Nhìn thấy Tống Tranh dìu Lưu Lan đi vào trong ngồi, từng cử chỉ lời nói hết sức dịu dàng, Lưu Bội Linh nghiến răng nghiến lợi căm ghét, ghen tị, hai bàn tay siết chặt lại đến mức những ngón tay đâm vào lòng bàn tay rướm máu, cô ta không cam tâm, Lưu Lan có gì hơn cô ta chứ?
Tống Tranh liếc mắt nhìn trợ lý Đinh cậu ngay lập tức hiểu ý làm động tác mời với Lưu Bội Linh: “Lưu tiểu thư! Mời!”
Lưu Bội Linh mím môi đưa mắt nhìn, cô ta không muốn rời đi, muốn ở lại xem xem Lưu Lan bày ra chiêu trò gì để câu dẫn Tống Tranh.
Ngay khi Lưu Bội Linh chần chừ Đinh Thất cùng thư ký đồng thanh mời một lần nữa: “Lưu tiểu thư! Mời!”
Lưu Bội Linh hừ một tiếng dậm chân hậm hực đi ra ngoài, Đinh Thất nhanh chóng đóng cửa lại.
Tống Tranh sợ Lưu Lan hiểu lầm nên khi vừa dìu cô ngồi xuống liền giải thích: “Hôm nay tôi có hẹn với chủ tịch Lưu nhưng không hiểu sao ông ấy lại để Lưu Bội Linh đến bàn chuyện hợp tác, cô ta đến ngoài miệng thì bảo bàn công việc nhưng cô ta lại vô liêm sỉ đến mức muốn quyến rũ tôi, tôi! ”
“Anh không cần phải giải thích đâu, tôi hiểu rõ Lưu Bội Linh là người như thế nào mà, chuyện cô ta đột nhiên giành đến đây bàn công việc chín phần là do Đào Cẩm Xuân bày ra, với cái đầu của cô ta không nghĩ đến được đâu.
” Lưu Lan ngắt lời của Tống Tranh, tuy cô không quá hiểu anh nhưng cô biết Lưu Bội Linh không phải mẫu người anh thích, cô cũng quá hiểu rõ Lưu Bội Linh cùng Đào Cẩm Xuân.
Sống hai kiếp nếu Lưu Lan còn không hiểu rõ hai mẹ con xảo trá đó thì cô quá ngu ngốc rồi.
Tống Tranh thở phào nhẹ nhõm, anh sợ Lưu Lan hiểu lầm rồi lại đòi ly hôn thì nguy: “Có chuyện gì mà cô đột nhiên đến đây tìm tôi thế?” Để Lưu Lan đột ngột đến tận đây gặp anh thì chắc chắn là chuyện hệ trọng.
“Ngày mai tập đoàn của anh tung ra sản phẩm mới đúng không?” Lưu Lan nghiêm túc hỏi, thấy mặt Tống Tranh ngơ ra mất vài giây, cô cau mày lại tiếp tục hỏi: “Anh có thể sửa lại sản phẩm của mình một chút không? Phải xong ngay trong ngày hôm nay.
”
Tống Tranh khẽ chau mày nghi hoặc: “Tại sao phải sửa lại sản phẩm? Cô biết tôi sẽ tung ra sản phẩm gì sao?”
Lưu Lan mím môi không biết phải nói thế nào để cho Tống Tranh tin, càng không cần phải nói chuyện bản thân trùng sinh, suy nghĩ một hồi cô mới mở miệng nói: “Anh không cần phải biết lý do tại sao tôi lại biết mấy chuyện này, anh chỉ cần biết ngày mai tập đoàn Huỳnh An sẽ tung ra sản phẩm giống hệt anh hơn nữa còn tung ra sớm hơn, nếu ngày mai anh kiên quyết tung ra thì Tống thị sẽ bị mang danh ăn cắp đấy.
”
Tống Tranh rất muốn biết tại sao Lưu Lan lại biết chuyện này nhưng nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng sẽ không ép, anh lựa chọn tin tưởng Lưu Lan, tin tưởng cô vô điều kiện, Tống Tranh tin Lưu Lan nhất định sẽ không hại mình: “Tôi sẽ tự mình sửa lại sản phẩm, mặc dù thời gian khá gấp rút nhưng tôi có lòng tin nó sẽ tốt, sẽ hoàn hảo hơn thứ mà bọn người đó ăn cắp.
”
Lưu Lan thở phào cảm ơn Tống Tranh đã tin tưởng, cô còn tưởng anh sẽ nghĩ cô có bệnh thần kinh nữa chứ, Lưu Lan bắt đầu vận dụng hết khả năng cùng ký ức của kiếp trước giúp Tống Tranh nâng cấp sản phẩm, cô chỉ cho gợi ý còn người làm, chỉnh sửa lại là anh.
Tống Tranh hoàn toàn bị bất ngờ trước những ý tưởng mà Lưu Lan vừa nói, ngay cả anh là người trong nghề còn chưa nghĩ ra được như thế thế mà cô lại có thể có những ý tưởng hay như vậy.
“Này, tôi biết anh đang nghĩ gì đó, tôi không làm việc cho anh đâu.
” Ánh mắt hiện tại của Tống Tranh cô đã quá quen thuộc, kiếp trước những lần Lưu Lan bám theo anh, thấy anh có ý chiêu mộ nhân tài đều có ánh mắt đó.
Tống Tranh khẽ cười, bây giờ ngay cả khi chỉ nhìn vào mắt của anh Lưu Lan cũng có thể đoán được anh nghĩ gì, muốn gì, có một người vợ thông minh, hiểu mình như thế anh thật sự rất muốn đem đi khoe với tất cả mọi người.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, việc còn lại là của Tống Tranh, Lưu Lan đứng dậy muốn rời đi thì bị Tống Tranh kéo lại: “Để tôi đưa cô về.
”
“Không cần đâu, anh ở đây sửa lại sản phẩm đi, tôi gọi cho Minh Nguyệt bảo cậu ấy đến đón tôi là được rồi.
” Lưu Lan lắc đầu từ chối, thời gian không còn nhiều, cô không muốn anh lãng phí thời gian ở cô.
Tống Tranh gọi Đinh Thất vào bảo cậu đưa Lưu Lan quay về, trợ lý Đinh cẩn thận dìu Lưu Lan đi về, lúc bước ngang qua chỗ làm việc của thư ký, cô bị giật mình khi thấy thư ký bất ngờ đứng dậy chào mình, Đinh Thất không nói gì chỉ cười mỉm tiếp tục dìu Lưu Lan đi.
Thư ký đợi khi Lưu Lan bước hẳn vào thang máy liền thở phào một hơi, khi nãy nghe trợ lý Đinh tiết lộ người được cậu dìu vào chính là vợ của chủ tịch thì cô sợ hết cả hồn, bảo sao chủ tịch lại bỗng dịu dàng, ân cần như thế.
Tống Tranh tạm gác mọi công việc sang một bên để tập trung cho việc sửa lại sản phẩm, dựa vào những gì mà Lưu Lan đã nói anh cho trợ lý Đinh đi điều tra, tìm bằng chứng chứng minh phó giám đốc bộ phận sáng tạo đã sao chép sau đó bán lại cho bên đối thủ.
Tống Tranh thật sự rất muốn biết tại sao cô lại biết rõ mọi chuyện như thế ngay cả nội gián cũng biết là ai, cứ như Lưu Lan có thể dự đoán trước được tương lai vậy.
Đến gần sáng, Tống Tranh mới sửa lại sản phẩm xong, anh mệt mỏi quay trở về biệt thự, tắm rửa xong lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nghe Lưu Lan lẩm bẩm gì đó trong miệng, anh ghé sát tai nghe thử thì đứng hình: “Tống Tranh! Tôi yêu anh nhiều như thế tại sao ngay cả một ánh mắt anh cũng không bao giờ dành cho tôi? Tại sao anh lại không yêu tôi? Anh đúng là một kẻ không có trái tim.
”
Anh hoang mang, ngây người khi nghe những lời nói đó, không lẽ những gì mà anh đã thể hiện vẫn chưa đủ rõ để cô biết tấm chân tình của anh sao? Nếu đổi lại là trước kia thì Tống Tranh không ngạc nhiên vì những lời nói thế này, nhưng bây giờ anh đã yêu cô, đã thể hiện rõ như thế, Lưu Lan không cảm nhận được hay sao?
- --------------------------------------------------
Sáng hôm sau, điều đầu tiên sau khi Lưu Lan ăn sáng xong chính là mở điện thoại lên xem, quả nhiên tập đoàn Huỳnh An đã tung ra sản phẩm giống hệt như của tập đoàn Tống thị hơn nữa còn tung rất sớm, cô có chút lo lắng quay sang nhìn Tống Tranh, anh vẫn đang ung dung, thản nhiên uống trà, cảm nhận được sự lo lắng, thấp thỏm từ vợ mình, Tống Tranh mỉm cười xoa nhẹ đầu của Lưu Lan trấn an: “Đừng lo lắng, những kẻ sao chép, ăn cắp sẽ không bao giờ chiến thắng đâu.