Sáng hôm sau, tỉnh dậy nằm trong vòng tay anh khiến Thẩm Như hạnh phúc. Đã quá lâu để họ có lại được cảm giác tuyệt vời này. Hạo Thiên bất ngờ mở mắt lật cô dưới thân mình chọc ghẹo.
-Em có phải là đang lén lút ngắm nhìn nhan sắc đẹp trai này hay không?
-Anh… tự tin… nhưng mà… đẹp trai thật…
Hạo Thiên khẽ cười cúi xuống hôn lên môi cô, ngọt ngào dây dư ʍúŧ máp hai cánh môi nhỏ. Buổi sáng cứ vậy len lỏi từng chút dư vị tình yêu mang đến cho bọn họ hạnh phúc.
Xuống nhà đã thấy tiểu nhóc con đang chơi cùng ông bà nội. Sau bữa sáng ồn ào nhiều tiếng cười đùa, cả hai cũng xin phép ông bà Lục về biệt thự riêng. Nhóc Bảo Bảo vì muốn chơi với ông bà nội nên nói bao nhiêu nhóc cũng chỉ một mực muốn ở lại cùng ông bà không chịu về. Cả hai cũng đành để nhóc lại Lục gia. Về đến nhà, Hạo Thiên hôn nhẹ lên trán cô. Thẩm Như vui vẻ xoa đầu anh.
-Sao vậy?
-Không sao hết, hôm nay em ở nhà một chút nhé. Anh có việc cần ra ngoài.
-Anh đi đâu sao?
-Một vài công việc cần xử lý. Ngoan, ở nhà chờ anh về.
-Công việc gì vậy?
-Sẽ nói với em sau.
-Vâng…
Hạo Thiên nghe nét giọng biết cô giận dỗi nhưng để sau đã. Anh cần đi giải quyết việc của Liễu Thanh trước. Cầm áo khoác ra khỏi nhà, anh không thèm đả động đến cô khiến cô uất ức.
Tại một căn nhà kho ẩm mốc, sự tăm tối và ẩm ướt nơi đây khiến ai cũng phải sợ sệt. Một nữ nhân với trên người là vô số những vết bầm tím đang ngồi thút thít tại góc nhỏ. Váy áo trên người đã tả tơi đi không ít, đầu tóc cũng chẳng gọn gàng mà tán loạn ở khắp mặt. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên thu hút sự chú ý của ả. Bóng đen bước vào tưởng chừng như đem theo một luồng khí lạnh bức người. Bóng đen đó không ai khác là Hạo Thiên, nữ nhân kia cũng chẳng phải ai xa lạ mà là Liễu Thanh. Anh tiến tới, khẽ nhếch mép bước lại phía ả.
-Sao vậy? Nghĩ rằng có thể trốn khỏi tôi?
-Tạ Phong, làm ơn… làm ơn tha em…
-Câm miệng!
Cái tên Tạ Phong vang lên kéo anh về với ý thức. Anh nhớ lại chuỗi ngày mình ngây ngốc bị dắt mũi. Để vợ con, gia đình anh phải chịu khổ.
-Trước khi làm, cô cũng nên suy nghĩ hậu quả chứ? Cứ từ từ và tận hưởng nửa phần đời sau của mình tại nơi đây đi.
-Không… Hạo Thiên… em xin lỗi…
-Tha? Cô nghĩ lời xin lỗi của cô giá trị đến đâu vậy?
-Em…
Hạo Thiên xoay người tiến lại chiếc ghế sofa lớn ngay giữa sảnh ngồi xuống. Anh ra lệnh cho đàn em bước vào. Một gã cao to cúi chào anh với trên tay là hai đòn roi mỏng. Anh chỉ khẽ gật đầu lập tức hai đòn roi đang vung lên vun ✓út trên người ả.
-Aaaa… tha em… Thiên… aaa…
Tiếng la hét của ả vang dội cả không gian đen tối nhưng anh vẫn bình thản bắt chéo chân không lấy một câu rút lệnh. Sau khi triền miên với những đòn roi đến mệt lả. Ả thở dốc đau đớn nằm giữa nơi ẩm mốc khiến anh nhếch môi. Hạ lệnh tiếp cho người tiếp theo vào. Lần này là một người phụ nữ với trên tay là hủ muối trắng. Hạo Thiên nhướn mày.
-Giúp cô ta sát trùng!
-Dạ vâng.
Tiếng la hét lại một lần nữa vang lên. Từng đòn roi rướm máu bị sát muối vô cùng đau xót. Ả đau đớn van xin nhưng chẳng nhận lại chút khoang nhượng nào. Lần cuối cùng anh gọi thêm vài gã trai vào, mập có, ốm có, già có, lần lượt bước vào. Liễu Thanh như nhận ra điều gì đó liền lắc đầu liên tục mà lùi ra sau.
-Không, Thiên… đừng… đừng làm như vậy…
Anh không trả lời chỉ im lặng nhìn ngắm tay mình. Sau đó liền tiến lại Ϧóþ chặt cằm ả.
-Đây là hậu quả mà cô xứng đáng.
Dứt câu anh liền bỏ đi, mặc ả la hét với những người đàn ông phía sau. Cứ vậy, ả bị tra tấn thể xác bởi những người đàn ông bệnh hoạn. Còn anh thì một cái liếc nhìn cũng không có. Trở về nhà, Hạo Thiên thấy cô đang ngồi ở sofa liền nhíu mày.
-Em ăn gì chưa?
-Anh đi đâu vậy?
-Anh lên tắm đây.
Cả hai trả lời nhau nhưng lấy một chút liên quan cũng không có. Hạo Thiên lên lầu tắm trước vì sợ cô sẽ nghe thấy mùi ẩm mốc trên người mình. Xuống lầu, Thẩm Như bực thật sự rồi liền bước tới đối diện với anh.
-Em hỏi anh đi đâu?
-Anh đi công việc, sao vậy? Ở nhà nhớ anh?
-Anh thật sự không trả lời em?
-Thẩm Như…
Cô biết anh không muốn nói nên cũng không muốn quan tâm nữa. Giận dỗi xoay người liền bị anh kéo ngược lại ôm vào lòng.
-Đừng giận anh, anh thật sự có việc…
-Việc gì? Hay anh thật sự đã không còn yêu em nữa?
-Em nói bậy gì vậy? Anh sao có thể không yêu em nữa.
-Vậy anh đi đâu sáng giờ?
Hạo Thiên cuối cùng cũng chào thua cô mà nói ra tất cả. Thẩm Như nghe xong biểu cảm có chút thay đổi. Ngỡ như bao năm qua sẽ chứa rất nhiều thù hận trong cô nhưng xem ra trong ánh mắt cô chỉ toàn là sự thương hại.
-Sao anh lại làm như vậy chứ? Cô ấy vừa điều trị xong đấy.
-Thẩm Như, cô ta đáng bị như vậy.
-Nhưng…
-Được rồi, vào bếp anh nấu cho em ăn.
Thẩm Như cũng không biết nên nói gì thêm đành gật đầu cùng anh vào bếp. Chỉ là cô thấy, việc cô giúp ả sống tiếp rồi lại bị chồng cô đày đến ૮ɦếƭ đi sống lại như vậy…