“Kiện tôi? Thế thì anh mau kiện đi, tôi muốn xem anh kiện tôi như thế nào?” Nữ phóng viên đứng dậy tháo mũ, mắt kính cùng khẩu trang xuống, cặp mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Thái Bách Trung, giọng nói đầy thách thức.
Phóng viên một phen hú hồn, hoảng sợ, phải mất một lúc mới bình tĩnh cầm máy ảnh chụp Trương Minh Nguyệt không ngừng. Thái Bách Trung cùng quản lý lùi về phía sau mấy bước, gương mặt lộ rõ sự sợ hãi, hoảng loạn, fan của hắn mới vừa nãy còn ầm ĩ muốn mắng chửi nữ phóng viên vì vu oan cho thần tượng của mình, nhưng khi thấy người chất vấn là Trương Minh Nguyệt thì hoàn toàn im bặt, sững sờ nhìn Thái Bách Trung rồi lại nhìn Trương đại tiểu thư.
“Sao vậy? Sao đột nhiên im lặng thế? Không mạnh miệng nói nữa đi, có phải bây giờ anh rất kinh hãi, run sợ khi thấy tôi còn sống đúng không? Tại đây tôi phải chia buồn, lấy làm tiếc với anh khi kế hoạch gi3t ૮ɦếƭ tôi đã không thành công, tôi vẫn bình an vô sự không bị làm sao cả.” Trương Minh Nguyệt chậm rãi tiến về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, trong ánh mắt hiện rõ sự giận dữ, hận thù.
Lưu Lan, Tống Tranh cùng Lê Trọng Hưng, Triệu Hoàng Phú cũng đứng dậy đi đến đứng bên cạnh của Trương Minh Nguyệt. Trợ lý Đinh cùng hai vệ sĩ mang một người đàn ông bước vào hội trường, Trương Minh Nguyệt nhìn người đàn ông đó rồi quay lại nhìn Thái Bách Trung, hỏi: “Anh có nhận ra người này là ai không?”
Thấy vẻ mặt kinh sợ của hắn cùng quản lý, Trương Minh Nguyệt cười lạnh, giọng nói cất lên lớn hơn nói cho những người có mặt biết: “Chắc có lẽ mọi người ở đây không biết người đàn ông này là ai, để tôi nói cho mọi người biết. Người này là người mà quản lý của Thái Bách Trung đã thuê để động tay vào xe của tôi, khiến cho xe tôi mất thắng, phát nổ, còn về nguyên nhân tại sao hắn lại muốn Gi*t tôi thì mời mọi người nhìn lên màn hình.”
Tất cả đều hướng mắt nhìn, phóng viên cả kinh vội chụp hình, quay phim lại khi thấy màn hình chiếu cảnh nghệ sĩ họ Thái đang sử dụng m@ túy. Các fan đứng hình, ૮ɦếƭ trân tại chỗ, họ không thể nào ngờ được thần tượng của mình lại là loại người như thế. Những người đang xem qua màn hình cũng một phen chấn kinh, há hốc miệng không tin được, đờ người đến mức không bình luận mắng chửi.
Không đợi mọi người hết sửng sốt, bàng hoàng Lưu Lan là người tiếp theo lên tiếng: “Mọi người nghĩ như vậy là xong rồi? Vẫn chưa đâu, như mọi người đã biết tôi và Thái Bách Trung đã từng yêu đương nhưng đó chỉ là khoảng thời gian học đại học mà thôi, giữa tôi và anh ta chỉ có duy nhất một bài hát cùng nhau sáng tác, bài hát mà anh ta ăn cắp là do tôi sáng tác khi tôi yêu đơn phương chồng mình. Tôi muốn vạch trần lại không có bằng chứng bởi vì ngay cả bản nháp Thái Bách Trung cũng lấy đi, khi tôi hẹn gặp thì anh ta lại đe dọa, tôi đến gặp Cao Đạt ông ta cũng như thế.”
Những người có mặt hít một hơi thật sâu, cảm thấy lượng thông tin này quá lớn, quá kinh thiên động địa. Lưu Lan liếc mắt nhìn nghệ sĩ họ Thái, nhếch mép tiếp tục nói: “Ngay khi tôi vừa ra khỏi công ty thì Thái Bách Trung đã cho người lái xe muốn tông ૮ɦếƭ tôi, khi tôi mở quán cùng với Minh Nguyệt anh ta cũng cho người đến phá quán. À phải rồi, sẵn đây tôi cũng nói cho mọi người biết luôn, người mà mọi người thần tượng cũng có dùng quy tắc ngầm nữa đấy.”
Hình ảnh hắn hầu rượu, đi vào khách sạn cùng các phú bà được hiện rõ trên màn hình. Thái Bách Trung ૮ɦếƭ đứng tại chỗ, không thể phản bác được gì. Hắn không thể nào ngờ đến chuyện Trương Minh Nguyệt còn sống, càng không thể ngờ bọn họ lại có nhiều bằng chứng vạch trần mình như thế.
Thái Bách Trung như phát điên hét lớn bất ngờ lao thẳng về phía của Lưu Lan muốn Ϧóþ ch3t cô, người đã phá hủy tất cả mọi thứ của hắn. Tống Tranh ôm Lưu Lan né sang một bên, thẳng chân đạp hắn ngã nhào ra đất. Lê Trọng Hưng cũng mau chóng bảo vệ cho bạn gái của mình, cảnh sát nhanh chóng bước vào còng tay Thái Bách Trung đưa hắn đi trước mặt tất cả mọi người.
Phóng viên, fan cùng những người xem qua màn hình vẫn chưa hết bàng hoàng, kinh ngạc trước những gì đang diễn ra. Buổi họp báo của Thái Bách Trung trở thành đại hội vạch trần, bọn họ vẫn chưa thể nào tin được chuyện Thái Bách Trung đã bị cảnh sát bắt. Những fan có mặt có người giận dữ tới mức xé rách poster, giẫm ảnh của hắn dưới chân, hóa ra trước giờ bọn họ đều có mắt như mù, bị dắt mũi mà không hề hay biết.
Hội trường loạn hết cả lên, Tống Tranh đưa vợ mình nhanh chóng rời đi, tránh cho phóng viên đeo bám hỏi chuyện. Trương Minh Nguyệt vừa bước lên xe đã hí ha hí hửng, phấn khích nói: “Nhìn tên khốn đó ngã nhào dưới đất rồi bị cảnh sát áp giải đi mà đã trong người, tối nay chúng ta phải tổ chức ăn mừng thôi, phải ăn mừng cho thật lớn, thật linh đình.”
“Em đừng phấn khích quá không tốt cho em bé đâu.” Lê Trọng Hưng thấy Trương Minh Nguyệt như muốn nhảy lên vì vui vẻ, hưng phấn mà sợ hãi, lo lắng, vội kiềm cô lại, vuốt v e bụng của bạn gái mình.
“Cái gì mà em bé? Minh Nguyệt! Cậu có thai sao?” Lưu Lan là người phản ứng đầu tiên sau khi nghe Lê Trọng Hưng nói.
Trương đại tiểu thư cười cười khẽ gật đầu, giơ hai ngón tay lên: “Hai tháng rồi.” Nhiều lúc cô vẫn chưa tin được là bản thân sắp làm mẹ, sau khi xảy ra tai nạn cô mới biết mình có thai, suýt chút nữa thì cái thai đã không còn, càng nghĩ lại càng hận tên khốn đó.
Lưu Lan, Tống Tranh cùng Triệu Hoàng Phú há hốc miệng kinh ngạc, cảm thấy có chút khó tin, Lưu Lan vui mừng, tay chân hơi luống cuống chạm vào bụng của bạn thân. Trương Minh Nguyệt mỉm cười híp cả hai mắt: “Cậu đừng nhìn tớ bằng cặp mắt ngưỡng mộ đó, nếu ngưỡng mộ thì cậu giống tớ mau chóng có thai đi.”
Lưu tiểu thư hắng giọng đảo mắt nhìn sang chỗ khác, gương mặt ửng đỏ, ngại ngùng, Tống Tranh có chút không cam tâm, rõ ràng anh kết hôn trước thế mà người sắp trở thành ba lại là Lê Trọng Hưng, anh phải đẩy nhanh tiến độ mới được, không thể chịu thua.
Triệu Hoàng Phú ngồi giữa hai cặp đôi, hết nhìn cặp này lại nhìn cặp kia, thấy bản thân dường như đã trở thành người vô hình. Có hai người bạn thân, người thì kết hôn, người thì sắp làm ba, còn anh vẫn cô đơn lẻ bóng không có nổi một mối tình vắt vai chính thức nào.Triệu Hoàng Phú xụ mặt lên tiếng nói với trợ lý Đinh: “Đinh Thất! Cậu mau dừng xe để cho tôi đổi chỗ đi, tôi muốn lên ghế lái phụ ngồi, không muốn ngồi dưới đây nữa đâu, tim tôi chịu không nổi nữa rồi.”