”
Cố Tiểu Ảnh bực tức: “Quản Đồng anh nghiêm túc một chút được không? Bây giờ có phải là lúc đùa cợt không?”
Quản Đồng lại thở dài, giang tay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, ôm thật chặt, lấy tay lau nước mắt cho cô, anh nhìn đôi mắt sưng mọng của cô, thấy lòng đau nhói.
Nhưng, ngoài câu “Xin lỗi”, anh còn biết nói gì nữa đây?
Trong căn phòng tĩnh lặng, Quản Đồng cảm thấy bất lực.
Anh ôm chặt người vợ bé nhỏ trong lòng, đến lúc này mới nhận ra khoảng cách sáu tuổi giữa hai người thực sự không nhỏ.
Mà dù anh có cố gắng thêm nữa, cũng không thể trong một lúc xoa dịu tâm hồn cô. Cô là một cô gái vui tươi, không lo nghĩ, từ nhỏ đã đầy đủ mọi thứ, lại thêm lãng mạn đầy đầu. Dù thế nào, cô cũng không thể hiểu được những năm tháng ăn đói mặc rách của anh, cũng không thể hiểu nổi nhiều sự chọn lựa
Đúng là Quản Đồng anh rất thích sạch sẽ, bởi vì ngay từ khi bắt đầu học cấp 2, anh đã ở trong trýờng, ðến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cuộc đời ở ký túc xá của anh đã kéo dài đến 13 năm. Là một học sinh giỏi toàn diện từ đạo đức, trí tuệ, thể chất, mỹ thuật, lao động trong mắt các thầy cô, đương nhiên từ nhỏ anh đã tự yêu cầu mình phải biết thu xếp mọi thứ xung quanh gọn gàng ngăn nắp. Còn Tạ Gia Dung, từ nhỏ bà chưa từng được hưởng cuộc sống sung sướng của một gia đình giàu có. Từ khi biết suy nghĩ, những gì chờ đợi bà chỉ có kho chứa cỏ, bùn lầy, những ánh mắt ghẻ lạnh. Lúc hai tuổi, mẹ bà đã ngã bệnh nằm liệt giường, thậm chí bà chưa từng được mặc một bộ quần áo sạch sẽ. Còn Quản Lợi Minh, tư tưởng gia trưởng thâm căn cố đế trong con người ông đã khiến ông không có thói quen làm việc nhà, nhà cửa dọn sạch xong rồi sẽ lại bẩn, dù sao thì vẫn ở trong đó, sạch hay không sạch thì có gì khác đâu?
Thậm chí anh còn chẳng biết làm thế nào để nói với Cố Tiểu Ảnh, khi anh nhìn thấy không khí lãnh đạm lúc bước vào nhà, lòng anh như bốc hỏa! Nhưng, anh làm sao có thể bực bội với hai khuôn mặt bố mẹ đang vui vẻ hào hứng đến thế?
Anh phải làm thế nào mới được?
...
Đêm dài dằng dặc, hai người một nam một nữ đang ôm nhau, một đôi vợ chồng về mặt pháp luật, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, đều cùng thấy rầu rĩ trăm mối tơ vò.
Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua.
Có thể là một tiếng đồng hồ, có thể là hai, tóm lại là cho đến khi Cố Tiểu Ảnh khóc đã mệt, rã rời buồn ngủ, cô mới ngẩng đầu lên, đầm đìa nước mắt nhìn Quản Đồng: một khuôn mặt đã quá mệt mỏi, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai có quầng thâm và những tia máu đỏ vằn trong mắt… Cố Tiểu Ảnh bất giác bắt đầu mềm lòng.
Tự nhiên côQuản Đồng đã liên tục làm thêm giờ mấy ngày rồi? Đã bao lâu anh chưa được ngủ một đêm ngon giấc?
Lòng se lại, cô bất giác đưa tay vuốt mặt Quản Đồng, rồi lại lấy đầu ngón tay khẽ ấn ấn vào bọng mắt anh hỏi: “Anh lại làm thêm giờ đấy à?”
Quản Đồng giật mình, anh kéo cánh tay, để cô ngả vào lòng mình, rồi cúi đầu hôn lên mắt cô.
Cố Tiểu Ảnh nhắm mắt để mặc anh nhẹ nhàng hôn mình, cơn bực tức bắt đầu nguôi ngoai, tâm trạng cũng cân bằng lại nhiều. Sự tuyệt vọng lúc nãy vừa dâng trào dữ dội đang dần lắng xuống, tình thương yêu lại dâng lên. Cô vốn là người không nhớ lâu, hoặc chẳng qua chỉ là vài giây ngắn ngủi, cô đã tự động giúp Quản Đồng đưa ra sự giải thích thế này: dù không nói đến chuyện phong tục mỗi nơi một khác, mà phong tục có giống nhau đi nữa, Quản Đồng đã bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ, anh không có thời gian chuẩn bị đám cưới cũng là chuyện dễ hiểu; bố mẹ anh tiết kiệm chi tiêu cũng đã thành quen, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, càng không muốn lãng phí tiêu xài chỉ vì một lần muốn sĩ diện; còn về chuyện vệ sinh, thôi thì nhà nào ở đây cũng thế, cần gì phải đòi hỏi nhà mình phải sạch sẽ sáng trưng lên…
Đúng vậy, Cố Tiểu Ảnh thừa nhận, đúng là cô đang dùng tinh thần AQ để tự an ủi mình. Nhưng cũng nhờ đó, ít nhất tạm thời cũng làm cô quên đi những tủi thân và uất ức, chìm đắm vào sự dịu dàng anh dành cho, không khóc nữa.
Cũng đến lúc đó, Cố Tiểu Ảnh mới nhớ mục đích cuối cùng của hôn nhân, nhớ ra tờ “Giấy đăng ký kết hôn” hai tháng trước: mặt ngoài màu đỏ tươi, dưới quốc huy nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa là dòng tuyên bố đơn giản mà trịnh trọng: Cô Cố Tiểu Ảnh và anh Quản Đồng đã là vợ chồng hợp pháp, dù bệnh tật, tai nạn, nghèo đói cũng không thể chia tách hai người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc