Lưu Quân Tùng thấy Lưu Lan đã đến liền kéo cô và Lưu Bội Linh đi: “Mau cùng ba đi xét nghiệm huyết thống.”
Lưu Lan ngơ ngơ ngác ngác bị Lưu Quân Tùng kéo đi, đến khi bị y tá lấy máu cô mới hoàn hồn nhìn Lưu Quân Tùng.
Xét nghiệm huyết thống? Tại sao lại phải xét nghiệm huyết thống chứ? Ông là đang nghi ngờ cô không phải là con ruột?
Đợi sau khi lấy máu xong, Lưu Lan hoang mang mở miệng hỏi: “Tại sao đột nhiên ba lại muốn xét nghiệm huyết thống? Ba là đang nghi ngờ con không phải là con ruột của ba?”
“Đâu phải chỉ lấy máu của một mình con, cả Bội Linh cũng lấy máu đi xét nghiệm đó thôi.
Sao vậy? Con đang lo sợ điều gì à?” Lưu Quân Tùng híp mắt, nghiêm mặt hỏi, không lẽ đúng như những gì ông đã nghi ngờ? Lưu Lan thật sự không phải là con ruột của ông?
“Ba hỏi vậy là có ý gì? Tại sao con lại phải lo sợ? Ba thật sự nghi ngờ con?” Lưu Lan thật không thể nào tin nổi Lưu Quân Tùng lại nghi ngờ cô không phải là con ruột, ông nghi ngờ cô cũng không khác nào đang nghi ngờ, sỉ nhục đến mẹ của cô.
Lưu Quân Tùng hừ lạnh một tiếng không có ý định trả lời Lưu Lan, một lát nữa sẽ biết được sự thật thôi.
Tập đoàn Tống thị
Người được cử đi theo dõi Lưu Quân Tùng thấy ông đến bệnh viện còn có cả Lưu Lan thì ngay lập tức báo cho Tống Tranh biết: “Ông chủ! Cả gia đình của Lưu Quân Tùng đều đến bệnh viện, bà chủ cũng tới ngay sau đó luôn ạ, tôi nghe loáng thoáng hình như bọn họ muốn xét nghiệm huyết thống.”
Tống Tranh vừa nghe xong liền cúp máy, cầm áo khoác và chìa khoá xe đi ra ngoài.
Thư ký thấy chủ tịch vội vàng đi cũng gấp gáp đứng dậy nói: “Chủ tịch! Mười lăm phút nữa ngài có một cuộc họp…”
“Dời cuộc họp lại một tiếng, tôi có chuyện gấp phải đi.” Tống Tranh lập tức đáp rồi bước vào trong thang máy.
Ở bệnh viện, Lưu Lan Đi thăm mẹ của mình, trong lòng vẫn rối bời, hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì mà Lưu Quân Tùng lại bắt cô đi xét nghiệm huyết thống.
Nhớ lại những gì mà ông đã nói, ánh mắt cô từ hoang mang chuyển sang tức giận, ông đừng để cô phải thật sự hận, tuyệt tình với chính ba của mình.
Tống Tranh chỉ nhìn thấy ba người của Lưu gia không thấy Lưu Lan đâu, anh chạy đến phòng bệnh của Phương Ngọc Mai, đúng như anh đã nghĩ Lưu Lan đang ở đây.
Lưu Lan thấy Tống Tranh chạy vào, bộ dạng rất khẩn trương, gấp gáp thì cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì mà anh lại chạy nhanh như vậy?”
“Em đã lấy máu để xét nghiệm huyết thống rồi sao?” Tống Tranh mặt mày cau có hỏi.
“Phải, tại sao anh lại biết tôi lấy máu xét nghiệm huyết thống?” Cô gật đầu trả lời, anh đã biết chuyện gì rồi sao?
Tống Tranh khẽ gật đầu nói cho vợ mình biết mọi chuyện: “Không biết từ đâu trên mạng lại bỗng xuất hiện một tin đồn, nói một trong hai thiên kim tiểu thư của Lưu gia là giả nên ba của em mới kéo em đến đây để xét nghiệm huyết thống, anh đã cho người điều tra rồi nhưng không có kết quả, không biết kẻ đó là ai.”
“Tại sao đột nhiên lại xuất hiện tin đồn như thế chứ?” Lưu Lan nhíu mày tự hỏi, đang yên đang lành lại bỗng xuất hiện tin đồn thiên kim thật giả, kiếp trước không hề có chuyện này.
Những chuyện ở kiếp này dường như đã hoàn toàn khác với kiếp trước, không hiểu vì sao trong lòng cô có chút vui mừng.
Tống Tranh bất ngờ nắm lấy tay của Lưu Lan mỉm cười, ánh mắt tin tưởng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Cho dù như thế nào anh cũng sẽ tin tưởng em, tin em là tiểu thư hàng thật giá thật.” Mặc dù có một người ba như Lưu Quân Tùng thì thà không có còn hơn, nhưng nếu kết quả không phải thì mọi chuyện càng tệ hơn, Lưu Lan sẽ là người chịu đả kích rất lớn, Phương Ngọc Mai cũng sẽ bị nói, bị sỉ nhục, khinh thường, cho dù anh có cố gắng xóa hay phong tỏa tin tức cũng sẽ không hết được.
- -----------------------------------------------------
Đào Cẩm Xuân từ trong nhà vệ sinh bước ra thì hoảng hốt, kinh hãi khi thấy Ngô Đại Sơn đang đứng ở cửa, bà ta đảo mắt nhìn xung quanh sau đó vội kéo Ngô Đại Sơn đứng nép vào một góc khuất, trừng mắt hỏi: “Tại sao ông lại ở đây?”
“Tôi đến đây để chờ kết quả xét nghiệm.” Ngô Đại Sơn nhếch mép cười, mày nhướng nhướng lên trả lời Đào Cẩm Xuân, trong lời nói của ông ta còn có ẩn ý.
Đào Cẩm Xuân sững người mất vài giây sau đó hai mắt muốn trợn trắng thốt lên: “Ông đừng nói với tôi ông là người tung tin đồn thiên kim thật giả đấy?” Thấy nụ cười trên môi của Ngô Đại Sơn càng đậm, sắc mặt của bà ta đen lại, hai mắt chứa đầy sự giận dữ, nếu không phải ở đây là bệnh viện có nhiều người qua lại thì bà ta đã đánh mắng người đàn ông trước mặt này rồi: “Tại sao ông lại làm như vậy hả? Ông muốn hủy hoại con gái của ông sao? Ông muốn Bội Linh bị đuổi ra khỏi Lưu gia, bị người ta cười chê?”
“Nào, bà hãy bình tĩnh lại đi, tôi làm như thế không phải là vì muốn tốt cho hai mẹ con bà đó sao? Giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra ngoài, bà sẽ không bao giờ giấu được chuyện này mãi mãi đâu, chi bằng tôi đăng tin khiến cho Lưu Quân Tùng phải kéo cả hai đứa con gái của mình đi kiểm tra, với thủ đoạn của bà thì tôi tin chắc bà sẽ không ngồi yên chịu ૮ɦếƭ như thế, bà nhất định sẽ động tay vào kết quả.
Cho dù như thế nào thì kết quả đứa con gái ruột kia cũng sẽ trở thành tiểu thư giả, địa vị của Bội Linh ở Lưu gia liền chắc chắn, không ai có thể làm lung lay nữa.”
Ngô Đại Sơn suy nghĩ mất một thời gian mới làm như vậy, ông ta biết ý tứ trong lời của Đào Cẩm Xuân chính là muốn ông thẳng tay Gi*t ૮ɦếƭ Lưu Lan.
Ngô Đại Sơn không dám ra tay, ông ta có thể cờ bạc, trộm cắp nhưng động đến mạng người thì không bao giờ, cho dù có căm hận người đó đến cỡ nào cũng sẽ không ςướק đi mạng sống, một lần chịu án ngộ sát đã khiến cho ông ta ám ảnh lắm rồi.
Ngô Đại Sơn còn không hiểu tính tình của Đào Cẩm Xuân nữa sao? Ông ta biết rõ thủ đoạn của Đào Cẩm Xuân nên mới dám tung tin, ông ta biết bà ta nhất định sẽ đổ hết mọi chuyện lên người của Lưu Lan, động tay vào kết quả xét nghiệm, sẽ không bao giờ chịu ngồi yên đợi ૮ɦếƭ.
Lời của ông ta Đào Cẩm Xuân cảm thấy cũng đúng, không sớm thì muộn mọi chuyện cũng sẽ bị lộ ra ngoài, vậy chi bằng tự mình lôi nó ra sau đó đẩy hết sang người của Lưu Lan, khiến cho Lưu Lan trở thành tiểu thư giả, Lưu gia sẽ chỉ còn Lưu Bội Linh là tiểu thư, địa vị vững chắc, tài sản Lưu gia sau này chỉ thuộc về con gái bảo bối của bà ta mà thôi.
Bốn tiếng trôi qua, kết quả xét nghiệm huyết thống đã có, Lưu Quân Tùng cầm tờ giấy kết quả trên tay, trong lòng hồi hộp, căng thẳng chầm chậm mở ra xem, đọc xong kết quả trong tờ giấy, ông giận dữ tiến đến tát mạnh vào mặt của Lưu Lan khiến cho cô choáng váng, lảo đảo nếu không phải có Tống Tranh thì e là cô đã ngã mất rồi.
Lưu Quân Tùng bất ngờ đánh người, không một ai có thể ngờ tới, Tống Tranh cũng không kịp đề phòng, anh kéo Lưu Lan ra phía sau lưng của mình, che chắn, bảo vệ cho cô, hai mắt anh hừng hực lửa giận, gọi thẳng họ tên của ông: “Lưu Quân Tùng! Ông đang làm cái gì vậy? Ai cho phép ông đánh cô ấy? Tôi nghĩ ông vẫn còn chưa biết sợ sau những gì đã xảy ra với Lưu thị rồi đúng không?”
“Tại sao tao lại không thể đánh nó? Hai mẹ con nó lừa gạt tao lâu như thế, chỉ một cái tát đã là quá nhẹ nhàng cho nó rồi.” Lưu Quân Tùng bị lửa giận, hận thù che mờ đi lý trí, hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo, đe dọa của Tống Tranh, bây giờ ông chỉ hận không thể đánh ૮ɦếƭ Lưu Lan mà thôi..