Lúc Phong Cẩm Phong đến, là bà giúp việc ra mở cửa. Diệp Trì ra nước ngoài, ban đầu bảo Thời Triều sẽ về nhà mẹ anh ở, do đó liền cho bà giúp việc làm theo giờ nghỉ một tuần. Bà giúp việc về nhà một chuyến, lúc quay lại đã thấy căn nhà thành ra thế này rồi. Bà giúp việc đã làm cho Diệp Trì được hơn năm năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này. Về cơ bản, kể từ khi Diệp Trì chuyển đến, bà cũng đến đây làm việc. Trước khi Diệp Trì lấy vợ, mặc dù anh rất lăng nhăng, nhưng Diệp Trì chưa bao giờ tùy tiện dẫn phụ nữ về cái nhà này, Thời Tiêu là người duy nhất cho đến thời điểm hiện tại.
Bà giúp việc rất thích Thời Tiêu, một cô gái thuần khiết, đáng yêu, chẳng chút kiêu ngạo, mặc dù không biết làm việc nhà nhưng có tinh thần học hỏi, học từng chút một. Nói như lời người già thì Thời Tiêu là một người phụ nữ để chung sống.
Diệp Trì cũng thay đổi hẳn, trở thành một ông chồng mẫu mực, yêu thương vợ, bà giúp việc cứ âm thầm ngưỡng mộ cuộc sống hạnh phúc của hai vợ chồng, thường kể cho mấy bà ở quê nghe, hai vợ chồng này yêu thương, quan tâm nhau lắm. Đương nhiên giữa vợ chồng hai người cũng có những xung đột nho nhỏ, nhưng vài hôm lại đâu vào đấy, vẫn ôm ấp, dỗ dành, hôn hít… Nhiều lúc nhìn thấy cảnh đó bà cũng thấy ngại. Bà chưa từng thấy cặp vợ chồng nào cưới nhau lâu thế rồi mà vẫn tình cảm như vậy.
Cứ tưởng Thời Tiêu sắp sinh đến nơi, thế mà chẳng hiểu sao đột nhiên thay đổi một trăm tám độ. Vừa về đến nơi đã thấy Thời Tiêu đi mất rồi, còn mang theo đứa bé trong bụng đi mất.
Bà giúp việc vô cùng băn khoăn, đang sống hạnh phúc thế sao tự nhiên lại bỏ trốn? Có một người chồng tốt như Diệp Trì mà còn đi đâu?
Nhưng chuyện rốt cuộc như thế nào bà cũng không rõ, chỉ biết chuyện của người ta, mình không can dự thì tốt hơn. Nghĩ vậy bà liền nhắm mắt dọn dẹp. Lúc nhìn thấy Phong Cẩm Phong đến, bà đột nhiên cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như bà nghĩ.
Thời Tiêu đi mất tăm, Diệp Trì cũng không đi làm, ngày ngày ngồi uống rượu, uống đến say mềm, mắt trừng trừng nhìn vào điện thoại, vẻ thất thần như kiểu mất hồn, rồi đột nhiên có một cô gái xinh đẹp đến. Cô ta là ai phải đợi thời gian trả lời.
Phong Cẩm Phong vào nhà liếc nhìn bà giúp việc, lạnh lùng hỏi: “Anh Diệp đâu rồi?”
Bà giúp việc ngẩn ra một lát rồi mới trả lời:
- Cậu chủ đang ở trên tầng hai tắm rửa ạ.
Phong Cẩm Phong gật đầu, đi qua bà lên thẳng phòng ngủ tầng hai. Bà định thần lại, vội vàng đuổi theo nhưng cô ta đã lên đến tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ bước vào, dáng vẻ như một nữ thần, đưa mắt liếc khắp căn phòng một lượt, ánh mắt cô ta dừng lại trên bức ảnh cưới treo trên tường, khóe môi nhếch lên cười một cách khó hiểu.
Cho dù thế nào, Thời Tiêu cuối cùng cũng đã đi rồi, ra khỏi căn nhà này rồi, rời khỏi Diệp Trì rồi, vậy thì ít nhất cô cũng có cơ hội tiếp cận anh. Phong Cẩm Phong bước vào, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh giường ngủ, tự nhiên như đang ở nhà của mình.
Diệp Trì quấn khăn tắm ngang eo đi ra, nhìn thấy Phong Cẩm Phong liền sầm mặt:
- Ra ngoài!
Trong phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ thứ hai, không phải vợ anh khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rõ ràng Phong Cẩm Phong như bị ma nhập, nhất thời đắc ý mà quên mất tính cách thật sự của Diệp Trì. Giọng nói lạnh lùng của Diệp Trì không khiến cho Phong Cẩm Phong chùn bước, trái lại, cô ta còn xán đến.
Rõ ràng Phong Cẩm Phong đã có ý định từ trước khi đến, cô ta định giậu đổ bìm leo, vội vàng đến ôm chặt lấy Diệp Trì. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu trắng sữa, chất liệu tơ lụa, trơn và mềm mại, eo thắt một chiếc thắt lưng, đẹp và vô cùng quyến rũ
Đáng tiếc là cô ta vừa sáp vào Diệp Trì đã bị anh đẩy ngay ra tức khắc. Phong Cẩm Phong loạng choạng giật lùi ra sau mấy bước, vẻ điên cuồng hiện lên qua ánh mắt. Cô ta tháo sợi thắt lưng ở eo ra, chiếc váy liền thân tuột xuống, bên trong là bộ đồ lót ôm sát màu tím trông rất ѕєχy.
Qua lớp áo lót mỏng có thể thấp thoáng nhìn thấy đầu ภђũ ђ๏ค nổi lên vô cùng gợi cảm, đôi gò bông đảo trắng ngần căng tròn, tạo ra rãnh иgự¢ sâu hun hút đầy quyến rũ, vòng eo săn chắc tạo ra đường cong hoàn hảo. Bên dưới là chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ hình chữ T chỉ che hờ, tạo cơ hội cho đầu óc tưởng tượng ra những “phong cảnh mê hồn” bên trong.
Diệp Trì lạnh lùng nhìn Phong Cẩm Phong rồi đột nhiên nhướng mày:
- Quả nhiên vẫn là Cẩm Phong của ngày xưa, chẳng có chút tiến bộ nào cả. Sao? Muốn dùng thân hình này để mê hoặc tôi ư? Cô đổ bao công sức đuổi vợ tôi đi chỉ là vì chuyện này thôi sao? Cởi sạch trước mặt tôi để tôi chơi một lần, nếu như đây là nguyện vọng của cô, cần gì phải chờ đến bây giờ? Tám năm trước tôi có thể tác thành ý nguyện của cô mà!
Nói rồi Diệp Trì liếc Phong Cẩm Phong từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh bỉ:
- Đáng tiếc, giờ tôi không thể thỏa mãn yêu cầu của cô. Chuyện này chẳng thể trách tôi được, vì tôi lực bất tòng tâm, cô đã cởi sạch rồi mà tôi không có hứng, xin lỗi nhé!
Nghe những lời mỉa mai đầy ác ý ấy, mặc dù cô đã có sự chuẩn bị trước khi đến nhưng vẫn không chịu nổi. Nhưng dù sao cũng đã đến thế này rồi, không thể dễ dàng từ bỏ chỉ vì mấy câu nói của anh được.
Cô liền sải bước đến gần Diệp Trì, ôm chặt lấy Diệp Trì lần nữa, làn da trên hai cơ thể áp chặt vào nhau, chẳng có chút khoảng cách. Cô ôm chặt cố Diệp Trì, cố nhón chân với tới môi anh. Nhưng vừa ghé sát lại, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của anh, cô đột nhiên nản lòng. Diệp Trì chẳng có nửa lời, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng, khi áp sát cơ thể với phụ nữ, bộ phận nào của đàn ông có phản ứng rõ rệt nhất, nhưng chỗ đó chẳng hề có chút phản ứng nào cả.
Phong Cẩm Phong đột nhiên cảm thấy trước mặt Diệp Trì, mình thậm chí chẳng bằng một con gái điếm thấp kém. Tất cả những n lực của cô chẳng qua chỉ là một chuyện nực cười, người đàn ông vô tâm vô tình này, à không, nên nói rằng anh ta có tim, có tình, nhưng trái tim, tình cảm của anh ta đều dành hết cho con khốn không biết điều đó rồi, chẳng còn chút nào dàng cho cô. Tám năm trước là vậy, tám năm sau cũng như vậy.
Sức lực toàn thân của cô như bị mất sạch, cô gần như không đứng vững.
- Cút, nghe thấy chưa hả? Tôi bảo cút, cút ra khỏi nhà tôi, cút ra khỏi tầm nhìn của tôi! Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không bao giờ đánh cô và thấy may mắn vì cô là em họ của Cẩm Thành. Nhưng kể từ bây giờ, cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không, cô biết Diệp Trì này có thể làm ra những chuyện gì rồi đấy!
Diệp Trì gằn từng tiếng, vô cùng rõ ràng, giọng điệu đầy de dọa, khiến Phong Cẩm Phong không khỏi run rẩy, vội vàng vơ lấy quần áo lên người, rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
Diệp Trì ngoảnh đầu lại nhìn bức ảnh trên tường, lẩm bẩm đầy tội nghiệp:
- Vợ ơi, anh rất ngoan phải không, thế em về với anh có được không?
Phong Cẩm Phong vừa xuống đến đại sảnh tòa nhà đã nhìn thấy Phong Cẩm Thành đang đứng dựa lưng vào cửa xe. Nhìn thấy cô đi ra, Phong Cẩm Thành liền buồn bã nói:
- Anh đi theo em đến đây. Anh tưởng rằng mặc dù em làm bừa nhưng ít nhất cũng có chút thông minh, biết chuyện gì nên làm và không nên làm. Em có biết vì sao Diệp Trì nhẫn nhịn với em không? Em nghĩ là vì em sao? Em có biết cái gì hả? Tám năm trước em tự sát, cậu ta đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, em còn kỳ vọng cái gì? Tám năm trước vẫn chưa có Thời Tiêu, tám năm sau, em trở nên ghê gớm hơn nhiều, những chuyện em làm ra nếu Hồ Quân không nói chắc anh không dám tin là do em làm. Em tưởng rằng Diệp Trì là gã đàn ông ngu muội hay sao? Em tưởng rằng để cho Diệp Trì nhìn thấy Thời Tiêu với một người đàn ông khác thì sao? Thời Tiêu bỏ đi rồi thì cậu ta sẽ ly hôn với cô ấy ư? Cả đời này đều không, em biết tại sao không?
Phong Cẩm Phong ngẩng đầu, Phong Cẩm Thành cười mỉa mai:
- Bởi vì cậu ta yêu Thời Tiêu, yêu thật, yêu hết mình, yêu bất chấp tất cả. Yêu đến mức không có Thời Tiêu cậu ta không thể sống nổi, vì vậy tất cả những gì em làm khiến em trở nên ngu xuẩn hơn mà thôi. Phong à, em là em gái anh, quan hệ huyết thống này cả đời không cắt đứt được, nhưng anh thấy nhục nhã vì có một người em như em!
Thất bại ê chề! Nhìn theo xe của Phong Cẩm Thành đi xa dần, cô đột nhiên thấy mình thất bại thảm hại. Cô luôn tự cho rằng mình cao quý, mình tự tôn, thế mà lại bị hai người đàn ông khinh thường. Cô hậm hực giậm chân xuống đất, trước là người đàn ông cô yêu thầm bao nhiêu năm trời, sau lại là chính anh của mình. Thế mà cô cứ nghĩ mình cao quý hơn con nhóc Thời Tiêu đó, còn tỏ ra kiêu ngạo, còn trong mắt Diệp Trì, chỉ e cô còn chẳng bằng một cọng tóc của Thời Tiêu.
Cẩm Thành nói đúng, không đạt được tình yêu, ghen tuông như cuồng nộ, khiến cho cô quên mất tính cách ” có thù phải báo” của Diệp Trì, tình cảm khiến cho cô quên mất sự tàn nhẫn bất chấp tất cả của Diệp Trì. Chút tình cảm đó có đáng gì, cho dù cô yêu đến mức trở nên hèn hạ, anh cũng chẳng thèm nhìn cô lấy nửa cái.
Phong Cẩm Phong siết chặt bàn tay, trong tay cô… Cứ tưởng rằng đã nắm chắc rồi, nhưng thực ra từ đầu đến cuối đều trống không.
Phong Cẩm Thành không muốn quan tâm đến chuyện của Phong Cẩm Phong nhưng Diệp Trì vẫn gọi điện đến, dù gì chuyện cũng gây ầm ĩ đến mức này rồi, anh cũng khó mà tránh khỏi liên lụy.
- Diệp Trì, chuyện của Phong tôi rất xin lỗi, chẳng phải Quân nói có thể Thời Tiêu sẽ đến Tứ Xuyên sao, Phương Chấn Đông hiện giờ đang làm phó sư trưởng trong doanh trại ở Thành Đô, mấy năm trước tôi từng giúp anh ta một việc, lầm này có thể nhờ anh ta tìm người giúp, chắc không thành vẫn đề!
- Phương Chấn Đông ư?
Diệp Trì lẩm bẩm… Phương Chấn Đông ai chẳng biết, anh ta cũng là một trong những người nổi tiếng ở trong giới, lớn hơn Diệp Trì mấy tuổi, mới ba tám tuổi đã trở thành người có quân hàm đại tá trẻ tuổi nhất trong nước. Sở dĩ có ngoại lệ này là bởi vì anh ta quá xuất sắc, lập ra nhiều chiến công, là người ngay cả một bá vương như Diệp Trì cũng phải tâm phục khẩu phục.
Trong cuộc đời, số người mà Diệp Trì phục chỉ tính trên đầu ngón tay, Phương Chấn Đông chắc chắn đứng đầu danh sách. Xuất thân của Phương Chấn Đông cũng chẳng phải tầm thường, gia đình họ không phải là người có vai vế trong giới quân nhân thì cũng những cán bộ cấp cao trong giới chính trị.
Chính trị và quân đội mặc dù tách rời nhau nhưng thực ra có liên quan mật thiết, cũng giống như ông bố làm tướng quân của nhà anh nổi tiếng trong quân đội, còn Diệp Sinh lại là một nhân vật có tiếng tăm trong giới chính trị vậy. Ngược lại, mấy đời nhà họ Phương đều là một trong những cán bộ cao cấp trong giới chính trị, nhưng Phương Chấn Đông và em trai là Phương Chấn Nam đều là quân nhân.
Nhưng vị trí của Phương Chấn Đông hiện giờ có được không phải là nhờ vào cái bóng của người cha quyền lực mà hoàn toàn do anh ta tự giành lấy, Phương Chấn Đông là một người dám nghĩ dám làm, lại có suy nghĩ kín kẽ, người thường không thể nắm bắt được.