Đau lòng.-… bà ấy có một khối u ở đầu bà ấy đang điều trị tại bệnh viện XY. Nhưng mẹ con bà ấy lại không chịu phẫu thuật. Bác sĩ bảo nếu bây giờ phẫu thuật thì vẫn còn 50% sống sót. Nhưng bà ấy sợ nếu ca phẫu thuật ko thành công thì bà ấy sẽ ૮ɦếƭ. Bà ấy sẽ ko được ở bên chúng ta nữa. Nên ta mới gọi con về đây để khuyên nhủ bà ấy. Ta biết chỉ có con mới khuyên được bà ấy thôi. Ông nói hết với tâm trạng bùn bã.
Còn nó nghe xong mà như sét đánh ngang tai. Nó ngồi thẫn thờ ở đấy miệng lắp bắp:
- Ba…… ba nói…. Sao cơ? Mẹ con làm sao cơ? Có phải ba đang lừa con ko? P ko ba ba noi con nghe đi. Nó khóc lóc nó ko mún tin vào cái sự thật này. Nhưng sự thật thì mãi mãi vẫn lá sự thật ko thể thay đỏi nổi.
- Ba. Những điều ba nói hoàn toàn là sự thật. Ba ko hề nói dối con đâu. Ông nhìn đứa con cưng mà lòng đau như cắt.
Nó đứng dậy chạy ra ngoài. Nó chạy thật nhanh. Gió khẽ lùa man mác. Mưa rơi rơi, từng hạt từng hạt rồi xối xả. Nó khóc nó vẫn khóc cho dù ba nó đang chạy theo kêu gào tên nó. Nó ko để tâm điều nó quan tâm bh là mẹ nó. Mặc kệ cho mưa xối vào mặt . Nó vẫn cứ chạy rồi nó vấp phải cục đá và nó ngã nhoài ra đất và ngất xỉu. Trong tiềm thức nó mơ thấy mẹ nó. Nó cảm giác thấy có một vòng tay ấm áp đag ôm nó. Người đó ko ai khác chính là ba nó. Nó bật dậy sau một ngày sốt mê man bất tỉnh.
- Con tỉnh rồi sao? Con còn thấy khó chịu ko? Con có đói ko để ba kêu người nấu cháo cho con nghen! Ông phong ns lien hồi như sợ ai ςướק mất lời.
- Mày dậy rồi ah? Mày làm mọi người lo lắng quá. Nhỏ Sam lên tiếng. Chị này xuất hiện nhanh dữ trời.
- Con ko sao đâu ba. Mày mới đến ah?Một jot nước mắt lăn trên khuân mặt thanh tú của nó. Thấy ba nó xanh xao nó ko khỏi đau lòng.
- Uh. Tao mới đến thì mày lại ra nông nỗi này. Nhỏ thương xót nhìn con bạn.
- Ba ah! Con muốn đến thăm mẹ. Nó nói mà mặt buồn thiu.
- Nhưng con phải ăn j đi đã. Nếu ko thấy con xanh xao như thế này mẹ con sẽ ko khỏi lo lắng đâu. Ông khuyên nó.
- Nhưng….
- Ko nhưng j hết nếu con ko ăn ba sẽ ko để con ra ngoài đâu. Ông cương quyết.
- Đúng đó. Mày nghe ba mày đi. Mày phải ăn cái j thì mới có sức chứ. Cả bác nữa, bác cũng phải ăn cái gì đi ah con thấy bác tiều tụy lắm. Nhỏ Sam khuyên nhủ cả hai cha con nhà nó.
- Uh. Mày kêu người làm cho t tô cháo. Ba ba cũng ăn cháo luôn nghen. Nó quay sang hỏi ba.
- Uh. Ông gật đầu.
Thế là nhỏ Sam nhà ta chạy đi kêu người làm cháo cho nó. Ở trong phòng ko gian trùng xuống. Cả 2 cha con ko ai nói một lời nào chỉ hướng mắt ra cửa sổ nhìn xa xăm mỗi người với 1 suy nghĩ riêng. 1 tiếng sau, nó cùng ba và nhỏ Sam đi đến bệnh viện. Vừa vào đến cửa phòng, nó đã chạy sà vào lòng mẹ khóc thút thít:
- Mẹ sao mẹ lại giấu con? Sao mẹ ko nói cho con biết hả me? Hĩ..huhu.
- Con gái yêu. Con về rồi đó sao. Mà sao con lại biết chuyện này….? Có..phải …? Bà Tố phương run run hỏi nó.
- Đúng. Chính tôi đã nói cho nó biết. Ông Phong tiến lại gần bà.
- Chẳng phải rôi đã bảo ông đừng nói cho nó biết rồi sao? Bà nhìn ông khuân mặt tỏ rõ vẻ tức giận.
- Mẹ. Mẹ định giấu con đến bao giờ nữa ba nói cho con là đúng mẹ đừng trách ba nữa. Nó ngửa lên nhìn mẹ nó với hai dòng nước mắt.
- Mẹ xl! Mẹ chỉ ko muốn con phải lo lắng thôi. Bà đưa tay lau hai hang nước mắt của nó mà không khỏi xót xa.
- Mẹ! mẹ hãy phỗ thuật đi. Nó nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt mẹ nó.
- Ko. Ko được đâu. Lỡ thất bại thì sao? Bà nhìn nó mắt dưng dưng.
- Sao mẹ lại nói gở như thế chứ. Nó nhìn mẹ giận giữ.
- Đúng rồi. Sao bác lại nói như thế chứ? Bác phải tự tin lên chứ vì quanh bác còn có rất nhiều người mà. Sau 1 thời gian im lặng cuối cùng chị sam nhà ta cũng lên tiếng.
- Đúng đấy bà ah. Ông Phong cũng ủng hộ.
- Nhưng mẹ có 1 điều kiện.
- Mẹ có điều kiện gì? Dù có phải nhẩy vào nước sôi lửa bỏng con cũng sẽ làm. Mắt nó ánh lên tia hy vọng.
- Ko nghiêm trọng như thế đâu mẹ chỉ muốn nhìn thấy con có một cuộc sống ấm lo hạnh phúc thôi. Bà bảo.
- Con vẫn đang sống hạnh phúc bên bố mẹ đây mà. Nó ngây thơ (vô) số tội nhìn mẹ.
- Ko phải vậy. Mẹ muốn… Bà nói lấp lửng.
- Muốn gì hả mẹ?
- Có phải bác muốn nó lập gia đình ko ah? Nhỏ này thấu hiểu suy nghĩ của người khác ghê.
- Đúng vậy. Sao cháu hiểu ý của ta thế? Bà nhìn nhỏ tỏ vẻ biết ơn.
Còn nó nó ngơ người ko nói được gì và ông phong cũng vậy. Ông ko ngờ điều kiện của vợ mình lại là thế. Sau 1 hồi nó bình tĩnh lại và bắt đầu hỏi:
- Có phải mẹ nói nhầm ko zậy?
- Ko đó chính là ý của ta. Nếu con đồng ý thì ta sẽ phẫu thuật còn ko thì thôi cứ để ta ૮ɦếƭ đi vậy. Bà cương quyết.
- Nhưng con mới có 17t thôi mà. Con vẫn chưa đủ tuổi kết hôn mà. Nó cố năn nỉ ỉ ôi.
- Điều đó con ko phải lo đâu.
- Nhưng con đã yêu ai dâu mà con cũng chưa có đối tượng để kết hôn nữa con biết tìm người ở đâu ra đây. Mẹ! Mẹ tìm điều kiện khác đi mà. Nó cầm tay bà nũng nịu.
- Ko được. Đó là tâm nguyện của mẹ và có lẽ cũng là tâm nguyên của cha con. Nếu con ko làm đc thì ta đành ૮ɦếƭ vậy.Bà nhìn ông Phong và ra hiệu.
- Pa! Pa ah! Nó quay sag ông.
- Ba nghĩ con nên làm theo lời mẹ. Ông nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm vì điều kiện này thực tình ông cũng chưa muốn gả chồng cho nó vì nó còn quá bé bỏng mà.
- Ba mẹ thật là muốn ép con đến bước đường cùng mà. Nó hết lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
- Bảo Ngọc! Bảo Ngọc! Bà Phương gọi với theo rồi chợt bà ngất đi.
- Bà nó ah.Bà làm sao vậy. Ông Phong lay lay bà.
- Bác àh. Nhỏ vừa gọi vừa bấm cái nút đỏ để gọi bác sĩ.
Ông bác sĩ nghe được tín hiệu liền chạy ngay lên. Khám cho bà một lúc rồi ông quay ra nói:
- Tôi đã bảo là không được làm cho bệnh nhân xúc động quá rồi cơ mà.
- Xl bác sĩ vì gđ tôi có chút chuyện nên… Ông ko nói được nữa.
- May mà ko sao xú động chút lên ngất đi thoi. Gđình cần chú ý hơn.
- Vâng.
Còn về phần nó nó vừa chạy ra khỏi phòng bệnh thì đã đâm sầm phải 1 người. Nó vội vàng đứng dậy xin lỗi rồi chạy đi lun để lại người đó ở lại ngơ ngác. Người đó thầm nghĩ con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt mắt mũi để đâu ko biết bực quá. Nói xong hắn bỏ về với bộ quần áo bẩn thỉu và mặc kệ cô người yêu đang mong chờ ở lại. Vâng người đó chính là anh Gia Bảo nhà ta. Còn nó nó chạy ra khuân viên của bệnh viện và ngồi đấu tranh tư tưởng. “ Sao laj bắt mình lấy chồng cơ chứ, đk j ko ra laị đi ra cái đk đó thật hết sức tưởng tượng mà……” Đang mải mê suy nghĩ thì chuông điện thoại của nó reo lên.
Nó bắt máy chưa kịp alo thì nhỏ Sam đã tuôn luôn 1 tràng:
- Mày đang ở đâu vậy? ****** ngất xỉu rồi nè. Sao mày lại bỏ đi như vậy chứ. Mày về ngay đây đi.
Nó thẫn người chạy vội về phòng bệnh. Nhìn mẹ nó nằm trên giường nó đau lòng chít đi được. Nó chạy lại ôm mẹ nó và thì thầm chỉ đủ mẹ nó nghe:
- Mẹ ơi con xl. Mẹ tỉnh lại đi mà con sẽ đồng ý con sẽ đồng ý mà. Hĩx.. huhu..
Nó ôm mẹ nó một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đố các bạn nó đi đâu đấy?
Vâng nó đi gặp bác sĩ đấy ah. Cốc…cốc..cốc..
- Mời vào. Ông bác sĩ lên tiếng.
- Chào bác sĩ cháu là con gái của bà La Tố Phương. Nó gt.
- Uk. Có phải cháu muốn biết bện tình của bà ấy ko? Ông hỏi lun vào vấn đề.
- Dạ. Nó trả lời ngắn gọn.
- Thực ra khối u của mẹ cháu đã được 6 tháng rồi. Nếu để lâu khối u sẽ to lên khả năng sống xót sẽ là rất ít. Bây giờ phẫu thuật thì khả năng sống xót sẽ là 50%. Cháu lên khuyên nhủ mẹ cháu đi. Nếu ko sẽ rất nguy hiểm đó. Ông giải thích.
- Nếu bây jo phẫu thuật thì chắc chắn mẹ cháu sẽ sống phải ko ah? Nó nhìn ông đầy lo lắng.
- Đúng vậy, tuy chỉ có 50% nhưng chúng ta sẽ cố gắng hết sức.
- Dạ vâng cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ mẹ cháu. Cám ơn bác.
- Ko cần cảm ơn cứu người là trách nhiệm và lương tâm nghề nghiệp của chúng ta mà. Ông nhìn nó đầy thong cảm.
- Vâng. Bác làm việc tiếp đi ah! Nó ns rồi bước vội ra ngoài quay về phòng bệnh thì mẹ nó đã tỉnh lại. Nó vội vã chạy tới:
- Mẹ tỉnh rồi sao?
- Con ah! Con có sao ko? Mẹ xl mẹ sẽ ko bắt ép con nữa đâu.Bà nhìn nó mắt rưng rưng.
- Ko. Là nỗi của con. Mẹ ah con đã………….