Vào một đêm đẹp trời, một ngôi nhà đang diễn ra mội khung cảnh đầy yêu thương, chồng ngồi Ϧóþ vai cho vợ, vợ thì đang ăn bánh uống nước và xem ti vi.
Một khung cảnh hết sức hạnh phúc. Người vợ rất vui, còn người chồng thì đã bắt đầu cảm thấy mỏi tay rồi.
Người vợ bây giờ đã tăng thêm mấy kí, cái bụng bầu hơn sáu tháng tròn xoe, bụng tròn thế này ai cũng bảo là con trai, cảm giác của một người làm ba đang từng ngày nhìn con lớn lên quả thực rất hạnh phúc, anh ngừng lại, đưa bàn tay áp vào bụng vợ, hiu hiu... nhóc con của anh hình như đang dậy và tập thể dục, nó đạp mấy cái vào tay anh.
- Con đạp kìa em! – Anh mừng rỡ reo lên.
- Trời, anh còn mừng nữa, mỗi ngày nó đạp em cả chục lần, bây giờ lớn, quậy lắm!
Nghe cô nói vậy anh càng mỉm cười hạnh phúc, cả hai vợ chồng đang mong ngóng đứa con đầu lòng từng ngày. Em bé lớn lên trong bụng cô không chỉ mình cô mà anh cũng luôn cảm nhận được, một niềm hạnh phúc không lời. Bây giờ trước nhà họ lúc nào cũng thập thò ống kính của cánh phóng viên, nhất cử nhất động không hề bỏ sót, ngay cả chuyện Triệu Thiên Minh đưa vợ đi ăn chè cũng bị đăng lên báo với cái tít rất trội “ Chủ tích Triệu Thiên Minh âu yếm tay trong tay với vợ” khiến Dương Mẫn vừa xấu hổ vừa tức cái đám phóng viên tò mò này, ban đầu hai người cưới nhau đã bị săm soi một thời gian.
- Kệ họ đi, làm sao bịt miệng thiên hạ được.
Lại nói đến hoàn cảnh lúc này, ăn cho nhiều bánh vào, bây giờ lại cảm thấy khát, Dương Mẫn liền quay sang anh cười rất xu nịnh.
- Em khát!
Bó tay! Từ ngày có cái bụng bầu, người ta bắt đầu làm vương làm tướng đè đầu cưỡi cổ ông bố trẻ đáng thương này.
- Anh ơi, em khát nước…
- …
- …
- Ừ, để anh đi lấy!
- He he, thương ba thế không biết! – Dương Mẫn khoái chí cười tít mắt tít mũi.
Anh cũng phì cười. Đúng là loạn hết cả lên rồi, chức vụ osin trưởng chính thức do anh đảm nhiệm.
- Anh ơi, lát nữa ăn cơm xong, mình đi đây một tí anh nhé.
- Đi đâu?
- Tới bệnh viện thăm Bạch Khiết.
Dương Mẫn sau khi biết chuyện luôn cảm thấy Bạch Khiết rất đáng thương, Thiên Kỳ cũng vậy, nghĩ tới họ, bắt giác nụ cười trên môi cô tắt ngấm.
- Ừ, anh biết rồi.
Anh cũng cảm thấy không vui, nói gì thì nói anh thực lòng rất muốn làm một điều gì đó cho hai người nhưng anh chẳng thể làm gì, họa vô đơn chí, chẳng thế biết trước được gì. Ăn cơm xong anh liền đưa cô tới bệnh viện.
- Thằng Kỳ dạo này khá lắm, công việc ở tập đoàn giải quyết cũng trôi chảy…
- Anh đang khen người ta đấy à? – Dương Mẫn làm bộ đưa tay ngoáy ngoáy tai, hai mắt chớp chớp.
- Em cứ nói quá! – Anh nhún vai. – Anh chỉ khen những ai tiến bộ thôi!
- Hứ, trước giờ cưới em chưa khen em một câu nhá!
- Ờm, thì phải có lí do anh mới không khen chứ!
- Hứ! – Vậy là giận dỗi quay mặt đi.
- Vợ anh xinh này, gọi dạ bảo vâng lễ phép ngoan nhất nhà cơ! – Anh líu lo nói một tràng làm cô cười lăn lộn. - Sao em giống con chim vành khuyên nhỏ vậy.
Hai vợ chồng vừa đi vừa tíu tít nói chuyện, anh cũng không nhận ra mình cười nhiều hơn, thảo nào cô cứ hay khen anh đẹp trai, mỗi lần anh cười quả thực rất đẹp, trước giờ chưa ai khen anh đẹp trai, nghe cô khen anh cũng thấy thích.
- Con mình phải đẹp như anh cơ! – Dương Mẫn thưởng vỗ bụng nói đầy quyết tâm.
- Như em cũng xinh mà.
- Hứ, như em sẽ bị người như anh bắt nạt tới mà tức ૮ɦếƭ! – Cô chun mũi.
- Ha ha! – Anh cười ngất, nói khéo anh đây mà!
- Phải như anh sau này mới bắt nạt được người ta cơ!!
- Thế em thích con trai hay gái?
- Gái! – Cô trả lời như đinh đóng cột.
- Ok, hi vọng sẽ là con gái!
Chiếc xe rẽ vào tầng hầm bệnh viện, hai người nắm tay nhau đi lên, như vậy là đã hạnh phúc rồi, trong mặt anh không giấu được niềm hạnh phúc, cả cô cũng vậy. Bên cạnh hạnh phúc của họ vẫn có khổ đau của người khác, bàn tay anh siết nhẹ lấy bàn tay cô, cô nhìn anh mỉm cười.
Hai người đến chỉ thấy Bạch Khiết một mình, Dương Mẫn nhẹ nhàng lại gần cô, nắm bàn tay xanh xao của cô lên.
Anh thấy vậy liền đi ra ngoài, vừa bước ra đã gặp Thiên Kỳ đang đi đến.
- Anh hai!
- Ừ.
- Anh tới lâu chưa?
- Vợ chồng anh mới tới, Bạch Khiết thế nào rồi?
- À, cô ấy vẫn vậy. – Thiên Kỳ nói khẽ. – Bác sĩ vừa xem, bảo vết thương trên đầu đã hổi phục chín mươi phần trăm, không nguy hiểm, nhưng không biết chắc bao giờ thì tỉnh lại.
- Ừ. – Tự dung anh chẳng biết mở lời thế nào, muốn nói mấy câu an ủi mà sao mồm miệng cứ bí từ, chẳng biết bắt đầu từ đâu.
- Chị dâu khỏe không?
- À, cô ấy khỏe, tung tăng tíu tít suốt ngày, có thai sáu tháng rồi mà cứ như con nít ấy.
Nói tới đây anh đưa tay Ϧóþ trán.
Thiên Kỳ mỉm cười. Vợ chồng anh hai như vậy anh cũng cảm thấy vui lây, bây giờ anh cũng lạc quan hơn, anh tin nhất định Bạch Khiết sẽ tỉnh lại với anh. niềm tin là nguồn năng lượng tiềm tàng, là liều thuốc duy nhất để anh có thể tiếp tục bước về phía trước.
- Hi hi, em thấy vợ chồng anh suốt ngày lên báo, thành người nổi tiếng rồi!
- Ồi trời! – Anh ôm mặt. – Cậu cũng đọc mấy tờ báo lá cải ấy à?
- Ha ha, nhan nhản khắp nới, nói chung ai cũng biết Triệu Thiên Minh sắp làm cha rồi!
- Vâng, quý hóa quá. Hai người đang nói chuyện, đột nhiên trong phòng có tiếng hét.
- Có… có… có ai không?
Là Dương Mẫn!
Hai người không hẹn mà cũng chạy vào.
- Mau… mau gọi bác sĩ! – Dương Mẫn quýnh lên lắp bắp. – Mau gọi bác sĩ đi! Cô ấy tỉnh rồi!
Bốn chữ “Cô ấy tỉnh rồi” khiến người ta choáng váng. Thiên Kỳ vẫn đứng đấy bần thần, anh vãn còn chưa dám tin vào tai mình, Triệu Thiên Minh tỉnh táo hơn chạy ngay đi gọi bác sĩ.
- Nước… - Giọng nói yếu ớt vang lên.
Dương Mẫn vội líu ríu rót nước. Bấy giờ anh mới bước lại gần, bàn tay anh run run nắm lấy tay cô.
- Khiết! – Anh run run, hai mắt đỏ hoe, năm tháng trời cô nằm đây.
- Anh… - Bạch Khiết run run, cô mới tỉnh lại, còn choáng váng, chỉ nói được như vậy.
- Ừ, anh đây, có anh bên cạnh em đây.
Dương Mẫn đứng bên cạnh hai mắt cũng đỏ hoe, cô cũng vui lây niềm vui của Thiên Kỳ.
- Kia… - Bạch Khiết cũng vừa nhận ra Dương Mẫn đang đứng đấy.
Kí ức của cô vẫn còn hình ảnh của Lâm Nguyệt Linh với tờ giấy xét nghiệm trên tay.
- Chị dâu anh đấy! – Anh run run nói, nỗi xúc động vẫn còn trong anh.
Bạch Khiết thở phào. Vừa lúc ấy bác sĩ vào yêu cầu mọi người ra ngoài.
Thiên Kỳ đến lúc này vẫn chưa nói được lời nào, là anh quá vui, quá xúc động, Triệu Thiên Minh đặt tay lên vai anh, hai mắt anh đỏ lên nhìn hai người, chỉ là quá vui mừng, không biết phải nói gì, sáu tháng trời cô bất động nằm yên rồi đột nhiên thức dậy với anh.
Dương Mẫn đứng bên sung sướng mỉm cười.
- Thật sự là quá tốt rồi!
- Ừ, cô ấy tỉnh lại là tốt rồi! Đợi bác sĩ xem xét xong đã. – Triệu Thiên Minh vẫn là người tỉnh táo nhất.
Ba người nôn nóng đứng bên ngoài, cảm giác thời gian lúc này trôi quá chậm, mãi một lúc sau bác sĩ mới mở cửa bước ra nói mấy câu đại khái là chúc mừng anh, nói là bệnh nhân đã ổn, cần ở lại điều trị thêm một thời gian v.v…
Vợ chồng Dương Mẫn ở lại thêm một chút rồi về, trước lúc về Triệu Thiên Minh đã gọi thông báo cho ông nội một tiếng, ông hình như rất vui, bảo ngày mai nhất định sẽ tới thăm cô.
- Vậy là tốt quá rồi, hôm nay thật sự rất rất rất có nhiều chuyện vui, hi hi! – Dương Mẫn nắm lấy tay anh. – Ôi, cuối cùng thì ông trời thương người ở hiền.
- Xì, ăn nói như bà cụ ấy! – Anh lắc đầu.
- Chứ ai như anh, vui sướng khổ đau cứ để trong lòng, vui thì phải cười, buồn thì phải khóc chứ! – Dương Mẫn không chịu thua.
- Vâng ạ, khổ lắm, hì hì, anh cười này được chưa! – Anh đưa tay nhéo má cô, ăn gì mà lắm chuyện quá! – Chắc ngày xưa mẹ em sinh cái miệng em ra trước hay sao ấy!
- Hì hì!! Hai người về đến nhà thì anh có điện thoại, là điện thoại của một người quen.
- Steven đấy phải không? – Đầu dây bên kia lên tiếng trước.
- Vâng, lâu quá không liên lạc với giáo sư. – Anh trả lời bằng tiếng Pháp.
Dương Mẫn đứng cạnh nghe mà chả hiểu gì, xem ra người gọi tới chắc cũng ghê gớm lắm, lần đầu tiên cô thấy anh nghe điện thoại với thái độ kính trọng như vậy. Tức quá đi mất, anh đang nói cái gì vậy nè, chả hiểu gì hết!!!
Mãi một lúc sau anh mới tắt điện thoại, vừa quay sang đã thấy cái mặt tò mò của Dương Mẫn.
- Ai đấy! – Y như rằng.
- Thầy giáo cũ của anh, thầy người Pháp!
Dương Mẫn dẩu môi.
- Kinh chưa, tiếng pháp cơ đấy, lỡ có cô nào người Pháp gọi cho anh làm sao em hiểu cái gì??
Anh bị cô chọc cho cười ngất.
- Ôi dồi ôi!! Vợ tôi đang ghen!
Dương Mẫn bị anh làm cho quê độ tức tối bỏ vào phòng, anh vội nắm lấy tay cô.
- Khổ lắm! Sao tự nhiên hôm nay lại ghen thế! – Anh nửa đùa nửa thật.
- Người như anh bao nhiêu là vệ tinh, bây giờ qua mặt em dùng ngoại ngữ cơ!
Anh cười bò, vợ anh ghen đáng yêu quá cơ!
- Là thầy giáo dạy anh lúc anh còn ở Pháp, lần này thầy sang đây đại diện cho bên đối tác kí với tập đoàn một hợp đồng quan trọng, thầy với anh trước đây cũng quan hệ khá tốt, anh đang có kế hoạch mời thầy vào làm trong tập đoàn.
- Ồ! Mà em cứ tưởng thầy giáo chỉ biết dạy học thôi chứ?
- Eo, cô nương ơi, giáo sư dạy đại học có danh tiếng được trọng dụng, họ vừa đi dạy vừa làm việc trong nhưng tập đoàn lớn, em có biết một buổi dạy của người ta đáng giá bao nhiêu không?
- …
Quả thật cô chả biết gì, nghe anh nói mà cứ như đang nghe chuyện ở đẩu ở đâu, đúng là chả hiểu gì, tự nhiên lại cảm thấy tự ti ghê gớm!
- Sao anh giỏi thế? – Cô buồn bã nói.
- Thì tại anh chịu học.
- Ơ, em cũng học 12 năm cơ mà!!
- Lúc anh bằng em, anh đâu có được la cà như em, tối ngày chỉ biết học học học, học rồi lại đi thực tập học hỏi kinh nghiệm.Không khéo vừa học lại vừa yêu đương loạn cả lên.
- Ơ. – Cô biết anh học hành rất vất vả, bây giờ nghe chính miệng anh nói thì càng thương anh hơn, cùng không để ý tới lời châm chọc của anh. – Nhưng mà sao anh không về tập đoàn làm luôn cho ông?
- Anh muốn có thêm kinh nghiệm, không muốn người ta bảo anh là kẻ bất tài chỉ dựa vào ông nội mà đi lên, ban đầu anh làm Giám đốc điều hành, sau đó lên chức chủ tịch. Em ngốc, em tưởng điều khiển cả một tập đoàn chỉ là ngồi đó và kí kí kí thôi sao? Có nói em cũng không hiểu được đâu!
- Vâng ạ!!!! - Dương Mẫn thở dài, đúng là cô suy nghĩ quá đơn giản rồi.
- Tự dưng anh muốn ăn mì. - Ừ, biết anh nhõng nhẽo ngay mà! Thôi để em đi nấu mì cho anh ăn. – Dương Mẫn cười hì hì đi xuống bếp. – Anh nhé, nói chuyện với anh lúc nào em cũng thiệt thòi, người gì đâu mà trí khôn với tư duy cứ dắt nhau đi chơi cùng một lúc, người ta nói gì cũng nói lại được.
- Thì như vậy mới trị được người lắm mồm như em.
Anh cũng đi vào phòng ngồi xuống bàn làm việc. Ngày nào cũng vậy cứ đến giờ giới nghiêm là Dương Mẫn lại lon ton chạy đi đâu chơi để anh làm việc, cả ngày đu bám anh như vậy nhưng thật ra số thời gian anh dành để ở bên cô vô cũng ít ỏi, mở mắt ra hôn cô một cái đã đi làm, chiều tối về, ở nhà với cô, đưa cô đi chơi lòng vòng hoặc ngồi xem tivi với cô xong là anh lại ngồi làm việc. cô cũng thật tội nghiệp, cả ngay anh đi làm, cô lang thang chơi chỗ này chỗ kia không thì cũng ngồi ở nhà, dạo này bụng to, anh sợ ra đường không cẩn thận rồi thế này thế kia nên giữ tịt ở nhà. Có đi ra đường cũng có vệ sĩ đi theo, hỏi thì anh bảo sợ bắt cóc mất.
Vừa nấu mì Mẫn vừa líu lo hát, hát chán chê lại nấu mì. Thật ra cũng chả có gì, cô chỉ nấu nước, đợi nước sôi chế vào hộp mì bỏ gia vị vào bưng lên cho anh.
- Đã có mì, tèn ta ren! – Cô mở cửa bước vào phòng.
- Ơ, mì ấy à?
- Chứ ý anh là mì gì?
- …
- …
- …
- Không ăn thì em ăn. – Dương Mẫn gật gù nhún vai định đi ra thì anh đã cản lại. – Đưa đây anh, có bầu ăn cái ấy không tốt đâu.
- Của anh! – Cô lại chìa li mì ra cười toe toét.
Anh vốn không tin vào chất lượng của mấy thứ này nhưng đang đói thì ăn thôi.
- Bao giờ xong gọi em nhé. – Mấy lời đó nói ra sao nghe tội nghiệp.
- Ừ.
Sắp tới bên hãng thời trang nổi tiếng MK bên Pháp muốn hợp tác với tập đoàn để quảng bá thời trang MK sang toàn châu Á. Doanh Chính không phải là một tập toàn chuyên kinh doanh về thời trang nhưng lại có thanh thế rất lớn, MK đương nhiên muốn mượn danh để quảng bá, đồng thời Triệu Thiên Minh cũng ôm tham vọng sẽ khai thác sang lãnh vực thời trang. Việc mời người mẫu và kí kết hợp đồng giải quyết gần như đã ổn thỏa, chỉ còn đợi xem diễn biến như thế nào nữa thôi.
Lần này MK quyết định sẽ tổ chức một đêm dạ tiệc họp báo thật hoành tráng, quy tụ những ngôi sao điện ảnh, những người nổi tiếng quyền lực tới để quảng bá cho lần ra mắt này
Càng nhiều người có thanh thế dư luận càng chú ý đến, lại có sự hẫu thuẫn của tập đoàn Doanh Chính sau lưng, MK coi như đã nắm chắc được cái mà mình mong muốn.
- Chủ tịch, lần này ngài Michael bên MK muốn mời chủ tịch tham gia buổi dạ tiệc, ông ấy vừa gửi thư mời đến ạ. – Người thư ký mới đưa một bức thư cho anh.
- Ừ, được rồi, có gì tôi sẽ nhắn lại với cô.
Cô thư ký lui ra, anh bóc bức thư ra xem, là đích thân giám đốc phát triển bên MK viết, mời anh cùng phu nhân của anh tới dự buổi dạ tiệc họp báo lần này, đích thân giám đốc phát triển bên ấy đã mời, anh không nhận lời được sao?
Anh cẩn thận xếp bức thư theo thói quen lại rồi cầm điện thoại goi cho ngài Michael cảm ơn một tiếng và bày tỏ sự đồng ý của mình. Dương Mẫn lúc nghe anh nói sẽ dẫn mình đi dự dạ tiệc cô đã rất sung sướng, nếu không phải đang mang bầu thì đã nhảy cầng lên rồi.
- Nhìn em kìa…
- Em sao, em đang vui mà, hị hị. – Dương Mẫn xáp lại ôm lấy tay anh. – Lần đầu được theo anh đi, em vui quá à!!!
Anh mỉm cười xoa đầu cô, quả thực từ trước tới giờ anh không dẫn cô đi cùng tời những sự kiện lớn, một phần vì anh không muốn gò bó cô tới những nơi chỉ toàn là quan khách, một phần anh không muốn công khai vợ mình ra trước công chúng, thế nhưng bây giờ là lúc hai vợ chồng hạnh phúc viên mãn, cô lại đang mang thai đứa con đầu lòng của anh, anh chỉ muốn đem khoe cho cả thế giới cùng biết ấy chứ!
Mùa hè lại sắp đến rồi, hai vợ chồng nắm tay nhau ra ngoài sân ngồi trên thảm cỏ cùng đón những cơn gió mát, lúc trước anh rất ghét ngồi xuống cỏ vì anh cho rằng như vậy rất mất vệ sinh, nào ngờ Dương Mẫn lại không đồng tình.
- Như vậy mới lãng mạn chứ!
- … em thích lãng mạn à?
- Chỉ có anh mới không biết lãng mạn thôi! – Cô lè lưỡi trêu anh, chiếc lưỡi nhỏ đung đưa thật ngộ nghĩnh, ừ, anh cũng sẽ học cách lãng mạn với cô xem.
Bầu trời tối nay thật quang đãng, anh ngồi yên lặng, không gian cũng rất yên lặng, mùi hoa thơm thoang thoảng, anh ngước mắt nhìn lên bầu trời, những ngôi sao lấp lánh tỏa ra thứ ánh sáng huyền bí. Bên cạnh anh, cô vợ bé nhỏ đang ngồi khoanh chân ʍúŧ kem chụt chụt, lâu lâu còn gạ anh ăn thử nhưng anh đã thẳng thừng từ chối.
- Anh không thích kem!
Cô ngồi bên anh, kể cho anh nghe về thời thơ ấu cùng ông nội ngắm sao ở vùng nông thôn, kể về những đàn đom đóm khiêu vũ trong cỏ, hai người trò chuyện linh tinh, hiếm khi anh nói nhiều đếm như vậy, dường như những câu chuyện rất trẻ thơ của cô đang cuốn hút anh.
Bất ngờ, anh ôm cô vào lòng, ước sao thời gian này trôi qua thật chậm, thật chạm, để anh mãi được bên cô bình yên như lúc này.
Buổi tối hôm sau, tại resort Mountain.
Cả một con đường chật kín phóng viên, những ánh đèn flash lóe sáng liên tục như một biển sao, những chiếc xe hơi bóng loáng lần lượt đỗ, xếp thành một hàng dài, những người nổi tiếng, diễn viên người mẫu lần lượt bước trên thảm đỏ vào.
Chợt các phóng viên đổ xô về một phía, người đàn ông mặc bộ vest đen trên thảm đỏ nở nụ cười kiêu hãnh rạng ngời, người phụ nữ xinh đẹp thánh thiện như đóa bách hợp đi cạnh anh trông có vẻ chưa quen với ánh những ánh đèn flash chớp sáng liên tục. Cô hơi cau mày, nắm lấy tay anh rồi thì thầm điều gì đó vào tai anh. Tà áo lụa màu hồng bồng bềnh bay phất phơ trong làn gió mặn của biển không che được phần bụng nhô ra rất to.
- Mình vào đi anh.
- Ừ, đợi chút đã.
- Đợi cái gì?
- Đợi người ta chụp hình em xong đã. Đêm nay em đẹp lắm!
- …
Cô đấm nhẹ vào tay anh. Anh xấu!