Trái tim Lưu Lan như bị lỡ một nhịp trước hành động xoa đầu của Tống Tranh, cô có cảm giác bản thân lại rung động trước anh, Lưu Lan phải tự nhủ với lòng rằng bản thân tuyệt đối không thể bị Tống Tranh mê hoặc nữa, chuyện ở kiếp trước vẫn còn in sâu trong tâm trí của cô.
Lưu Lan đẩy tay của Tống Tranh ra, tỏ vẻ lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”
“Không, hôm nay tôi tự cho phép bản thân nghỉ một ngày.” Tống Tranh chậm rãi trả lời, sau khi từ Tống thị quay về lại còn nghe được những gì Lưu Lan nói mớ, anh lại càng quyết tâm muốn thể hiện rõ tâm ý của mình cho cô biết.
Lưu Lan gật gù không nói gì thêm nữa, dạo này làm chủ tịch của tập đoàn lớn cũng nhàn nhỉ? Đầu óc của Tống Tranh chắc chắn là có vấn đề rồi, làm sao một người cuồng công việc như anh lại nghỉ hoài như thế, lần trước cũng đã nghỉ một ngày rồi.
Nghe tiếng xe của Trương Minh Nguyệt, Lưu Lan đứng dậy nói với Tống Tranh: “Tôi cùng Minh Nguyệt đến quán đây.”
Tống Tranh ngớ người mất vài giây sau đó định đứng dậy dìu Lưu Lan đi ra bên ngoài thì Trương Minh Nguyệt đã nhanh chân chạy vào dìu cô.
Anh mím môi nhìn hai người rời đi, nhìn Trương Minh Nguyệt với đôi mắt ai oán, anh cố tình nghỉ phép để ở bên cạnh Lưu Lan thế mà lại bị Trương Minh Nguyệt cưỡm mất.
Hà Yên Thư vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy cặp mắt uất hận của con trai, bà khẽ cười không nhịn được mà trêu chọc: “Sao vậy? Sao lại nhìn Minh Nguyệt bằng cặp mắt ai oán như thế? Cũng phải, con cố tình nghỉ phép ở nhà để ở bên vợ thế mà lại bị người ta ςướק mất, không cay cú mới lạ.” Bà bật cười thành tiếng khi thấy Tống Tranh nhăn mũi giận dỗi, bà vỗ vỗ mặt của con trai: “Con dâu đi rồi mẹ cũng đi đây, con ở nhà vui vẻ nha.”
Tống Tranh hừ nhẹ một tiếng, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ anh đứng dậy đi ra ngoài lái xe rời khỏi.
Tống Tranh đến trung tâm thương mại lấy cặp đồng hồ mà anh đã đặt từ nửa tháng trước, vốn dĩ định đợi đến sinh nhật của Lưu Lan nhưng bây giờ cô đã giúp anh một việc lớn như thế nên anh quyết định tặng luôn, đợi đến sinh nhật của cô anh sẽ tặng một món quà khác.
Trương Minh Nguyệt cùng Lưu Lan và một số nhân viên đang chuẩn bị cho những chương trình ưu đãi khi khai trương quán thì thấy Tống Tranh tới, anh thấy cô đứng dậy cà nhắc đi về phía của mình thì vội vàng chạy đến đỡ lấy cô.
Lưu Lan để ý thấy hộp quà trong tay của Tống Tranh, cô cất giọng hỏi: “Sao anh đột nhiên đến đây thế?”
“Tôi mua quà đến cho cô, cảm ơn cô đã giúp tôi một việc lớn như thế.” Tống Tranh đưa món quà trong tay của mình cho Lưu Lan, trong lòng tràn đầy phấn khích, chờ mong.
Lưu Lan mở hộp quà ra nhìn thấy bên trong là một chiếc đồng hồ được đính kim cương mà hết hồn, từ trước đến giờ kể cả ở kiếp trước Tống Tranh chưa bao giờ đích thân mua quà tặng cho cô, toàn là trợ lý Đinh thay anh tùy tiện chọn vài món hoặc hỏi cô thích gì rồi đưa tiền để tự cô đi mua thôi.
Lưu Lan đóng nắp hộp lại trả lại cho Tống Tranh: “Món quà đắt tiền như thế tôi không dám nhận đâu, anh mang về đi.”
“Không có đắt, đây là món quà cô xứng đáng nhận được.” Tống Tranh cố đẩy hộp quà vào trong tay của Lưu Lan, ánh mắt của anh có chút thất vọng khi cô từ chối món quà này.
Lưu Lan nhất quyết từ chối: “Tôi nói không nhận là không nhận, anh mang về đi, tôi giúp anh là lẽ đương nhiên thôi, tôi là vợ trên danh nghĩa của anh đồng thời anh cũng giúp mẹ tôi chữa bệnh, tôi có giúp anh bao nhiêu cũng không đủ.”
Tống Tranh dìu Lưu Lan quay về chỗ ngồi sau đó mang vẻ mặt buồn bã rời đi, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì để cảm ơn cô ngoại trừ tặng quà, trong đầu anh bỗng nảy ra một ý tưởng khá hay ho, Tống Tranh hớn hở lên xe quay trở về biệt thự.
Lưu Lan từ bên trong quán nhìn ra thấy cảnh này thì cau mày không khỏi thốt lên: “Anh ta bị đa nhân cách à?”
Trương Minh Nguyệt phì cười thốt lên: “Con người ta một khi biết yêu là như vậy đấy, yêu vào mà bình thường thì đâu gọi là yêu.”
Lưu Lan bĩu môi để mấy lời của Trương Minh Nguyệt ở ngoài tai, mang theo ký ức của kiếp trước nên cô sẽ không bao giờ tin Tống Tranh yêu mình, một chút cũng không.
Tống Tranh lái xe đến siêu thị, trước khi xuống xe anh đã xem hết tất cả nguyên liệu cần phải nấu, lên danh sách xong anh đẩy xe lấy từng món, vừa lấy vừa tra xem có giống trên mạng hay không bởi vì anh hoàn toàn mù tịt về mấy thứ này.
Buổi chiều, Lưu Lan quay trở về thấy bà Ngô đang đứng ở cửa nở một nụ cười kỳ lạ với mình, Trương Minh Nguyệt thấy bà Ngô liền giao cô lại cho bà rồi rời đi.
Lưu Lan cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Sao hôm nay dì lại đứng ở cửa đón cháu thế?” Bình thường vào giờ này không phải bà đang nấu ăn trong bếp sao?
“Hôm nay ông chủ đích thân xuống bếp nấu ăn nên dì mới đi ra đây đón cháu.” Bà Ngô cười gượng gạo trả lời, bà thật sự rất lo cho Lưu Lan sau khi ăn mấy món Tống Tranh nấu, nó hơi bất ổn một chút.
Lưu Lan tròn mắt kinh ngạc, nghi ngờ tai của mình có vấn đề, Tống Tranh biết nấu ăn sao? Người như anh cũng xuống mấy nơi dầu mỡ như thế? Vừa bước xuống bếp Lưu Lan lại một phen há hốc miệng, hai mắt trợn ngược khi thấy Tống Tranh đeo tạp dề màu hồng phấn nấu ăn, cô chớp chớp hai mắt xác nhận mình không có bị hoa mắt, tận thế còn không đáng sợ bằng việc anh mang tạp dề màu hồng xuống bếp nấu ăn.
Tống Tranh mang món ăn cuối cùng lên bàn, thấy Lưu Lan về liền mỉm cười cất giọng nói: “Cô về rồi à? Tôi nấu xong hết rồi cô mau ngồi xuống nếm thử tay nghề của tôi đi.”
Lưu Lan đi rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn, không hiểu sao cô lại có cảm giác chẳng lành, nhìn mấy món ăn cũng bắt mắt chắc là không sao đâu nhỉ?
Cô chậm rãi gắp một miếng đưa vào miệng, cũng không tệ như cô nghĩ, Tống Tranh thấy Lưu Lan ăn ngon miệng cũng bắt đầu ăn, tự nếm thử đồ ăn do chính mình nấu anh gật gù thầm nghĩ bản thân thật tài giỏi, lần đầu xuống bếp đã nấu ngon như thế.
Hà Yên Thư quay trở về nhà đã là buổi tối, nhìn thấy con trai cứ chạy ra chạy vô nhà vệ sinh bà hơi nhíu mày hỏi bà Ngô: “Con trai tôi bị làm sao vậy? Bị tào tháo rượt à?”
Bà Ngô gật gật đầu cười khổ kể cho Hà Yên Thư nghe: “Sáng nay ông chủ đột nhiên trở về với một đống nguyên liệu để nấu ăn, sau đó thì lao vào bếp bắt đầu nấu như những gì trên mạng hướng dẫn, nấu thất bại rồi nấu lại, nấu tới nấu lui nấu đến tận chiều, hai người ăn xong thì người trên người dưới đều ôm nhà vệ sinh.” Vừa nói bà Ngô vừa chỉ lên trên lầu.
Hà Yên Thư mặt nhăn mày nhó, thầm cảm ơn mấy bà bạn của mình vì đã giữ bà lại đến tận tối không là bà đã phải tranh nhà vệ sinh với con dâu, con trai rồi.
Bây giờ Hà Yên Thư phải lên xem con dâu như thế nào, với cái chân bó bột kia chắc Lưu Lan ngồi ở trong đó luôn rồi..