Giọng anh vẫn tỏ ra bình thản, nhưng cô lại cảm nhận được anh đang cố gắng đè nén cảm xúc gì đó, sao vậy?
Triệu Thiên Minh đến rất nhanh, chỉ một lát đã thấy xuất hiện ở cửa, lướt mắt một vòng rồi thấy Dương Mẫn đang nói chuyện với một cô bạn bèn sải bước đến đó. Bước chân anh hơi gấp gáp, tuy gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt đã bán đứng anh, bên trong đang có hai ngọn lửa nhỏ cháy rừng rực, đó là niềm vui điên cuồng.
Những sinh viên khác thấy triệu thiên minh đột ngột xuất hiện ở cửa thì láo nháo kéo nhau ra xem, biết bao nhiêu nữ sinh bị vẻ ngoài của anh khiến cho đau tim, toàn thể sinh viên Kinh tế của cái đất nước này có ai mà không biết tới anh kia chứ?
Anh đột ngột xuất hiện ở đây, ít nhiều cũng liên quan tới cô vợ của mình, Dương Mẫn vẫn luôn là cái đề tài nóng hổi, từ ngày cưới anh, cô bất đắc dĩ phải trở thành một hotgirl của trường, là cái chủ đề bàn tán rôm rả nhất trong những câu chuyện phiếm.
Thấy anh săm săm bước về phía mình, cô trố mắt ngạc nhiên, gương mặt ngốc nghếch vô cùng.
- Anh… anh tới đây làm gì? – Cô hỏi nhỏ.
Anh nắm chặt lấy tay cô, tay anh đang run lên. Viên Hỷ bắt đầu hoảng hốt, không biết đã có chuyện gì mà anh lại như thế.
- Sao thế anh? – Cô nhíu mày lo lắng hỏi.
Anh vẫn không nói gì, rồi đột ngột bế bổng cô lên, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, sải bước đi ra ngoài. Dương Mẫn hai má đỏ bừng bừng vội túm lấy áo khoác của anh.
- A! Anh… bỏ em xuống.
Anh không những không bỏ cô xuống mà còn ôm lấy cô quay một vòng, anh cười rạng rỡ, chưa bao giờ anh cười tươi đến mức ấy, Dương Mẫn có thể cảm nhận được sự xúc động, run rẩy trong giọng anh, trong cơ thể anh.
- Anh có con rồi, anh làm cha rồi! – Anh gần như hét lên, người đàn ông điềm tĩnh lạnh lùng bây giờ trông như một đứa trẻ vui sướng tột cùng. – Ha ha, anh sắp làm cha rồi!
- Bỏ em xuống mau! Người ta nhìn kìa! – Dương Mẫn hai má đỏ bừng đập tay vào vai anh ngượng ngùng nói.
- Kệ người ta, mau, em vào lấy sách vở, anh sẽ đưa em đi. Nhanh lên!
Đương Mật và mọi người đều đờ ra đó, đến khi anh bế Dương Mẫn đến cửa rồi hị mới có phản ứng, thấy mọi người đang tròn mắt nhìn mình thì mặt cô nóng bừng bừng, anh cũng hơi ngượng.
- Nhanh lên! – Anh giục cô.
Dương Mẫn vội líu ríu chạy vào lấy cặp sách rồi chạy ra, anh vẫn đang cười rạng rỡ, ánh nắng vàng rực phủ lên người anh, chưa bao giờ cô cảm thấy anh hạnh phúc như thế, dường như niềm hạnh phúc ấy lan tỏa ra mọi thứ xung quanh, bất giác hai mắt cô ửng đỏ lên. Không ngờ đứa trẻ trong bụng mình lại được cha nó chào đón như thế… Cô vội chạy lại gần anh, vai cô hơi run, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, cô lúng túng đưa tay dụi mắt.
- Anh đưa em đi đâu? – Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh.
- Đưa em tới bệnh viên, phải kiểm tra lại… người ta nói que thử này chỉ chính xác 99% thôi, anh rất… rất sợ, lỡ 1% kia xảy ra…
Cô bật cười nắm lấy bàn tay anh.
- 99% đã chính xác lắm rồi! – Cô tủm tỉm nhìn anh.
- Không, cứ đi theo anh!
- Thôi mà! – Cô siết chặt lấy tay anh. – Mình tới báo với ông nội đi.
- Ừ ừ…
Giọng anh vẫn còn xúc động. Lúc lái xe, ánh mắt anh vẫn long lanh niềm hạnh phúc, rất nhanh chóng, hai người tới nhà ông nội. Hai hôm nay, Triệu Doanh chính đã mất ăn mất ngủ khi nghe tin Bạch Khiết bị tai nạn, nghe tin Dương Mẫn có thai, ông lại một lần nữa sửng sốt, buồn vui lẫn lộn khiến ông cứ ngẩn người ra.
-Ông nội! – Dương Mẫn nắm lấy tay ông.
Khoe mắt già nua hình như đang long lanh một giọt nước mắt.
-Minh, cháu nhớ phải chăm sóc cháu dâu cho tốt, đừng…
-Vâng! – Anh trả lời.
Tai nạn của Bạch Khiết càng khiến Triệu chủ tịch lo lắng, Dương Mẫn mà có bề nào, chắc ông lên cơn tai biến mất.
Triệu chủ tịch nắm lấy tay Dương Mẫn, cuối cùng thì ông cũng sống mà đợi được tới ngày hôm nay rồi! Ông đã từng nuôi Thiên Kỳ và Thiên Minh, giờ đây, ông càng khao khát được nhìn thấy những đứa cháu bé xíu cứ chạy ra chạy vào gọi to ông cố ơi!
Sau khi mang thai, tính cách cô dường như dịu dàng hơn nhiều, cũng đã tha thứ cho rất nhiều người, ngay cả khoảng cách giữa mẹ con cô cũng dần dần tan biến.
Mẹ cô dường như cũng ân hận về những gì mình đã làm, bà đến thăm cô thường xuyên hơn, dù sao cô cũng chỉ có một người mẹ duy nhất trong đời, ba cô đã mất rồi, lẽ nào không thể mở lòng mà tha thứ cho bà?
Ngày hôm đó, khách sạn Yosko chật kín quan khách cùng kí giả báo chí. Ami đẹp kiêu sa như một nữ thần, mái tóc nâu vấn cao, những lọn tóc mềm mại buông rũ xuống bờ vai trần hờ hững, chiếc đầm đỏ thướt tha nhấn nhẹ ở eo càng tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô. Ami đang đứng giữa sảnh lớn, ánh đèn sáng rực rỡ, cả không gian trang hoàng vô cùng lộng lẫy, cô mỉm cười kiêu sa vẫy tay chào những fan hâm mộ, những khách mời cũng như các kí giả báo chí, ánh đèn flash chớp nháy liên tục như một biển sao rực rỡ. Rất nhiều diễn viên, ca sĩ nổi tiếng bước đến bên cô chúc mừng, có cả chàng lãng tử của làng điện ảnh Khương Vĩnh Kiệt cũng góp mặt trong buổi họp báo hôm nay, chàng lãng tử Khương Vĩnh Kiệt là thần tượng của hàng triệu thiếu nữ, anh có duyên với những vai lịch lãm, hoàng tử trong những bộ phim rất ăn khách. Gần đây nhất anh đã được xướng tên trong giải thưởng Kim Tượng danh tiếng của làng điện ảnh, tiếng tăm đang nổi như cồn, Khương Vĩnh Kiệt vừa vào trong, anh chàng playboy đình đám Vương Thái Thái cũng bước vào, Vương Thái Thái lém lỉnh ôm eo Ami hôn vào má cô khiến cả khán phòng nóng lên trong những tiếng la hét của các fan nữ. Ánh mắt Ami hình như vẫn đang tìm kiếm một ai đó, hành động này khiến cánh báo chí một lần nữa xôn xao.
Những tiếng ồn ào lại một lần nữa rộ lên. Đèn flash chớp nháy liên tục, người vừa xuất hiện như chìm trong một biển sao.
-Triệu thiếu gia cũng xuất hiện! – Có ai đó hét lên.
Triệu Thiên Kỳ là chàng hoàng tử lịch lãm, dù anh không gia nhập làng giải trí nhưng anh vẫn là một hotboy khá nổi tiếng trong làng giải trí.
-Anh! – Ami từ xa đã vẫy tay, dường như cô chỉ muốn chạy lao về phía anh.
Phản ứng của cô càng làm giới kí giả lao xao. Xem ra Ami quan tâm tới anh rất đặc biệt.
Triệu Thiên Kỳ nở nụ cười rực rỡ vẫy chào cánh phóng viên. Ami vội chạy lại khoác lấy tay anh mỉm cười hết sức ngọt ngào.
-Wow!!!
-Ôi chúa ơi!!
Sảnh đường như vỡ òa trong những tiếng gào thét.
-Xin hỏi, quan hệ giữa cô và Triệu thiếu gia là như thế nào? – Hàng chục cái miệng phóng viên nhao nhao hỏi.
-Hi hi… - Ami mỉm cười rất bí hiểm, lúm đồng tiền càng khiến cô thêm kiều diễm.
-Không phải…
-Mọi người cứ coi đó là một bí mật đi! – Ami vội ngắt lời anh.
Câu nói lấp lửng ấy càng khiến người ta suy đoán tò mò.
Thiên Kỳ nhín Ami thì thấy cô cũng đang nhìn mình mỉm cười vô cùng đáng yêu, anh hơi cau mày nhưng không nói gì.
-Em có ý gì? – Lúc đi vào bên trong anh mới cau mày gỡ tay cô ra.
-Anh làm sao thế? – Ami ngước nhìn anh bằng đôi mắt tổn thương.
-Em cố ý không hiểu hay thật sự không hiểu vậy? – Anh khó xử nói.
-Là vì cô ta phải không?
-Phải!
Thoáng chốc, những giọt nước mắt đã đầy ứ khóe mi cô. Anh hơi bối rối nhưng chẳng thể làm khác đi được.
-Có chuyện gì vậy?
Khương Vĩnh Kiệt từ đằng xa bước lại, thấy hai người như vậy anh liền quắc mắc nhìn Thiên Kỳ.
-Không có chuyện gì hết! – Thiên Kỳ lạnh lùng bỏ đi.
Ami hay mắt đỏ hoe, nhưng đây là buổi họp báo của cô, cô không thể khóc được! Em không sao! – Ami gượng cười nói với Vĩnh Kiệt.
-Vậy em lên trả lời báo giới đi! – Anh nhẹ nhàng rút chiếc khăn lụa trong túi ra đưa cô. Ami mỉm cười cảm ơn anh rồi mau chóng trở lại bàn họp báo.
Khương Vĩnh Kiệt đùng đùng bước lại chỗ Thiên Kỳ và Vương Thái Thái ngồi.
-Cậu lại làm cái trò gì thế? Hôm nay là buổi họp báo của Ami…
-Cậu không thấy hay sao? – Thiên Kỳ cười nhún vai.
Thái độ của Thiên Kỳ càng khiến Vĩnh kiệt điên tiết.
-Này này! – Thấy tình thế căng thẳng, Vương Thái Thái vội làm hòa.
-Tôi không cho phép cậu làm Ami khóc…
-Phải! – Thiên Kỳ ngắt lời bạn. – Tôi cũng không muốn làm Ami khóc, đối với Triệu Thiên Kỳ này, Ami chỉ là một đứa em gái, không hơn không kém, tình cảm tôi dành cho cô ấy cũng chỉ là thứ tình cảm anh em không hơn không kém, cậu sống trong làng giải trí, không lẽ không hiểu thái độ của Ami lúc nãy hay sao? Nếu đây không phải buổi họp báo của cô ấy, tôi đã không để chuyện này xảy ra rồi!
Khương Vĩnh Kiệt nghe vậy thì lầm lì không nói thêm nữa.
-Chi bằng bớt đi một lời nói mà mọi người lại hiểu nhau! – Vương Thái Thái vội dàn hòa.
-Tốt thôi. – Thiê Kỳ mỉm cười, thật sự lúc này anh đang rất nóng ruột, chỉ muốn tới bên Bạch Khiết và nắm lấy bàn tay cô.
Trên kia Ami đang phát biểu, phóng viên đặt cho cô rất nhiều câu hỏi, đa phần vẫn nhắm tới quan hệ giữa cô và Triệu Thiên Kỳ. Ami mỉm cười duyên dáng thẹn thúng ấp úng mãi.
-Thật sự… thật sự giữa chúng tôi không có chuyện gì…
-Vậy thái độ của cô khi nãy là sao? – Một phóng viên liền hỏi.
-Là… thật sự tôi không đúng khi làm như thế… - Ami khẽ cắn môi nói khẽ.
-Nghĩa là sao?
-Mong cô hãy cho tôi một câu trả lời chính xác!
Hàng loạt cậu hỏi tới tấp đặt ra.
Thiên Kỳ nóng nảy đứng lên. Vừa nhìn thấy bóng anh, cánh phóng viên lập tức vây tới.
-Triệu thiếu gia, chuyện vừa rồi là như thế nào?
-Mong anh hãy cho chúng tôi câu trả lời.
Bị bao vây giữa hàng chục cái miệng và những ánh đèn flash, anh cau mày.
-Không có chuyện gì hết! – Anh nóng nảy nói.
-Nhưng mà…
-Tôi đã có hôn thê, chúng tôi lại sắp cưới nhau, mong các vị đừng làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng tôi!
Nói rồi anh quay lưng bỏ đi, không biết từ lúc nào hai bàn tay Ami đã siết chặt, tuy nụ cười vẫn còn trên môi nhưng trông thật gượng gạo giả dối.
-Em không sao chứ? – Vương Thái Thái nhẹ nhàng tiến tới vỗ vai cô.