Chu Cẩn Vũ rất bình tĩnh đối mặt trước sự chất vấn của Hạ Chân Ngọc, anh nhìn cô chậm rãi nói: “Ở trong mắt em, anh chính là người như thế à? Bề ngoài thì đáp ứng sẽ không can thiệp vào chuyện của em, sau đó lại vụng trộm sử dụng một chút mánh lới đề lừa gạt em, có đúng hay không?”
Hạ Chân Ngọc vốn tràn đầy lửa giận, lại bị thái độ của Chu Cẩn Vũ khiến cho có chút không biết phải làm sao, cô ngẩn người nhìn Chu Cẩn Vũ không biết nên trả lời câu hỏi của anh thế nào.
Chu Cẩn Vũ khẽ vuốt những sợi tóc có chút lộn xộn trên vai Hạ Chân Ngọc, giọng nói tràn ngập cảm giác vô lực: “Chân Ngọc, em thấy anh có cần thiết phải làm như vậy không? Anh không biết trên tin nhắn đó nói như thế nào, nhưng em không nên nhận định là anh đã can thiệp vào việc của Bộ Công an, anh thật không còn lời nào để nói. Nếu hiện tại em muốn trở về, chờ một lát nữa đến nơi, anh sẽ bảo tài xế đưa em trở về, em xem có được không?”
Hạ Chân Ngọc xấu hổ cắn cắn môi, vừa rồi trực giác cho cô biết chính là Chu Cẩn Vũ đang giở trò quỷ, bởi vì trên tin nhắn của Lý Nguy có viết: “Chân Ngọc, anh vừa nhận được thông báo ngày mai anh có thể trở về rồi!” Hơn nữa hôm qua Chu Cẩn Vũ có thái độ bài xích với tin nhắn này, anh còn không muốn cô mở tin nhắn ra nếu không anh sẽ ném đi, vì thế cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Hiện tại nhìn thấy biểu hiện của Chu Cẩn Vũ từ lúc cô phát cáu đến bây giờ, cô lại không thể khẳng định, suy nghĩ một chút lại cho là, tối hôm qua lúc Lý Nguy nhắn tin cho cô mới biết được thời gian trở về, Chu Cẩn Vũ căn bản không thể nắm chắc được nghiệp vụ của Bộ Công an, hơn nữa một vụ án lớn như vậy thì còn có Bộ chủ quản giám sát trực tiếp chứ, anh cũng không có khả năng chỉ vì muốn ngăn cản cô và Lý Nguy gặp nhau mà đi dò la hành tung của Tổ trọng án, hơn nữa ngăn cản có mấy ngày thì cũng không tác dụng gì, có lẽ thực sự là một trùng hợp ngẫu nhiện.
Khuôn mặt Hạ Chân Ngọc có chút nóng rần lên, vừa rồi cô còn mắng anh là tên khốn khi*p, mà người tài xế cũng vẫn còn ở đây, thật đúng là làm cho Chu Cẩn Vũ một chút thể diện cũng không còn, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi rất sốt ruột, tôi đã hiểu lầm anh, tôi xin lỗi.”
Chu Cẩn Vũ cũng không để tâm cười cười nâng khuôn mặt Hạ Chân Ngọc lên, anh thở dài rồi lại ôm Hạ Chân Ngọc để cô gối đầu lên đùi anh, lấy tay vuốt ve khuôn mặt cô, nói: “Không sao, chỉ cần em không có tức giận là được rồi, lại nằm một lát nữa đi, cũng sắp đến nơi rồi.”
Hạ Chân Ngọc kéo kéo ống tay áo của Chu Cẩn Vũ hỏi: “Vậy một lát nữa có thật sự là anh bảo người đưa tôi về không?”
Chu Cẩn Vũ còn chưa nói gì, thì người tài xế ngồi phía trước đã có chút khó xử nói: “Chu thị trưởng, lúc trước tôi đã xin phép ngài, vừa vặn nơi tổ chức hội chợ rất gần với quê nhà của tôi, tôi phải về nhìn xem một chút. Nếu vị tiểu thư này không quá sốt ruột, có thể để cho tôi về nhà trước nhìn xem một chút rồi tôi sẽ đưa cô ấy về có được hay không? Tôi đã lấy cho mẹ tôi một ít thuốc cùng thuốc bổ.”
Lần này lại làm cho Hạ Chân Ngọc cảm thấy xấu hổ, cô tự biết bản thân mình thất lễ, không biết ngại mà đi yêu cầu, trước đó người ta cũng đã đều sắp xếp tốt mọi chuyện, cũng không thể bởi vì cô mà không được về nhà. Cô cũng không muốn làm cho người tài xế khó xử, nhưng quả thật cô cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn xin sự giúp đỡ của Chu Cẩn Vũ.
Chu Cẩn Vũ thấy vẻ mặt này của Hạ Chân Ngọc, tâm tư liền thay đổi, anh cúi đầu hôn xuống thái dương Hạ Chân Ngọc, cười nói: “Em thật đúng là gây khó dễ cho người khác, anh đã bị em mắng lại còn phải thay em bận tâm lo nghĩ, mà em lại sốt ruột cũng không phải vì anh.”
Hạ Chân Ngọc không nói lời nào, chỉ là túm lấy ống tay áo phía trước của anh, Chu Cẩn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Em xem như thế này có được hay không, Chí Cường đã sớm nói cùng anh là lần này vừa lúc thuận tiện trở về quê một chuyến, nếu không anh cũng đã đi cùng người tài xế của đơn vị. Cha mẹ cậu ta thân thể không tốt, cũng khó có dịp trở về nhà thăm, vẫn là không nên làm chậm trễ việc của cậu ta.”
Hạ Chân Ngọc nghe xong gật gật đầu, Chu Cẩn Vũ lại nói tiếp: “Em hãy cứ cùng anh dựa theo kế hoạch ban đầu mà ở lại chỗ này mấy ngày, anh bảo người gọi điện thoại cho Quách chủ nhiệm ở đơn vị của em để thu xếp việc này, nói là em cùng người ở trung tâm thông tin đến đơn vị bạn truyền đạt kinh nghiệm báo cáo, em thấy thế có được không? Đừng nói là em phải đi về nhé, anh cũng không yên tâm, hơn nữa đường cao tốc còn đang sửa, nếu không sao anh lại phải đi sớm như vậy.”
Hạ Chân Ngọc khó xử, nếu làm như vậy, không khác gì nói cho Quách chủ nhiệm biết cô ở sau lưng chồng mình vụng trộm với người khác, nhưng nếu không làm như vậy đợi đến khi đến nơi tổ chức hội chợ thì cô không biết phải làm sao, không những là cô không biết đường, bởi ở đây giao thông phát triển, mà cô cồn không phân biệt được các tuyến đường, rồi lại phải đón xe lửa, nói không chừng đi đến mấy giờ cũng chưa về được đến nhà ấy chứ, hơn nữa bản thân cô cũng thật sự không dám đi một mình.
Cô muốn Chu Cẩn Vũ ngày mai liền đưa cô trở về, nhưng mà khách sạn gì gì đó cũng đã đặt xong rồi, hơn nữa vừa rồi cô còn trách lầm anh, anh chẳng những không tức giận mà còn thay cô đưa ra biện pháp, cô cũng không thể rất vô tâm vô phế đả thương người một lần nữa được.
Chu Cẩn Vũ giống như biết hiện tại Hạ Chân Ngọc đang khó xử điều gì, lại nhẹ giọng dỗ dành: “Em sợ Quách Hoài biết thì sẽ cảm thấy xấu hổ có phải không? Cô bé ngốc, lão già kia rất tinh mắt, chẳng những hắn mà cả Trương trưởng phòng cũng đều đã biết. Được rồi, em đừng lo lắng nữa, em xem nếu Lý Nguy trở lại, em và anh cũng không thể ở cùng nhau được nữa, vẫn là phải chuyển về rồi, vậy mà mấy ngày nay ở cùng với anh em cũng không chịu sao?”
Hạ Chân Ngọc đương nhiên biết Trương trưởng phòng, Quách Hoài, còn có Chu chủ nhiệm, Trần Tú Trân, bọn họ đều đã sớm cho rằng cô là tình nhân của Chu Cẩn Vũ, nếu không bọn họ có thể đối xử tốt với cô như vậy sao? Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Chu Cẩn Vũ, lại nghe anh nói để cho cô trở về nhà, không ép buộc cô ở lại Nhã Phong nữa, thật đúng là không đành lòng cự tuyệt, đành nhẹ nhàng hơi gật đầu đáp ứng.
Chu Cẩn Vũ nói một tiếng “Bé ngoan” liền lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Trương trưởng phòng, thật ra cũng chỉ nói một câu, chính là bảo ông ta gọi điện thoại cho Quách chủ nhiệm. Trương trưởng phòng đó năng lực lĩnh hội rất cao thâm lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, lập tức trả lời đã biết nên làm thế nào. Chu Cẩn Vũ vừa lòng ngắt điện thoại di động. Hạ Chân Ngọc lại có chút trợn tròn mắt, không ngờ Trương trưởng phòng biết rõ ràng quan hệ của cô và Chu Cẩn Vũ như vậy, vậy thì Quách chủ nhiệm cũng không cần phải nói, thế mà lúc này cô còn đang muốn bịt tai trộm chuông chứ.
Trước tiên người tài xế đưa Chu Cẩn Vũ đên nơi diễn ra hội chợ, sau đó lại đưa Hạ Chân Ngọc về khách sạn, rồi lại trở về đón Chu Cẩn Vũ. Hạ Chân Ngọc chỉ mang theo một túi hành lý nhỏ đựng quần áo, cũng không cần nhân viên phục vụ trợ giúp cô liền trực tiếp đi về phòng. Vừa mới bước vào phòng thì tiếng điện thoại di động liền vang lên, là Lý Nguy gọi tới, tim cô liền đập nhanh hơn, đợi trong chốc lát mới nghe máy: “Lý Nguy, thật xin lỗi, hôm qua em không thấy được tin nhắn ——.”
Ở đầu dây điện thoại bên kia Lý Nguy hoàn toàn không để tâm, trực tiếp ngắt lời Hạ Chân Ngọc giải thích: “Anh cũng nghĩ là em đang ngủ, chỉ là không ngờ tới lúc anh về đến nhà thì em đã đi rồi, hiện tại em đang ở đâu vậy?”
“Ở khách sạn.” Nói xong ba chữ này Hạ Chân Ngọc liền hối hận, làm sao lại nói thật ra như vậy được chứ.
“Vậy à, thật không tồi nhỉ, đẳng cấp thế nào? Bọn họ cũng thật là coi trọng các em đấy còn bố trí cho các em ở khách sạn.” Giọng nói của Lý Nguy rất nhẹ nhàng thoải mái.
Hạ Chân Ngọc thấy mình đúng là có tật giật mình, cười cười nói: “Chỗ ở cũng tạm được, giống như những nơi khác. Bọn em cũng không nghĩ là có thể được ở trong khách sạn, lúc đầu còn cho rằng bọn họ để cho bọn em ở nhà khách đấy.”
Lý Nguy cũng cười, sau đó giọng nói lại trở lên hưng phấn hơn: “Chân Ngọc, vụ án đã được phá! Thật ra hai ngày trước đã phá được án, nhưng mà vẫn yêu cầu giữ bí mật, vì còn phải báo cáo với cấp trên, lại còn phải thông báo với giới truyền thông nên liền nán lại. Ngày kia sẽ mở hội nghị biểu dương toàn thành phố, em đoán xem phân cục bọn anh được thưởng bao nhiêu tiền?”
Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng cảm thấy vui mừng cho Lý Nguy, nói là cô không đoán được, để cho Lý Nguy nhanh nhanh nói cho cô biết. Lý Nguy cười to nói: “50 vạn, đây là thưởng cho tập thể 50 vạn, có 4 cá nhân tiên tiến, mỗi người được thưởng 10 vạn, tiền thưởng cao như vậy thật đúng là chưa từng có xảy ra, nghe nói còn muốn báo cáo lên Bộ Công an, với lại còn muốn diễn thuyết thành một vụ án điển hình để noi theo.”
Không thể ngờ lại có tiền thưởng cao như vậy, nhất thời Hạ Chân Ngọc cũng không nói được điều gì, ở bên kia giọng nói của Lý Nguy đã kích động đến độ có chút lạc giọng: “Chân Ngọc, nếu chỉ là bình bầu một cá nhân tiên tiến thì anh cũng thật sự cũng không có ý nghĩ gì khác, bởi cũng không có khả năng đến lượt anh, nhưng hiện tại lại được bình bầu đến bốn người, như vậy thế nào cũng có phần của anh, trong khoa của bọn anh chỉ có một mình anh đi, em nói xem đây không phải là ông trời cho anh cơ hội sao, anh cũng đã đến thời chuyển vận rồi. Chân Ngọc, anh thật sự rất là cao hứng, đáng tiếc là ngày kia em cũng chưa có trở về, nếu không hai chúng ta và cha mẹ anh cùng nhau đi chúc mừng thì thật tốt quá!”
Tâm tình Hạ Chân Ngọc cũng theo đó mà kích động hợn, như thế thật tốt biết bao, lần này xem như là Lý Nguy thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), tiền đồ của anh ta đã có lối ra, như vậy nếu tương lai cô đem chuyện của mình nói cho anh ta biết, anh ta cũng sẽ không bị đả kích lớn như vậy. Hơn nữa, lần thay đổi này, nói không chừng sẽ có tác dụng tích cực đối với bệnh của anh ta, người đàn ông có tự tin hẳn là sẽ không như vậy chứ.
Hai người nói chuyện rất là nhiệt tình, sau đó vẫn là Hạ Chân Ngọc nhắc nhở anh ta cần phải chuẩn bị tốt những lời cảm tạ gì gì đó lúc được lĩnh thưởng, lúc này Lý Nguy lại kích động trở lại, nói là anh ta không biết nên nói cái gì cho phải, lại sợ đến lúc đó khẩn trương nói không được tốt. Hạ Chân Ngọc an ủi anh ta, cô nói: “Không cần phải nói nhiều lắm, chủ yếu là cảm tạ lãnh đạo thôi, cuối cùng là cảm tạ đồng nghiệp liền kết thúc là được. Đúng rồi, số tiền thưởng anh được nhận cũng không thể không chú ý đến việc về sau, nên tiêu thì phải tiêu đó.”
Lý Nguy cười nói: “Là do anh khẩn trương quá, chẳng lẽ cách đối nhân xử thế anh cũng không biết, chính là 10 vạn đồng cũng không có gì khó kiếm, cái khó có được chính là vinh dự, anh nghĩ được rồi, khi nào nhận được tiền thì mời mọi người ăn cơm uống rượu là chuyện nhỏ, còn phải mua một ít quà biếu cho lãnh đạo, tiền để biếu cho trưởng khoa thì nhất định phải nhiều hơn một chút, còn các đồng nghiệp khác thì anh chia đều là được rồi.”
Hạ Chân Ngọc nghe xong luôn miệng nói cũng được, còn nói Lý Nguy làm thực tốt. Lý Nguy có chút đắc ý nói: “Đây không phải là do vợ anh chỉ bảo tốt sao. Chân Ngọc này, hai ngày tới anh lại đến gặp bác sỹ để kiểm tra xem, chờ em trở về anh nhất định sẽ cho em trở thành người vợ chân chính của Lý Nguy anh.”
Tuy rằng trong lòng Hạ Chân Ngọc có chút không tin tưởng, nhưng miệng vẫn là đáp ứng trước, buông điện thoại xuống cô lại có chút lo lắng không yên. Nếu mà Lý Nguy có thể khỏi được vậy chuyện cô không còn toàn vẹn khẳng định sẽ bị lộ ra, nhưng nếu không cho anh ta thử thì làm sao có thể biết được anh ta đã tốt hay chưa. Còn nếu như cô nói ra trước, có thể làm cho Lý Nguy vốn có kết quả tốt rồi lại bị cô kích thích liền trở lại như cũ hay không
Hiện tại ngẫm lại vẫn còn có mấy ngày để đối phó, nếu không cô thật sự không biết phải xử lý như thế nào. Haizzz, chờ đến khi trở về rồi nói sau vậy. Hạ Chân Ngọc đem quần áo thay ra rồi nằm lên trên giường đi ngủ.
Cô mơ mơ màng màng cũng không biết ngủ đến khi nào, liền cảm thấy có chút nóng, muốn đem chiếc chăn mỏng đá văng ra, ai ngờ lại nghe thấy có tiếng buồn bực trong cổ họng phát ra của một người nào đó, cô sợ tới mức giật mình lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt Chu Cẩn Vũ đang gần dán sát vào mặt cô. Cô tức giận đẩy anh ra một phen rồi nói: “Anh làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, sao không lên tiếng hả, thật giống như tên trộm vậy!”
Vẻ mặt Chu Cẩn Vũ có chút khó hiểu, nhưng vẫn là dùng giọng nói có chút khàn khàn hỏi: “Đã dọa đến bé cưng ngoan của anh rồi hả? Để ông xã xoa xoa cho em.” Nói xong tay liền trực tiếp nắm lấy khối mềm mại trước иgự¢ Hạ Chân Ngọc, vừa hôn vừa vân vê.
Lúc này Hạ Chân Ngọc mới phát hiện quần áo của cô đã bị cởi ra, áo иgự¢ cũng bị đẩy lên, dưới hai đùi cũng đã trống trơn, hơn nữa Chu Cẩn Vũ cũng vậy, cô nói: “Chu Cẩn Vũ, anh ——, nào có ai không biết xấu hổ như anh vậy chứ.”
Mặt Chu Cẩn Vũ chôn ở trước иgự¢ Hạ Chân Ngọc, anh ngậm lấy một bên ภђũ ђ๏ค không ngừng run rẩy của cô, cười vui vẻ nói: “Bây giờ em mới kịp phản ứng sao? Anh cũng đã ở trong này một hồi lâu rồi.” Nói xong anh ngẩng đầu hôn lên môi Hạ Chân Ngọc, hai tay nâng thắt lưng cô lên rồi bắt đầu chuyển động.
Cái này mà gọi là ở bên ngoài chơi mấy ngày sao? Hạ Chân Ngọc nhìn sắc trời đã sắp tối ở bên ngoài, cảm thấy cô chính là bị Chu Cẩn Vũ lừa gạt đến đây để đạt được ham muốn của anh. Lão già không nên nết này bình thường đã phải nhịn sao, nếu không làm sao lại có thể giống như con sói đói khát vậy chứ.
Chu Cẩn Vũ mỗi ngày đều phải đến hội chợ, rốt cuộc cũng đã đến ngày thứ ba, bọn họ ngay cả cửa khách sạn cũng còn chưa đi ra, mỗi ngày anh đều nghĩ đến chuyện đó, cô muốn di dời lực chú ý của anh liền nói ra chuyện vụ án đã được phá xong rồi, kết quả là anh tức giận nói một câu: “Em và anh ở cùng một chỗ, mà vẫn còn nhắc đến hắn ta làm cái gì?” Sau đó liền hôn cô để bịt mồm cô lại, có trời mới biết cô mới chỉ nói có một câu, tên người còn chưa có đề cập đến thế mà cũng không được.
Nhưng mà may mắn là cuối cùng Chu Cẩn Vũ cũng bảo ngày mai sẽ đưa cô đi leo núi, đi dạo hồ, đêm nay nên nghỉ ngơi một chút không thể để cho anh muốn làm gì thì làm. Thừa dịp Chu Cẩn Vũ đi nghe điện thoại, Hạ Chân Ngọc cũng lấy di động ra vụng trộm gọi điện thoại cho Lý Nguy.
Sau khi điện thoại được kết nối, vẫn là không có người nghe máy giống như ngày hôm qua, ngày hôm qua là ngày anh ta được biểu dương, Hạ Chân Ngọc dĩ nhiên muốn gọi điện thoại chúc mừng anh ta một chút, kết quả là vẫn không có người nghe máy, cô đoán có lẽ là cùng nhóm đồng nghiệp đi chúc mừng rồi.
Nhưng hôm nay cũng đã gọi vài lền, vẫn là không có người nghe máy, Hạ Chân Ngọc có chút lo lắng, Lý Nguy là quá cao hứng, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi. Tuy rằng đúng là cảm hứng dâng cao, nhưng mà cũng phải có chừng mực chứ, nếu không người khác thấy không vừa mắt không nói làm gì, nếu không tốt lại còn mượn cô hội này để châm ngòi thị phi.
Ngắt điện thoại đi rồi cô cũng nghĩ không ra có thể tìm ai để nhờ hỏi giúp một chút tình huống, đến lúc Chu Cẩn Vũ quay lại, Hạ Chân Ngọc liền hỏi khi nào thì trở về. Chu Cẩn Vũ nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc cười nói: “Em sốt ruột sao? Ngày mai chúng ta đi chơi một ngày, ngày kia sẽ trở về, đi ngủ sớm đi.”
Hạ Chân Ngọc đã biết chính xác thời gian trở về liền thả lỏng tâm tình, lại bị Chu Cẩn Vũ ôm vào trong иgự¢ vân vê xoa nắn một hồi, lúc này hai người mới ôm nhau mà ngủ.
Ngày hôm sau Chu Cẩn Vũ đưa Hạ Chân Ngọc đi chơi cả một ngày vui vẻ thoải mái, ăn chơi tựa như không cần quan tâm đến tiền, lại còn một cả một đống đồ lớn, buổi tối anh còn muốn đưa cô đi dạo trung tâm thương mại, nhưng Hạ Chân Ngọc trực tiếp từ chối, chân, xương sống, thắt lưng chỗ nào cũng đau một chút cũng không muốn động.
Chu Cẩn Vũ đặt bữa tối, rồi ôm Hạ Chân Ngọc đi tắm uyên ương, lại ôm cô trở về trên giường, giúp cô lau khô người, tiếp theo lại sấy tóc cho cô, Hạ Chân Ngọc được chăm sóc thật thoải mái dễ chịu.
Chờ bữa tối được đưa đến, Chu Cẩn Vũ để cho Hạ Chân Ngọc ngồi lên chân anh, nhất định phải bón cho cô ăn, Hạ Chân Ngọc không chịu, kết quả là Chu Cẩn Vũ thật không biết xấu hổ mè nheo quấy rầy cô, nói là anh đã phải vất vả như thế nào để hầu hạ cô.
Hạ Chân Ngọc bị làm phiền quá xá, cũng ăn không ngon, đành phải cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn bón cho anh, vẻ mặt Chu Cẩn Vũ ái muội vô cùng: “Bà xã, không phải bón như vậy.’
Vậy phải bón như thế nào, chẳng nhẽ là dùng tay để cầm hả? Chu Cẩn Vũ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Chân Ngọc, anh không đứng đắn nói: “Anh muốn ăn miệng em.”
Hạ Chân Ngọc nghe xong trực tiếp ném đôi đũa xuống định đứng lên không nữa, lại bị Chu Cẩn Vũ một phen giữ lại, anh cười nói: “Cũng đã bao nhiêu lâu rồi mà em còn thẹn thùng sao, cái này gọi là tình thú, có cái gì mà phải ngượng ngùng.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Tôi không biết cái gì gọi là tình thú, ai biết thì anh đi tìm người đó đi.”
Chu Cẩn Vũ hung hăng hôn cô một ngụm nói: “Haizz, ai bảo anh vừa nhìn thấy em liền yêu như thế chứ. Bà xã anh thật sự là càng ngày càng đáng yêu mà. Khuôn mặt bé cưng của chú hồng hồng giống như là bén lửa rồi, để chú giảm nhiệt cho bé cưng nhé!”
Nói xong anh cầm lấy cái chén của mình uống một ngụm rượu vang lớn, sau đó liền miệng đối miệng bón qua cho Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc bị anh giữ chặt hai má cuối cùng vẫn là phải uống vào, dây dưa hồi lâu Chu Cẩn Vũ mới hơi buông Hạ Chân Ngọc ra, nói: “Ngày mai em phải trở về ở cùng hắn ta rồi, hiện tại trong lòng anh thật sự là rất khó chịu, em cũng không thương xót anh sao? Tâm can bảo bối của anh, buổi tối anh còn có thể làm như thế nào với em đây.”
Sau đó anh lại ૮ởเ φµầɳ áo của Hạ Chân Ngọc ra. Hạ Chân Ngọc cảm thấy đêm nay tâm tình của Chu Cẩn Vũ có chút gì đó là lạ, từ lúc trở về thì vẫn quấn quýt lấy cô, chẳng nhẽ thật sự là vì ngày mai phải cùng cô tách ra sao, đây thật đúng là có phần khó đoán ra được, sau đó cô lại lập tức phủ nhận ý nghĩ của mình.
Mãi cho đến quá nửa đêm Chu Cẩn Vũ cũng không buông Hạ Chân Ngọc ra. Khiến cho Hạ Chân Ngọc chỉ có thể cầu xin tha thứ. Chu Cẩn Vũ ôm chặt Hạ Chân Ngọc thở hổn hển nói: “Không ép buộc em nữa, ngủ đi.”
Giọng nói của Hạ Chân Ngọc có chút khàn khàn, cô nhỏ giọng nói: “Vậy anh đi ra nha.”
Chu Cẩn Vũ cắn cắn môi Hạ Chân Ngọc nói: “Cứ ở lại trong đó như vậy đi, bằng không nếu như em đáp ứng với anh ngày mai sẽ không chuyển về thì anh liền đi ra.”
Hạ Chân Ngọc quyết tâm chịu khổ chờ đến sáng ngày mai là tốt rồi, liền nhắm mắt lại không nói lời nào. Chu Cẩn Vũ lại ở trong chỗ sâu của Hạ Chân Ngọc mà đâm đâm, bàn tay anh thì xoa nắn bộ иgự¢ no đủ của Hạ Chân Ngọc, anh chăm chú nhìn khuôn mặt của cô hồi lâu rồi cũng đi ngủ.
Buổi sáng lúc Hạ Chân Ngọc tỉnh dậy, Chu Cẩn Vũ đã đem đồ đạc thu dọn xong xuôi rồi, anh bảo Hạ Chân Ngọc trước tiên hãy ăn bữa sáng đi, lái xe lập tức đến. Sau khi ăn bữa sáng xong, nhân viên phục vụ liền đem đồ đạc chuyển xuống, chờ lái xe đến đây, hai người liền xuống lầu rồi lên xe trở về.
Về đến thành phố Chu Cẩn Vũ bảo người tài xế lái xe về Nhã Phong trước, sau khi đem đồ đạc lên nhà, anh tự mình lái chiếc xe Audi đưa Hạ Chân Ngọc về nhà. Về đến cửa tiểu khu, Chu Cẩn Vũ hôn hôn Hạ Chân Ngọc, nói: “Chân Ngọc, anh vẫn nói câu đó, em có thể trở về, nhưng không thể để cho hắn ta chạm vào người em, nếu không hậu quả anh cũng không nói nhiều đâu.”
Hạ Chân Ngọc chỉ có thể gật đầu, Chu Cẩn Vũ lại dây dưa trong chốc lát mới thả Hạ Chân Ngọc ra để cô xuống xe, nhìn thấy cô đi vào rồi anh mới lái xe rời khỏi đó. Hạ Chân Ngọc nhìn ngôi nhà có chút xa cách từ lâu, tâm tình phức tạp mở cửa, vừa mới vào nhà thì suýt chút nữa bị ngạt thở mà ói ra. Đây là làm sao vậy?
Trong nhà, từ phòng khách đến phòng ăn trên mặt đất là một đống hỗn độn, lon bia, cà phê lon, hộp mì ăn liền, còn có cả ở trên bàn trà, trên bàn ăn thì có cơm thừa đồ ăn thừa, trên mặt ghế sô pha cũng không biết là vật gì bị rơi vãi lung tung. Hạ Chân Ngọc cũng không cởi giày trực tiếp đi vào bên trong, trong phòng ngủ không có người, khi cô đi vào thư phòng thì hoàn toàn bị choáng váng.
Lý Nguy ngồi ở trước máy tính cũng không biết đã mấy ngày, mặt cũng không có rửa, râu cũng đã mọc đầy cằm rồi, quần áo cũng thật bẩn, trên mặt đất bày đầy rác rưởi, trên bàn máy tính cũng bày rất nhiều lon bia trống rỗng.
Hạ Chân Ngọc thật cẩn thận nhẹ nhàng đi tới, khẽ gọi tên của Lý Nguy: “Lý Nguy, Lý Nguy, anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại không đi làm vậy?”
Gọi vài tiếng, Lý Nguy mới tựa như là nghe thấy chậm rãi xoay đầu lại, nhìn hồi lâu mới nhận ra người trước mắt là Hạ Chân Ngọc, trên mặt cũng không có biểu tình gì nói: “Đi làm? Anh còn có thể đi làm sao? Mẹ kiếp, anh chính là trò cười của thiện hạ, anh còn đi làm làm cái gì, cái gã ૮ɦếƭ tiệt khốn khi*p đó đã đem công lao mà anh vất vả cực nhọc mới có được chiếm hết toàn bộ về hắn rồi! Chân Ngọc, em nói anh còn là đàn ông sao, anh còn có một chút tác dụng gì sao?”
Nhìn Lý Nguy ở trước mặt, hai mắt đỏ bừng, bộ dạng giống như là vừa mới từ trong đống rác đi ra, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng cùng phẫn hận, Hạ Chân Ngọc đứng nguyên ở đó sững sờ thật lâu một câu cũng không nói ra được.
Chu Cẩn Vũ đưa Hạ Chân Ngọc về nhà xong đang chuẩn bị lái xe trở về Green Lake. Khi anh dừng lại chờ tín hiệu giao thông trên đường thì tiếng điện thoại di dộng vang lên, anh đeo tai nghe và ấn kết nối, liền nghe thấy giọng Trương trưởng phòng cười nói truyền tới: “Chu thị trưởng, Đinh cục trưởng nói, lễ mít - tinh biểu dương thành tích ngài đã không đi, lễ chúc mừng ngài cũng không thể lại chối từ, nhưng lại để cho tôi hướng về ngài bày tỏ thái độ, ông ta đúng là không phụ sự phó thác đâu!”
Chu Cẩn Vũ nói một tiếng ‘đã biết’ rồi tắt máy điện thoại, tay anh gõ gõ nhẹ lên tay lái, cười lạnh nghĩ, một người đàn ông về phương diện kia đã không hoàn hảo, trên sự nghiệp lại thất bại thảm hại, chỉ sợ muốn tốt cũng khó rồi!