Chu Cẩn Vũ gắt gao ôm lấy Hạ Chân Ngọc chuyển động ra vào mãnh liệt một hồi, sau đó âm thanh kìm nén ở trong cổ họng được phát ra một tiếng rồi anh phóng ra chính mình, anh đè nặng cô trong chốc lát mới trở lại bình thường rồi buông cô ra. Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc khăn giấy ở phía cuối xe lau sạch cho cô, sau đó nâng Hạ Chân Ngọc dậy giúp cô sửa sang lại quần áo và cái lại cúc áo nghiêm chỉnh, anh vuốt lại tóc cho cô rồi hôn hôn một chút mới nói: “Chân Ngọc ở cùng một chỗ với anh đi, anh muốn nói là em hãy chuyển về sống cùng với anh, em mới rời đi có một buổi tối mà anh đã ngủ không yên rồi.”
Vừa rồi từ lúc Chu Cẩn Vũ giúp cô lau sạch đến lúc giúp cô sửa sang lại quần áo thật tốt, Hạ Chân Ngọc từ đầu đến cuối không nói một lời nào, lúc này nghe Chu Cẩn Vũ nói như vậy, cô mới chậm rãi nói: “Tại sao ở trước mặt Lý Nguy, trước mặt nhiều người như vậy, anh lại kéo tôi đi ra ngoài? Anh cho rằng tôi còn có thể làm người sao? Lý Nguy cái gì cũng không biết, anh nhục nhã anh ta như vậy, không biết là rất quá đáng sao? Anh gọi Lý Nguy đến đây rốt cuộc là vì mục đích gì, là muốn anh ta thấy rõ ý đồ của anh, hay thuần túy chỉ muốn chế giễu anh ta?”
Chu Cẩn Vũ nâng mặt Hạ Chân Ngọc lên nói: “Anh không có ý đồ gì cả, hắn là chồng của em, có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với em. Mà anh, mặc dù đang quyền cao chức trọng cũng chỉ có thể lén tìm cơ hội để gặp em. Là do trong lòng anh cảm thấy bất bình mà thôi, thứ lỗi cho anh vì anh đã nhất thời xúc động có được không? Em lạnh nhạt đối với anh thì tim anh liền thấy đau. Bảo bối ngoan, là anh không tốt!”
Cuối cùng cô vẫn không phải là đối thủ của lão cáo già này, nhìn vẻ mặt khẩn cầu của anh, Hạ Chân Ngọc biết cô không có cách nào để nổi cáu với anh nữa, hơn nữa cô cũng không có bắt được nhược điểm gì của anh. Cảm giác của phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình chung quy lại vẫn là có sự khác biệt, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mà anh có mục đích gì đối với Lý Nguy cô cần phải biết rõ ràng.
Giọng nói của Hạ Chân Ngọc dịu đi một chút: “Tôi có thể không để ý đến hành vi vừa rồi của anh, nhưng Chu Cẩn Vũ, anh phải nói cho tôi biết anh muốn làm gì với Lý Nguy, đừng xem tôi như một đứa ngốc rồi nói linh tinh gì đó, tôi cũng không có ngây thơ đến mức độ như vậy.”
Chu Cẩn Vũ suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười, anh trực tiếp ôm Hạ Chân Ngọc vào trong иgự¢ nói: “Thật sự không có mục đích gì, anh chỉ là muốn nhìn một chút xem thái độ và cách xử sự của hắn mà thôi. Anh thật sự muốn cái gì được, chẳng nhẽ anh còn có thể gọi hắn đến trước mặt mình, sau đó làm cho em trở mặt với anh? Như thế không phải là anh không có việc gì lại đi gây chuyện hay sao?”
Hạ Chân Ngọc nghe anh nói như vậy cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể trước tiên thả lỏng những hoài nghi trong lòng, nhưng mà cô cũng suy nghĩ, Lý Nguy không có khả năng lại cùng xuất hiện với Chu Cẩn Vũ thêm một lần nữa cũng coi như là yên tâm. Cô đẩy đẩy Chu Cẩn Vũ nói: “Một lát nữa chúng ta đừng đi vào cùng nhau, còn nữa vừa rồi anh kéo tôi lên xe có thể bị camera ghi lại được hay không?”
Chu Cẩn Vũ vỗ nhẹ vào lưng Hạ Chân Ngọc nói; “Anh đưa em đến cửa, sẽ không đi vào, anh cũng không có đủ kiên nhẫn nhìn những người đó mời tới mời lui. Có bị camera ghi lại được hay không thì em không cần phải lo lắng, ngay cả họ quay được hình ảnh em cùng anh ở trên xe, cũng sẽ trực tiếp bị tiêu hủy, khách sạn này là một đơn vị cấp dưới của thành phố chuyên dùng để chiêu đãi, không có việc gì.”
Hóa ra người này trước đó đều đã suy nghĩ tốt hết rồi, chả trách anh dám khoa trương như thế. Cô vừa định xuống xe đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, có chút khó xử nói: “Anh có thể dùng —— biện pháp tránh thai được hay không?”
Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng mà Chu Cẩn Vũ vẫn nghe thấy rõ ràng, nhìn Hạ Chân Ngọc đang ở trong иgự¢ mình ánh mắt Chu Cẩn Vũ như đang nghĩ tới điều gì đó, vấn đề này thật sự đúng là anh đã quên mất, xem bản thân anh quả thật là có chút quá mức tham hoan, tuy rằng trong lòng có một chút biến hóa, nhưng giọng nói vẫn là rất ôn nhu: “Em —— không phòng bị trước?”
Hạ Chân Ngọc thực sự là cảm thấy có chút xấu hổ khi cô cùng Chu Cẩn Vũ nói chuyện về đề tài này, thấp giọng trả lời: “Tôi có uống thuốc.”
Khóe mắt Chu Cẩn Vũ hơi giật giật một chút, thần sắc rõ ràng là thả lỏng, nhưng trong lòng lại trào lên một cỗ phiền muộn không hiểu được, anh cũng không để ý tới, chỉ cười nói: “Là do anh sơ sót, em đúng là đứa bé ngoan, nhưng mà anh sẽ bảo người ta làm cho em một chút thuốc khác, không ảnh hưởng đến thân thể. Còn cái kia anh không dùng, anh muốn phải được ở trong vợ yêu của anh kề sát chặt chẽ.” Nói xong anh lại ôm lấy Hạ Chân Ngọc xoa nắn một phen.
Khó khăn lắm Hạ Chân Ngọc mới tách rời được khỏi anh để xuống xe, Chu Cẩn Vũ cũng xuống xe cùng cô, đưa cô đi tới con đường dành cho khách VIP, nhìn cô đi vào bên trong rồi anh mới rời khỏi.
Hạ Chân Ngọc lại đi tới chỗ vừa rồi để tìm Lý Nguy, kết quả chỉ thấy chỉ còn lại một mình Lý Nguy ngồi ở đằng kia, toàn bộ những người khác đều không thấy đâu. Hạ Chân Ngọc đi tới liền nhìn thấy Lý Nguy biểu tình ngơ ngác không biết là đang suy nghĩ điều gì. Cô liền đẩy đẩy vào người hắn ta nói: “Lý Nguy, làm sao anh lại ngồi một mình ở chỗ này, chúng ta quay về chỗ cũ ngồi đi thôi.”
Lý Nguy nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc, đột nhiên đứng lên kéo Hạ Chân Ngọc hỏi: “Vừa rồi Chu…Chu thị trưởng gọi em đi ra ngoài làm cái gì vậy?”
Hạ Chân Ngọc ở trong lòng nói một tiếng thực xin lỗi, rồi mới cười nói: “Vừa rồi anh không nghe thấy à, ngài ấy bảo em đi mua thuốc giảm đau cho ngài ấy, Chu thị trưởng vừa mới uống vào chén rượu kia mà đã bị đau đầu rồi.”
Lý Nguy còn có chút lo lắng, nói; “Chỉ bảo em đi mua thuốc, chưa có nói điều gì khác?”
Hạ Chân Ngọc lắc lắc đầu, Lý Nguy thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng thật may là Hạ Chân Ngọc không biết ý đồ của Chu Cẩn Vũ đối với cô, hắn cũng không thể nói với cô những lời mà Trương trưởng phòng và Lương cục trưởng vừa mới nói, bằng không với tình tính của Chân Ngọc sẽ để xảy ra chuyện không tốt, chỉ cần về sau hắn chú ý nhiều hơn, phòng bị nhiều hơn, Chu Cẩn Vũ cũng sẽ không có biện pháp rồi.
Hai người trở lại chỗ cũ ngồi một lát thì thấy có người đã lục tục muốn rời khỏi cũng liền đứng lên đi theo rồi trở về. Về đến nhà Lý Nguy quyết định vẫn là không nên nói rõ ràng quá mức để tránh cho cô khỏi sinh nghi trong lòng, chỉ cần nói một chút ít sự việc để cho Hạ Chân Ngọc cẩn thận hơn mà thôi.
Hạ Chân Ngọc cảm giác mấy ngày nay Lý Nguy đối với cô đặc biệt ân cần. Một ngày gọi ít nhất ba cuộc điện thoại cũng còn chưa nói, mà hắn ta còn thường xuyên hỏi cô có phải tăng ca không, nếu phải tăng ca hắn còn muốn đích thân tới đón cô, khiến cho Hạ Chân Ngọc có chút không hiểu, nhưng mà vẫn thuận theo hắn.
Hôm nay Quách chủ nhiệm cho người tới thông báo cho Hạ Chân Ngọc biết phải đi họp trong thành phố. Hôm nay Hạ Chân Ngọc cũng lại đã hẹn với Lý Nguy là hết giờ làm hắn sẽ đến đón cô, buổi tối nay hai người sẽ trở về nhà cha mẹ Chân Ngọc ăn cơm. Nhận được thông báo Hạ Chân Ngọc liền gọi điện thoại cho Lý Nguy báo là buổi chiều nay cô phải đi họp trong thành phố, bảo hắn sau khi tan làm thì về thẳng nhà cha mẹ cô luôn.
Lý Nguy nghe Hạ Chân Ngọc nói như vậy, lập tức khẩn trương, nói: “Không có chuyện gì, chúng ta vẫn là cùng nhau đi đi, khoảng mấy giờ thì em sẽ báo cáo xong, anh đi đón em.”
Ngoài miệng thì Lý Nguy nói không có gì, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng, nhưng mà lại nghĩ là cô đi họp ở Tòa thị chính, ở nơi đông người như vậy chắc cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, hắn ta dự định sẽ về sớm trước 20 phút để có thể mau chóng đi đến đó đón Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc cùng Quách chủ nhiệm đi đến Tòa thị chính để báo cáo. Lúc họp cũng không trông thấy Chu Cẩn Vũ đâu liền cảm thấy rất hài lòng, khi họp xong cũng đã gần đến giờ tan tầm, những người khác đều đã rời khỏi phòng họp, Trương trưởng phòng đi tới, giống như ngày thường nói với Quách Hoài: “Ông anh, lâu rồi chúng ta không có tụ tập, hôm nay vừa đúng dịp, chúng ta cùng nhau đi uống một hai chén đi, dù sao ngày mai cũng là thứ Bảy vừa vặn có thể nghỉ ngơi thư giãn.”
Quách Hoài nghe Trương trưởng phòng nói xong, cười hề hề gật đầu đáp ứng, cửa phòng họp bị mở ra, Đỗ thư ký đang mời Chu Cẩn Vũ bước vào. Trương trưởng phòng trông thấy ngay lập tức liền bước đến gần cười nói: “A, Chu thị trưởng! Không phải là ngài đi tham dự cuộc họp trong tỉnh sao? Sao lại trở về gấp như vậy? Tôi còn đang nói chuyện mời Quách chủ nhiệm còn cả Tiểu Hạ đi ăn cơm đấy. Ngài đã tới rồi, đây thật đúng là trùng hợp.”
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc cười nói: “Là tôi cố ý trở về gấp để tham dự bữa cơm này mà.”
Trương trưởng phòng nghe xong ha ha cười lớn: “Ngài có thể để cho tôi mời ngài ăn cơm, đây là việc vui cầu còn không được, khuynh gia bại sản tôi cũng nguyện ý!”
Hạ Chân Ngọc nghe không nổi nữa, ăn bữa cơm gì mà cũng có thể khiến người ta khuynh gia bại sản, ông ta biểu lộ lòng trung thành cũng có chút quá mức rồi, vì thế trên mặt bất động thanh sắc, mỉm cười nói với Trương trưởng phòng: “Thật ngại quá, Trương trưởng phòng. Hôm nay tôi đã hẹn với chồng tôi là sẽ cùng nhau trở về nhà cha mẹ tôi ăn cơm. Hết giờ làm anh ấy liền đến đây để đón tôi, đoán chừng là cũng sắp đến rồi, tôi không đi cùng mọi người được, mọi người ăn cơm vui vẻ nha.”
Khuôn mặt đang tươi cười của Trương trưởng phòng liền ngay lập tức bị đông cứng lại, có chút mờ mịt khó hiểu liếc nhìn Quách Hoài. Quách Hoài lập tức nói: “Tiểu Hạ à, khó có được cơ hội hân hạnh cùng Chu thị trưởng ăn cơm. Cô nói với chồng của cô là lần khác hãy về nhà mẹ đẻ đi, không cần làm mọi người mất hứng.”
Cái gì mà mọi người mất hứng, không phải là rõ ràng lại muốn đẩy cô vào trong lòng của Chu Cẩn Vũ sao? Vì thế Hạ Chân Ngọc vẫn mỉm cười như cũ nhưng kiên quyết từ chối: “Quách chủ nhiệm, chuyện quay về nhà cha mẹ tôi đã sớm được bàn bạc xong rồi Tôi cũng đã lâu rồi không có về thăm cha mẹ, cũng đã nghĩ hôm nay là cuối tuần có thể ở lại nhà cha mẹ tôi ngủ một đêm. Cho nên cảm ơn ý tốt của mọi người, tôi đi trước.” Nói xong cô lướt qua người Chu Cẩn Vũ trực tiếp đi về phía cửa phòng.
Chu Cẩn Vũ âm trầm nhìn lướt qua Trương trưởng phòng. Trương trưởng phòng nhất thời cảm thấy toàn thân mình rét run cầm cập lập tức cúi đầu không dám nhìn lại Chu Cẩn Vũ. Chu Cẩn Vũ đi theo Hạ Chân Ngọc ra khỏi phòng họp.
Đỗ thư ký ở lại nói: “Trương trưởng phòng, chuyện này là làm sao? Không phải là ngài đã cùng Quách chủ nhiệm thương lượng tốt rồi hả?”
Trương trưởng phòng cười khổ nói: “Haizz, thương lượng thì có ích lợi gì, chúng ta còn có thể cột lấy chân người ta không cho đi sao? Anh Quách à, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp nha!”
Quách chủ nhiệm cũng khó xử nói: “Tôi còn có thể nghĩ ra biện pháp gì, mặc dù tôi là lãnh đạo trực tiếp của Tiểu Hạ, mà còn hạn chế hành động của Tiểu Hạ không được. Tôi cũng chỉ có thể dẫn cô ấy cùng đi tới đây, đến đây rồi thì đã không còn ở trong phạm vi năng lực của tôi nữa.’
Trương trưởng phòng nghĩ nghĩ nói: “Chu thị trưởng, Chu đại nhân ơi, rốt cuộc là ngài muốn như thế nào đây? Không rõ ngọn nguồn sự việc thì tôi cũng thật không biết phải xử lý ra sao. Được rồi, để tôi thương lượng với Lương cục trưởng một chút, nhưng mà tôi nghe người ta nói dường như gần đây Triệu thị trưởng có hỏi thăm về chuyện này, mọi người cũng cần cẩn thận hơn nữa.”
Đỗ thư ký không có phản ứng gì, còn Quách chủ nhiệm lại hoảng sợ, chẳng lẽ chuyện này Triệu thị trưởng cũng đã nghe nói tới rồi, sẽ không đi tìm ông ta để nói chuyện chứ, liền vội vàng bảo Trương trương phòng kể lại tình hình.
Chu Cẩn Vũ đuổi theo Hạ Chân Ngọc kéo cô đi đến phòng làm việc của anh. Hạ Chân Ngọc thấy hành động này của anh vội vàng nói: “Anh đừng kéo tôi, tôi tự mình đi.” Bên trong hành lang đều có camera, cô cũng không muốn chuyện này được sáng tỏ.
Chu Cẩn Vũ biết băn khoăn của cô cũng không sốt ruột, anh nói: “Đi đến phòng làm việc của anh.”
Hạ Chân Ngọc và Chu Cẩn Vũ bước vào phòng làm việc của anh, vừa đóng cửa lại Chu Cẩn Vũ liền trực tiếp đẩy Hạ Chân Ngọc ép sát vào trên tường nói: “Cùng hắn ước hẹn xong rồi liền muốn quăng anh đi có phải hay không? Nói cho em biết, em đừng có mơ, hôm nay em phải ở cùng anh. Em gọi điện thoại cho hắn ta, bảo hắn ta đi đi.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Không được, hôm nay tôi đã hẹn đi đến nhà mẹ tôi rồi, anh không nên phá đám, tôi chắc chắn không thể ở cùng một chỗ với anh được!”
Chu Cẩn Vũ thấp giọng cười nói: “Anh làm sao không tin chứ, nhưng mà em cứ thử bước ra khỏi cánh cửa này xem, xem anh có dám ở trước mặt hắn mà mang em đi hay không?”
Đây vĩnh viễn là nhược điểm của Hạ Chân Ngọc, vì thế Hạ Chân Ngọc đau khổ cầu xin: “Hôm nay thật sự là không thể được, xin anh, dạo này không biết Lý Nguy bị làm sao vậy, lúc nào cũng hỏi hành tung của tôi, tôi không biết có phải là hắn đã nghe được điều gì đó nên mới như vậy hay không nữa.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong điều này lại càng cười đến thoải mái, anh nói: “Hắn đã biết thì cũng sợ cái gì. Chính hắn không thể được còn muốn quấn lấy người khác sao?”
Hạ Chân Ngọc không để ý tới anh, nhưng mà biểu lộ rõ thái độ cự tuyệt, anh mắt Chu Cẩn Vũ chợt lóe sáng, anh nói: “Được rồi, anh không làm khó cho em, những em chờ một lát nữa rồi hãy xuống đi tìm hắn.”
Hạ Chân Ngọc không hiểu vì sao phải bắt cô chờ một lát rồi mới được xuống dưới lầu, có cái gì khác nhau sao? Chẳng nhẽ là Cẩn Vũ chỉ muốn để cho Lý Nguy ở bên ngoài ngây ngốc chờ cô, như thế anh liền vui vẻ sao?
Chu Cẩn Vũ cười cười bí hiểm dán lên trên môi Hạ Chân Ngọc nói: “Cô bé ngốc của chú, là chú muốn bé cưng, trước tiên bé cưng hãy yêu thương ông xã đi, rồi sau đó hãy xuống gặp cái tên hữu danh vô thực đó.”
Lúc này Hạ Chân Ngọc mới kịp phản ứng biết được Chu Cẩn Vũ là có chủ ý gì, cô lấy tay ra sức muốn đẩy Chu Cẩn Vũ ra rồi trực tiếp mở cửa rời khỏi nơi này. Nhưng cô làm sao là đối thủ của anh, ngược lại còn bị Chu Cẩn Vũ dùng một tay nắm lấy hai cổ tay của cô giơ cao qua đầu, hai chân cũng bị Chu Cẩn Vũ kẹp lấy.
Cả người Chu Cẩn Vũ áp vào trên người Hạ Chân Ngọc, anh khẽ cắn môi dưới của cô nói: “Không muốn gặp anh như thế sao? Bảo bối của anh, em muốn tra tấn anh đến ૮ɦếƭ hay sao, mấy ngày em không gặp anh rồi. Hôm nay anh muốn cùng em nói cho rõ ràng, nếu em không cho anh thì em cũng đừng mong ra khỏi được cánh cửa này.”
Hạ Chân Ngọc không muốn lại cùng anh tiêu hao thời gian vào lúc này, đến lúc đó làm cho Lý Nguy biết thì xong rồi, cô tức giận nói: “Anh muốn làm thì cũng phải nhanh lên đó!”
Chu Cẩn Vũ lập tức nở nụ cười, cắn một ngụm vào môi Hạ Chân Ngọc nói: “Nếu anh làm nhanh, em sẽ khóc đó!”
Sau đó cũng không cho Hạ Chân Ngọc nói nữa, trực tiếp đem đầu lưỡi của anh tiến vào trong miệng Hạ Chân Ngọc dây dưa, anh cũng bắt đầu đưa tay ૮ởเ φµầɳ áo của cô ra. Hạ Chân Ngọc không dám giãy dụa sợ khiến cho quần áo bị xé rách, chỉ có thể để anh tùy ý hành động.
Chu Cẩn Vũ cởi xong cúc áo của Hạ Chân Ngọc, liền đem chiếc áo иgự¢ trực tiếp cởi bỏ. Nhìn hai bầu иgự¢ trắng noãn của Hạ Chân Ngọc đôi mắt anh dường như tỏa sáng, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi của chính mình sau đó đem Ⱡồ₦g иgự¢ trần trụi không che đậy của anh dán sát vào иgự¢ Hạ Chân Ngọc. Một bàn tay của anh cũng chen vào giữa hai người nắm lấy một khối non mềm mà vân vê nhào nặn. Anh nói: “Bao lâu rồi chú không có được xoa nắn nó, một lát nữa chú sẽ lại hôn nó. Bé cưng ngoan, chú nhớ bé cưng đến muốn ૮ɦếƭ rồi.”
Tiếp theo anh liền vội vã không thể chờ được cúi đầu xuống rồi há mồm ngậm lấy một bên иgự¢ của Hạ Chân Ngọc, anh liếm ʍúŧ иgự¢ cô tạo ra âm thanh ‘chụt chụt’. Hạ Chân Ngọc cũng bị anh làm càng lúc càng thở hổn hển, cô dựa vào tường đưa hai tay xoa nhẹ đầu Chu Cẩn Vũ, thân mình dần dần mềm nhũn. Trong mắt Chu Cẩn Vũ xẹt qua một tia hài lòng, sau đó anh cởi chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ của Hạ Chân Ngọc ra, một bàn tay của anh trực tiếp luồn vào bên dưới hạ thân của cô đâm đâm dò xét, một thoáng chốc anh liền cười ha ha: “Bé cưng, em nhìn xem, em cũng muốn anh có phải hay không?”
Hạ Chân Ngọc bị anh làm cho cả người mềm nhũn nhưng mà vẫn nhớ rõ Lý Nguy sắp đến đây rồi, cô thở gấp nói: “Anh không nên nhiều lời như vậy, đừng nói nữa có được không?”
Chu Cẩn Vũ nghe xong, mới buông chiếc lưỡi mềm mại trong miệng Hạ Chân Ngọc ra, anh đứng thẳng người cắn vào vành tai cô cười nói: “Được, chú không nói nữa, bây giờ chú liền cho bé cưng ăn ngon nhé!” Nói xong anh cởi thắt lưng của mình, tụt quần xuống rồi nâng một chân Hạ Chân Ngọc lên liền trực tiếp đâm vào bên trong.
Cả người Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ gắt gao áp sát vào tường, một chân khác cũng bị Chu Cẩn Vũ ép buộc vòng qua thắt lưng anh. Chu Cẩn Vũ say sưa chuyển động ra vào, thỉnh thoảng lại cắn một ngụm lên bầu иgự¢ trắng mịn đang đung đưa ở trước mặt anh.
Mãi cho đến khi Hạ Chân Ngọc nhỏ giọng hừ lên một tiếng, Chu Cẩn Vũ mới ngừng lại được để hỏi Hạ Chân Ngọc: “Bé cưng ngoan, không thoải mái sao, chúng ta đổi sang chỗ khác nhé!”
Nói xong anh cũng không rút ra mà trực tiếp ôm lấy Hạ Chân Ngọc đi về phía bàn làm việc, kích thích như vậy khiến cho Hạ Chân Ngọc chỉ có thể ôm lấy cổ Chu Cẩn Vũ cắn răng chịu đựng mới có thể không phát ra tiếng. Gã đàn ông khốn khi*p này đúng là thay đổi phương pháp để tra tấn cô mà.
Đem đặt Hạ Chân Ngọc ở trên bàn làm việc, Chu Cẩn Vũ hoàn toàn tự do hoạt động, anh mạnh mẽ tấn công khuấy động trong khoang miệng cô. Lúc này di động ở trong túi của Hạ Chân Ngọc vang lên, hai người cũng chưa có để ý tới. Hạ Chân Ngọc bị mãnh liệt va chạm một hồi khiến cả người tê dại, sau khi cảm giác mê muội đi qua cô mới kịp phản ứng lại, đây chính là tiếng điện thoại di động của cô, vội vàng vịn vào vai Chu Cẩn Vũ thở hổn hển nói: “Trước hết anh để cho tôi nghe điện thoại đã, nhất định là Lý Nguy gọi tới.”
Chu Cẩn Vũ trực tiếp ấn Hạ Chân Ngọc nằm xuống bàn làm việc, giọng nói tựa như có áp lực: “Em dám nghe? Nếu như em không sợ hắn ta biết được chuyện này thì nghe đi, anh ôm em qua đó để nghe.” Anh nói còn chưa có dứt lời liền muốn trực tiếp bế Hạ Chân Ngọc lên.
Hạ Chân Ngọc nói: “Tôi không nghe, không nghe là được rồi chứ.”
Chu Cẩn Vũ cười hôn cô một ngụm cũng không có di chuyển nói: ‘Chân Ngọc, em có biết là anh rất thích em ở cùng một chỗ với anh như vậy không, anh hoàn toàn không muốn đi ra.”
Trong lòng Hạ Chân Ngọc gấp đến độ không thể không lo lắng, nhưng thân thể cô lại bị biến thành mềm mại vô lực, chỉ đành phải nói: “Anh đã xong chưa, hãy mau rút ra ngoài đi được không?”
Chu Cẩn Vũ cười xấu xa: “Lại đã quên anh dạy em như thế nào rồi sao?”
Hạ Chân Ngọc thật muốn cho con sói già háo sắc Chu Cẩn Vũ này một cái tát, cô nghẹn đỏ mặt nói: “Chú, cầu xin chú buông tha cho tôi đi, tôi không chịu được nữa rồi.”
Chu Cẩn Vũ dán lên môi Hạ Chân Ngọc, giọng khàn khàn nói: “Hai chúng ta liền ૮ɦếƭ ở cùng một chỗ như vậy đi, em đúng là tiểu yêu tinh mà.”
Sau đó anh nâng Hạ Chân Ngọc dậy kề sát ở trước иgự¢ anh. Chu Cẩn Vũ điên cuồng đâm vào rút ra, hô hấp càng lúc càng nặng, cuối cùng anh gần như là mất đi lý trí cắn lên môi Hạ Chân Ngọc, tiếp đó là một trận cấp tốc mãnh liệt ra vào, cuối cùng khoái cảm bùng nổ anh phun trào trong người Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc cố nén cảm giác tuyệt vời khiến cho con người ta mê muội đó, bình ổn hô hấp của bản thân, nhẹ nhàng đẩy Chu Cẩn Vũ vẫn đang ôm chặt cô như cũ ra. Chu Cẩn Vũ ngẩng đầu nhìn Hạ Chân Ngọc thấp giọng cười, lại đè nặng lên Hạ Chân Ngọc cọ xát vài cái rồi mới rời khỏi.
Hạ Chân Ngọc trừng mắt nhìn anh, chống hai chân đang run run đứng dậy tìm khăn giấy. Chu Cẩn Vũ mặc quần vào, rồi bế Hạ Chân Ngọc ngồi lên trên ghế sô pha, giúp cô đem quần áo cầm đến đây, lại tìm khăn giấy giúp cô lau sạch. Hạ Chân Ngọc vài lần ςướק lấy khăn giấy muốn tự mình làm nhưng mà không thành công, chỉ có thể nhắm mặt lại không quan tâm đến anh.
Sau khi khôi phục lại gần giống như cũ, Hạ Chân Ngọc mới vung tay đẩy Chu Cẩn Vũ ra đứng lên mặc quần áo. Chu Cẩn Vũ chỉ là chăm chú nhìn cô không ngừng cười cười. Anh cười đến mức khiến cho Hạ Chân Ngọc cảm thấy có chút sự hãi liền hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”
Chu Cẩn Vũ nói: “Vợ yêu, đêm nay em có lẽ ngay cả áo ngủ em cũng không dám thay nhỉ?”
Lúc này Hạ Chân Ngọc mới phản ứng kịp, cô nhìn xuống thân mình thấy khắp nơi bị Chu Cẩn Vũ ʍúŧ ʍúŧ cắn cắn khiến cho máu bị ứ đọng nổi lên những vết xanh tím cùng sưng đỏ. Nhưng mà may mắn là anh không có lưu lại dấu vết trên cổ cô. Cô không thèm để ý đến anh nữa, sau khi chỉnh đốn xong liền chuẩn bị rời đi.
Lần này Chu Cẩn Vũ cũng không có ngăn cản cô, nhìn thấy Hạ Chân Ngọc đi ra cửa khuôn mặt anh liền trầm xuống giống như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Hạ Chân Ngọc đi ra khỏi phòng làm việc của Chu Cẩn Vũ liền vội vàng lấy điện thoại di động ra, hiện tại đã cách giờ tan tầm khoảng một giờ rồi, đồng thời cũng nhìn thấy đến bảy, tám cuộc gọi nhỡ. Cô trực tiếp gọi lại, rất nhanh Lý Nguy liền nghe máy: “Chân Ngọc, em đang ở đâu vậy, anh đã đợi ở cổng Tòa thị chính rất lâu rồi, gọi điện thoại di động em cũng không nghe.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Thực sự xin lỗi, ban nãy lúc chưa có họp xong em để chế độ im lặng, em lập tức đi xuống ngay đây.”
Cúp điện thoại cô đi nhanh tới cổng Tòa thị chính, khi còn cách một chút liền nhìn thấy Lý Nguy đang đứng ở cổng không ngừng hướng về phía bên này nhìn xung quanh. Cô vẫy vẫy tay để cho Lý Nguy nhìn thấy cô, đến khi đứng trước mặt hắn ta cô vừa thở phì phò vừa nói: “Thực sự xin lỗi anh, không nghĩ tới những người này lại nói nhiều như vậy, em cũng cực kỳ sốt ruột, khiến cho anh phải đứng ở đây hồi lâu là làm khó anh rồi.”
Lý Nguy nhìn Hạ Chân Ngọc có chút do dự hỏi: “Bọn em họp đến tận bây giờ sao? Vậy những ngươi kia đâu?”
Hạ Chân Ngọc sửng sốt một chút nói: “Em đi ra trước, bọn họ còn ở bên trong, có lẽ vẫn còn muốn đi uống rượu một hồi nữa.”
Lý Nguy chậm rãi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Chân Ngọc, em đừng gạt anh có được không