Sáng sớm hôm sau, Tống Tranh còn đang ôm vợ say giấc nồng thì bỗng nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, anh nhíu mày mắt nhắm mắt mở tìm điện thoại, vừa ấn nút nghe máy bên kia đã truyền đến giọng nói của Lê Trọng Hưng: “Tống Tranh! Cậu cùng Lưu Lan nhất định phải cẩn thận, Thái Bách Trung đã tìm đến Cao Đạt để trả thù rồi, Cao Đạt đang nằm ở bệnh viện, ông ta bị thương rất nặng. Hiện tại tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng đã bị tàn phế rồi, nghe nói khi xe cứu thương đến thì thấy ông ta nằm trong vũng máu trông vô cùng ghê rợn, hơi thở thoi thóp.”
Tống Tranh nghe xong thì tỉnh ngủ hẳn, anh bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng không thể tin được Thái Bách Trung lại hành động nhanh như thế, chưa đầy một ngày đã gần như đoạt mạng của Cao Đạt. Tống Tranh đáp lại vài lời với bạn thân thì cúp máy, ánh mắt nhìn Lưu Lan tràn ngập sự lo lắng, hình ảnh kiếp trước cô bị Thái Bách Trung hại ૮ɦếƭ bất giác hiện lên, anh rùng mình một cái, càng nghĩ càng sợ hãi.
Lưu Lan thức giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp Tống Tranh đang nhìn mình chằm chằm, cô dụi mắt từ từ ngồi dậy, giọng nói còn ngáy ngủ cất lên: “Có chuyện gì sao? Sao nhìn mặt của anh khó coi quá vậy?”
Anh bất ngờ kéo cô ôm vào trong иgự¢, im lặng một lúc mới nói: “Tối qua Thái Bách Trung tìm đến Cao Đạt để trả thù, tên khốn đó đã đánh Cao Đạt suýt nữa thì mất mạng, hiện tại tính mạng của ông ta đã giữ được nhưng sẽ bị tàn phế suốt đời.”
Cả người Lưu Lan khẽ run, vòng tay siết chặt Tống Tranh hơn, anh vuốt nhẹ lưng của cô như để trấn an: “Sau này không có việc gì quan trọng em hãy hạn chế ra ngoài, mỗi lần ra ngoài nhớ phải có vệ sĩ đi theo, tuyệt đối không được đi một mình.”
Lưu Lan khẽ gật đầu, hai người ôm nhau rất lâu mới buông ra, Tống Tranh rời giường đi vệ sinh cá nhân trước để chuẩn bị nấu bữa sáng cho vợ. Anh vừa vào trong phòng tắm thì điện thoại lại reo lên, bà Tống giúp chồng mình nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia, trợ lý Đinh nghe thấy giọng nói của Lưu Lan cũng không có gì là bất ngờ, kinh ngạc, cậu chậm rãi cất giọng nói: “Bà chủ! Cảnh sát đã bắt được Lưu Bội Linh rồi, suốt mấy ngày qua cô ta lẩn trốn ở khu ổ chuột, cảnh sát tìm thấy là nhờ một người phụ nữ sống gần đó báo.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã báo tin.” Cô đáp lại rồi ngắt kết nối, trong lòng nhẹ nhõm được phần nào. Cuối cùng thì Lưu Bội Linh cũng bị bắt rồi, chỉ là Lưu Lan không ngờ cô ta lại có thể sống ở khu ổ chuột, một người sống trong nhung lụa, không động tới móng tay như Lưu Bội Linh lại có thể chịu được khi sống ở nơi tồi tàn, phức tạp đó.
Đợi khi Tống Tranh bước ra, cô nói lại cho anh biết chuyện của Lưu Bội Linh, tuy bề ngoài anh không có phản ứng gì, nhưng trong lòng cũng nhẹ được đôi chút. Vốn dĩ Tống Tranh còn đang lo lắng bên ngoài có hai kẻ thù rình rập như hổ đói, chỉ chờ thời cơ để xâu xé vợ mình, bây giờ một người đã bị bắt, bớt một kẻ thù, nỗi sợ, nỗi lo lắng đã vơi đi phần nào.
Suốt mấy ngày trôi qua, Tống Tranh luôn cho người bảo vệ cho Lưu Lan rất kỹ, cô cũng hạn chế ra ngoài, Trương Minh Nguyệt cũng được Lê Trọng Hưng và gia đình bảo vệ rất cẩn thận. Không chỉ hai người các cô mà mọi người cũng luôn sống trong trạng thái bất an, thấp thỏm, lo sợ, ngày nào chưa bắt được Thái Bách Trung thì ngày đó bọn họ chưa yên lòng, thoải mái.
Hôm nay, Lưu Lan cùng hai vệ sĩ ra ngoài ăn cùng người bên xưởng quần áo, cô cùng Trương Minh Nguyệt sau khi bàn bạc thì quyết định mở thêm một cửa hàng quần áo nho nhỏ. Hiện tại, Trương đại tiểu thư bận công việc ở nước ngoài nên việc bàn bạc, trang trí đều do một tay Lưu Lan quản.
Nhân lúc người bên xưởng quần áo chưa tới, Lưu Lan đi vào nhà vệ sinh, hai vệ sĩ một người đi vào cùng cô, một người đứng ở bên ngoài.
Lưu Lan ở bên trong phòng vệ sinh bỗng nhiên nghe một tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài, cô nhanh chóng bước ra thì nhìn thấy vệ sĩ nữ của mình đang nằm choáng váng với cái đầu đang chảy máu. Lưu Lan hoảng sợ, chưa kịp mở miệng, chạy tới đỡ, hỏi han gì thì đã bị Thái Bách Trung từ phía sau bước tới dùng khăn tẩm thuốc mê che mũi, khống chế đến khi nào cô hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Thái Bách Trung che mặt, thay áo khoác ngoài của Lưu Lan sau đó lại đội tóc giả cùng quản lý diễn một vở kịch đưa Lưu Lan ra bên ngoài, thành công qua mắt của vệ sĩ.
Nữ vệ sĩ ôm cái đầu đầy máu loạng choạng vịnh tường chạy ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, chỉ về phía Thái Bách Trung vừa đi, gấp gáp nói: “Mau! Mau đuổi theo ba người vừa mới đi ra, người ngất xỉu là bà chủ, hai người dìu bà chủ ra ngoài là Thái Bách Trung và quản lý của hắn ra đó, bọn họ giả dạng qua mắt chúng ta.”
Vệ sĩ nam hốt hoảng ngay lập tức đuổi theo, nữ vệ sĩ được nhân viên trong nhà hàng đưa đến bệnh viện, trên đường đi cô không quên gọi điện thoại báo tin cho Tống Tranh biết, lần này cô và nam vệ sĩ kia tiêu là cái chắc rồi.
Vệ sĩ đuổi theo xe của Thái Bách Trung một quãng đường dài, mất hơn một tiếng đồng hồ nhưng kết quả vẫn bị mất dấu.
Tập đoàn Tống thị
Tống Tranh đang chuẩn bị đi gặp đối tác thì nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ, nét mặt của anh bỗng chốc tái nhợt, vội vàng huỷ cuộc hẹn, chạy nhanh xuống bãi đỗ xe, anh gấp gáp gọi điện báo cảnh sát sau đó nói với Đinh Thất: “Cậu mau chóng cho người định vị vị trí của Lan Lan, phối hợp với cảnh sát truy tìm Thái Bách Trung để cứu cô ấy.”
“Vâng.” Trợ lý Đinh khẩn trương cầm điện thoại gọi, cậu không dám chậm trễ một giây phút nào cả.
Phương Ngọc Mai, Hà Yên Thư cùng Tống Quốc An hay tin thì hoảng sợ, lo lắng không thôi, trên tay luôn cầm điện thoại chờ đợi tin tức, trong lòng cầu trời khấn phật cho Lưu Lan bình an vô sự.
Lê Trọng Hưng đang làm việc ở bệnh viện cũng hay tin liền báo ngay cho bạn gái mình biết, Trương Minh Nguyệt hủy bỏ công việc, gấp gáp quay trở về nước, trên đường về cô đã khóc không ngừng, thật sự sợ Lưu Lan xảy ra chuyện không hay.