Trương Minh Nguyệt vì lo lắng cho Lưu Lan mà suốt cả một đêm không ngủ được, gần năm giờ sáng cô lái xe đến biệt thự đón bạn thân của mình.
Đến nơi, Trương Minh Nguyệt liền nhắn tin, Lưu Lan rất nhanh đã hồi đáp rằng sẽ xuống ngay.
Lưu Lan nhẹ nhàng xách vali xuống lầu, cố gắng đi thật khẽ để Tống Tranh không phát hiện, Trương Minh Nguyệt vội giúp bạn thân để đồ đạc lên xe.
Trước khi lên xe rời đi hẳn, Lưu Lan quay đầu lại, ngắm nhìn nơi mình đã ở, dù nói thế nào thì cô cũng đã ở nơi này hai kiếp, thật sự có chút không nỡ.
Sau khi buông bỏ mọi thứ, buông bỏ tình yêu của mình, Lưu Lan bước lên xe cùng Trương Minh Nguyệt rời đi, Trương Minh Nguyệt lái xe đưa bạn thân của mình đến căn hộ mà mình mới vừa mua được cách đây không lâu, nơi này ngoại trừ cô, Lưu Lan và quản lý thì không có ai biết cả.
Ngồi trên giường, Trương Minh Nguyệt khẽ hỏi Lưu Lan, giọng điệu hiện rõ sự lo lắng: “Lan! Cậu ổn chứ? Có gì thì cậu nhớ phải nói cho tớ biết, cậu nên nhớ cậu vẫn còn tớ ở bên cạnh.”
“Tớ ổn, tớ là người cầm lên được, bỏ xuống được, không yếu đuối đến mức khóc bù lu bù loa mấy ngày mấy đêm đâu.” Lưu Lan mỉm cười đáp, cô cảm thấy ấm lòng vô cùng khi có được một người bạn thân như Trương Minh Nguyệt.
Lưu Lan khoác tay, tựa đầu vào bạn thân nũng nịu: “Bây giờ tớ nghèo rồi, một đồng cũng không có, cậu có nguyện ý bao nuôi tớ không?”
“Nguyện ý chứ, bây giờ tớ giàu mà, bao nuôi cậu chỉ là chuyện nhỏ, cái gì tớ có thể không có nhưng tiền thì tớ có thừa.” Trương Minh Nguyệt gật đầu, vỗ иgự¢ đảm bảo.
Lưu Lan bật cười thành tiếng, còn đâu một Trương Minh Nguyệt hay chạy sang nhà của cô ăn cơm ké, ngủ nhờ mỗi khi bị ba mẹ mắng nữa chứ.
Bảy giờ sáng, Tống Tranh bước ra khỏi phòng ngủ cũ của mình, anh thấy dưới lầu không có ai bèn sang phòng bên cạnh gõ cửa, gõ mãi vẫn không thấy Lưu Lan ra mở cửa, trong lòng anh bất giác dâng lên một cảm giác lo sợ.
Tống Tranh mở cửa đi nhanh vào trong, nhìn thấy căn phòng trống không, chiếc giường đã không còn hơi ấm từ lâu, khắp căn phòng không còn lưu lại một chút đồ đạc gì của Lưu Lan, anh hoảng hốt, hớt hải chạy sang phòng của mình mở camera lên xem.
Thấy Lưu Lan đã rời đi khi trời còn chưa sáng, người đến đón cô là Trương Minh Nguyệt, Tống Tranh gấp gáp lấy điện thoại gọi cho Lê Trọng Hưng.
Bên kia, Lê Trọng Hưng trực đêm ở bệnh viện, chỉ mới về nhà ngủ được một tiếng đã bị chuông điện thoại đánh thức, anh cáu gắt nghe máy: “Alo! Ai vậy?”
“Là tớ, Tống Tranh, cậu mau cho tớ số điện thoại của Trương Minh Nguyệt, tớ có chuyện gấp.” Tống Tranh khẩn trương, không ngừng giục bạn thân đưa số điện thoại của Trương Minh Nguyệt cho mình, anh sắp gấp ૮ɦếƭ rồi.
Lê Trọng Hưng mất vài giây mới tiêu hoá lời nói của Tống Tranh, sau khi định hình lại mọi chuyện, anh ngồi dậy tựa lưng vào thành giường chau mày hỏi: “Cậu đột nhiên xin số điện thoại của Minh Nguyệt để làm gì? Chuyện gấp là chuyện gì thế?”
“Lưu Lan kiên quyết ly hôn với tớ, tớ không đồng ý ký tên, hôm nay trời chưa sáng Trương Minh Nguyệt đã đến đón Lưu Lan đi mất rồi.” Tống Tranh nhanh chóng tóm tắt mọi chuyện cho Lê Trọng Hưng nghe, chỉ mong Lê Trọng Hưng mau mau gửi số điện thoại cho anh.
Lê Trọng Hưng nghe xong thì ngay lập tức gửi số điện thoại của Trương Minh Nguyệt sang cho Tống Tranh, anh còn tưởng mình sắp phải ăn cơm chó rồi, thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Trương Minh Nguyệt đã đoán ra được từ trước việc Tống Tranh sẽ gọi điện đến cho mình nên khi thấy số điện thoại Tống Tranh cô liền từ chối nghe, nhanh tay cho vào danh sách đen, Trương Minh Nguyệt cũng tiện tay cho Lê Trọng Hưng vào danh sách chung với Tống Tranh, ai bảo đưa số của cô cho Tống Tranh làm chi.
Lê Trọng Hưng giúp bạn thân gọi điện thì mới biết mình cũng đã bị cho vào danh sách đen, anh hóa đá ngay tại chỗ, tỉnh ngủ hẳn.
Bây giờ đến lượt anh gấp rồi, Lê Trọng Hưng thay quần áo vội vã chạy đi tìm Trương Minh Nguyệt.
Tống Tranh không đi làm, anh cho người đi tìm Lưu Lan khắp nơi, cho Đinh Thất điều tra xem cô có rời khỏi thành phố, đất nước này hay không? Từ các chuyến xe, ga tàu hay máy bay và cả đường biển Tống Tranh đều cho người tìm nhưng một chút tin tức cũng không có, rốt cuộc thì vợ của anh trốn ở đâu chứ?
Ở căn hộ, Lưu Lan lo lắng, cô biết với quyền thế của Tống Tranh không sớm thì muộn cũng sẽ tìm được mình, Lưu Lan hơi nhíu mày hỏi Trương Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt! Cậu nghĩ Tống Tranh mất bao lâu thì sẽ tìm ra tớ?”
Trương Minh Nguyệt mỉm cười, tự tin trả lời: “Sẽ không tìm ra được đâu, căn hộ này tớ không có đứng tên, người đứng tên là em họ tớ.
Nếu Tống Tranh muốn tìm được cậu thì phải cất công điều tra từ em tớ, hơn nữa nơi này an ninh cực kỳ tốt, ngoài ra trừ con đường chính tới đây thì còn có một con đường tắt nữa, chỉ ai sống ở khu này mới biết con đường đó thôi.” Lúc mua cô đã tính toán rất kỹ, vì sợ phóng viên theo đuôi mà chi ra một số tiền lớn để mua căn hộ ở nơi này, mục đích chính là muốn có được sự riêng tư, không ai làm phiền.
Lưu Lan nghe cô bạn thân nói thế cũng an tâm được phần nào, chỉ cần một thời gian không gặp Tống Tranh, không nhớ đến anh thì cô sẽ hoàn toàn buông bỏ được, cho dù sau này có gặp lại thì anh và cô cũng chỉ là người quen cũ.
Bên này Lưu Lan không suy nghĩ nhiều nữa mà sắp xếp đồ đạc của mình thì bên kia Tống Tranh dường như sắp phát điên rồi, anh đến những nơi mà Lưu Lan thường hay lui tới, kể cả ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô anh cũng tìm, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Đậu xe trước quán cà phê của cô, Tống Tranh gục mặt trên vô lăng, anh sắp sụp đổ rồi, anh không ngừng lẩm bẩm trong miệng, giọng nói như nghẹn lại: “Tại sao? Tại sao em lại bỏ đi? Tôi biết sai rồi, tôi hối hận rồi, hối hận vì không đối xử tốt với em sớm hơn, tôi thật sự rất cần em, em quay trở về đi có được không?”
Đinh Thất sau khi điều tra khắp nơi thì gọi điện báo cho chủ tịch của mình biết: “Chủ tịch! Tôi đã tra hết các nơi, các phương tiện di chuyển rồi nhưng không có thông tin gì cả, như vậy Lưu Lan tiểu thư vẫn còn ở thành phố này, có lẽ là cô ấy đang nhà của Minh Nguyệt tiểu thư.”
Tống Tranh nghe xong liền bảo trợ lý Đinh điều tra tất cả nhà, căn hộ mà Trương Minh Nguyệt đang ở và đứng tên, chắc chắn là Lưu Lan của anh đang ở một trong những nơi đó.
Tống Tranh đậu xe ở quán cà phê đến tối muộn nhưng không thấy bóng dáng của Lưu Lan ở đâu cả, anh thất vọng, buồn bã quay về biệt thự.
Về đến, Tống Tranh đi lên phòng của Lưu Lan như người mất hồn, đến khi vào phòng anh mới trở lại bình thường.
“Tống Tranh! Anh về rồi à?”.