Tại một căn hộ cao cấp, nữ trợ lý đưa cho Thái Bách Trung một xấp tư liệu, hơi cúi người nói: “Quản lý bảo tôi đưa cho anh nói đây là toàn bộ thông tin mà anh cần.”
Thái Bách Trung phẩy phẩy tay bảo nữ trợ lý rời đi rồi cầm xấp tư liệu lên xem. Mấy ngày trước khi anh ta hay tin quán bị cháy đã vui mừng vô cùng, nhưng rồi lại thất vọng khi Lưu Lan mạng lớn không bị thiêu ૮ɦếƭ, sau đó Thái Bách Trung lại vô tình biết được Hoài Vĩ đang nhiệt tình theo đuổi Lưu Lan, anh ta không ngờ Hoài Vĩ lại kiên trì như thế, mấy năm rồi mà vẫn chỉ thích một người.
Mở xấp tư liệu của Hoài Vĩ ra xem, Thái Bách Trung cười nhạo một tiếng, cứ tưởng si tình ghê gớm lắm không ngờ lại là một kẻ đào mỏ, theo đuổi nhiệt tình nhưng đến khi Lưu Lan bị giam trong đám lửa lại bỏ mặc chạy trước, bây giờ còn mặt dày theo đuổi, xem ra Hoài Vĩ đang dần rơi vào bước đường cùng rồi.
Tình trạng hiện giờ của Hoài Vĩ là tình trạng mà Thái Bách Trung đang cần có ở một người, người rơi vào bước đường cùng, khốn khổ, túng quẫn nhất thì sẽ bất chấp mọi thứ.
- --------------------------------------------------
Hoài Vĩ thật sự đã hết cách, theo đuổi Lưu Lan là điều không thể nữa, bây giờ mỗi ngày đều có người đến nhà anh ta đòi nợ không trả thì đập phá đồ đạc, anh ta sắp phát điên lên rồi.
Ngồi đợi trước quán, đợi mãi cuối cùng cũng đợi được Lưu Lan tới, Hoài Vĩ đứng dậy chờ xe của Tống Tranh rời đi mới tiến nhanh đến, cầu xin sự giúp đỡ: “Lưu Lan! Hiện tại anh đang gặp một chút khó khăn, em có thể cho anh mượn chút tiền không?”
Thấy dáng vẻ chật vật, thê thảm của Hoài Vĩ cô có một chút thương cảm, dù nói thế nào thì lúc trước Hoài Vĩ cũng giúp cô rất nhiều trong học tập, Lưu Lan cất giọng hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?”
Hoài Vĩ giơ hai ngón tay, vẻ mặt rất tỉnh nói với cô: “Hai tỷ? Chỉ có hai tỷ thôi, anh hứa sẽ cố gắng đi làm để trả lại cho em.”
“Hả? Hai… hai tỷ? Đây là một chút tiền của anh đó sao? Em không có nhiều tiền như thế.” Lưu Lan nghe xong mà choáng váng, cả kinh, quán còn đang sửa chữa, cô làm gì có nhiều tiền như thế? Hai tỷ mà ít? Hoài Vĩ không có khái niệm về tiền bạc hay sao vậy?
“Đối với người khác thì nhiều nhưng với em thì số tiền đó đâu có bao nhiêu, em không có tiền thì em bảo Tống Tranh đưa là được rồi, anh ta cưng chiều em như thế chắc chắn sẽ cho em tiền.” Hoài Vĩ bình thản đáp lại, cảm thấy bản thân không hề nói sai gì cả, bộ dạng không có một chút liêm sỉ nào.
Lưu Lan nghe đàn anh mà mình từng kính trọng nói xong thì đứng hình, ngây người, sửng sốt, vốn dĩ cô còn định bảo sẽ cho Hoài Vĩ mượn một ít, mặc dù không nhiều nhưng ít ra cũng xoay sở được vài phần, sau khi nghe xong Lưu Lan quyết định không cho mượn gì nữa, trong lòng còn có chút tức giận: “Tống Tranh giàu thì đã làm sao? Anh ấy cưng chiều em thì như thế nào? Nói thế nào cũng là tiền của anh ấy, em lấy Tống Tranh là vì yêu không phải vì tiền, số tiền lớn như vậy em không có, anh hãy tìm cách khác đi.”
Hoài Vĩ há miệng chưa kịp nói thì đã nhìn thấy Tống Tranh lái xe quay lại, cảm nhận được sát khí khi Tống Tranh bước xuống xe, anh ta rụt cổ sợ sệt vội vàng chạy đi. Lưu Lan ngạc nhiên xoay người lại, thấy chồng mình đã quay lại liền mỉm cười tiến về phía của Tống Tranh, anh nở một nụ cười dịu dàng choàng tay qua eo, kéo cô lại gần mình: “Hoài Vĩ tìm em là có chuyện gì thế?”
“Đàn anh tìm em hỏi mượn tiền, mượn tận hai tỷ đấy, em bảo không có tiền anh ta liền kêu em nói với anh để anh đưa tiền, thật không hiểu anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, nói như thế cũng nói được.” Lưu Lan cau mày tỏ rõ sự khó chịu, rốt cuộc Hoài Vĩ muốn mượn tiền ai vậy chứ? Mượn cô hay Tống Tranh?
“Em đừng khó chịu, cau có nữa, đừng để hạng người đó ảnh hưởng tới tâm trạng của em.” Tống Tranh dùng hai ngón tay nâng khóe môi của vợ mình lên, anh không muốn cô tức giận vì một kẻ không ra gì.
Lưu Lan gật gật đầu quăng chuyện không vui ra sau đầu, cô cầm lấy bánh mà Tống Tranh đã mua cho cùng anh tìm chỗ ngồi ăn. Tống Tranh đang ăn thì bất chợt nhớ lại những chuyện mà mình đã nằm mơ, dạo này tần suất anh nằm mơ tăng lên rất nhiều, dường như chỉ cần nhắm mắt ngủ thì giấc mơ kia lại hiện lên, cứ lặp đi lặp lại mãi. Có lẽ anh phải tìm một cơ hội thích hợp để hỏi rõ.
Hoài Vĩ đi được một đoạn cách không quá xa quán của Lưu Lan, đang suy nghĩ tìm cách trả nợ thì bất ngờ có một chiếc xe dừng ở trước mặt, một cô gái mời anh ta lên xe, nhìn thấy người ngồi bên trong xe là Thái Bách Trung, anh ta mới buông lỏng cảnh giác bước lên xe.
Chiếc xe vừa rời đi, Thái Bách Trung đã ngay lập tức cất tiếng: “Nghe nói hiện tại gia đình anh đang thiếu nợ một số tiền khá lớn, tôi biết anh đang loay hoay tìm cách trả, bây giờ tôi có một việc muốn giao cho anh làm, chỉ cần anh hoàn thành tôi liền giúp anh trả hết nợ.”
Hoài Vĩ nhìn Thái Bách Trung bằng cặp mắt dè chừng, cảnh giác hỏi: “Là việc gì?” Mặc dù Hoài Vĩ rất thắc mắc tại sao Thái Bách Trung lại biết chuyện anh ta đang thiếu nợ, tại sao lại tìm đến anh ta? Nhưng Hoài Vĩ không hỏi, có việc làm để trả nợ anh ta dại gì hỏi nhiều để phật lòng Thái Bách Trung, việc gì cũng được đừng có phạm pháp là được.
“Anh lẻn vào nhà của Lưu Lan tìm và lấy vài bản nhạc mà cô ta sáng tác rồi đưa cho tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Lẻn vào nhà trộm đồ là phạm pháp đấy.” Hoài Vĩ nhíu mày thốt lên.
“Anh yên tâm, tôi sẽ cho người xử lý mấy camera gần đó, nếu bị cảnh sát bắt thì tôi sẽ đến bảo lãnh, cái tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp không nặng đâu, nói chung mọi chuyện đã có tôi giải quyết ổn thỏa, việc của anh chỉ cần lấy được mấy bản nhạc kia thôi.” Thái Bách Trung nói với giọng điệu rất đảm bảo, chắc chắn.
Hoài Vĩ do dự, suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng đồng ý với Thái Bách Trung, hắn là người nổi tiếng nếu như dám nuốt lời thì anh ta sẽ bốc phốt hắn trước công chúng, khiến Thái Bách Trung bị cộng đồng mạng chửi mắng không ngóc đầu lên được.
Hoài Vĩ hoàn toàn không biết được đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của Thái Bách Trung lại là một kẻ máu lạnh, độc ác, sẵn sàng ra tay trừ khử những người nào gây hại đến mình, bất kỳ ai cũng không ngoại lệ. Thái Bách Trung có thể nuốt lời, lật lọng nhưng chỉ cần Hoài Vĩ có động thái gì đó tổn hại đến hắn thì hắn dám đảm bảo anh ta chưa kịp làm gì đã phải mang hết mọi chuyện xuống âm tào địa phủ.