Buổi tối, sau khi bàn công việc với đối tác xong Tống Tranh ngay lập tức gọi điện cho Lưu Lan, anh đã nghe bà Ngô nói về chuyện lúc chiều, không ngờ Lưu Lan lại cứng rắn như thế, nhớ lại tấm ảnh mà bà Ngô lén chụp gương mặt bị sưng của cô là trong lòng anh lại khó chịu, tức giận.
Đầu dây bên kia đổ vài hồi chuông thì Lưu Lan bắt máy, Tống Tranh châm điếu thuốc rít một hơi cất giọng hỏi: “Nghe nói chiều nay cô đã quay về Lưu gia, không những bị hai mẹ con kia bắt nạt mà còn bị ba của mình đánh sau đó cô dứt khoát cắt đứt quan hệ?”
“Đừng có vòng vo nữa có chuyện gì thì mau nói, tôi biết dì Ngô đã gọi điện báo cáo cho anh biết hết rồi.” Lưu Lan thầm thở dài trong lòng, xung quanh đâu đâu cũng có tai mắt của Tống Tranh, cô làm gì cũng không thoải mái.
“Mặt của cô bớt sưng chưa? Có còn đau không?” Tống Tranh bỗng trở nên dịu dàng, quan tâm đến cô.
Lưu lan Nghi ngờ tai của mình có vấn đề, nhìn lại điện thoại xác nhận người gọi đến thật sự là Tống Tranh cô bày ra vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, cảm thấy Tống Tranh thật sự bị điên rồi: “Anh mới vừa hỏi han quan tâm tôi sao? Tôi không có nghe nhầm đó chứ? Tôi còn tưởng anh gọi điện đến là vì muốn ly hôn với tôi.” Lưu Lan không thấy anh hay cô diễn viên kia lên tiếng phủ nhận thì mặc định hai người có vấn đề nên khi thấy anh gọi đến cô liền cho rằng Tống Tranh muốn ly hôn.
“Ly hôn? Tôi nói muốn ly hôn với cô lúc nào?” Tống Tranh nhíu mày, gương mặt hơi đanh lại, lại có chuyện gì mà Lưu Lan lại muốn ly hôn với anh? Anh nhớ bản thân đâu có gây ra lỗi gì? Lưu Lan lại muốn tìm cớ để ly hôn với anh sao?
“Vậy là anh không có hẹn hò với diễn viên Tô Hồng Cẩm à? Tại tôi thấy anh không có lên tiếng phủ nhận nên tôi nghĩ anh đã ngầm thừa nhận là đang hẹn hò với cô ấy.” Lưu Lan có hơi thất vọng, cô còn tưởng mình sắp được ly hôn rồi.
Tô Hồng Cẩm là ai? Cô ta là ai anh còn không biết thì hẹn hò cái quái gì? Tống Tranh nhíu mày nói vài tiếng với Lưu Lan liền cúp điện thoại sau đó lại gọi cho Đinh Thất hỏi chuyện: “Tô Hồng Cẩm là ai? Báo chí lại đưa tin đồn nhảm gì về tôi nữa à?”
Trợ lý Đinh có hơi bất ngờ vì hôm nay Tống Tranh lại hỏi tới mấy chuyện này: “Tô Hồng Cẩm là nữ diễn viên mới nổi, lúc chiều báo chí có đưa tin nói chủ tịch cùng cô ta vào khách sạn cùng nhau.
Chủ tịch đã từng nói mấy chuyện như thế thì không cần quan tâm, cứ để nó tự lắng xuống là được rồi nên tôi mới không báo cho ngài biết chuyện này.”
“Cậu mau xử lý chuyện này cho tôi, tốt nhất là lên tiếng phủ nhận sau đó cảnh cáo những kẻ có ý đồ muốn tạo nhiệt với tôi.” Tống Tranh nói xong thì ngắt máy, anh đi công tác cũng không yên với đám diễn viên hám danh này nữa.
Ngay trong đêm, tập đoàn Tống thị đăng bài lên tiếng phủ nhận tin đồn vào khách sạn với nữ diễn viên Tô Hồng Cẩm, cảnh cáo những tòa soạn đưa tin đồn thất thiệt, điều quan trọng chính là cảnh cáo những nữ diễn viên đang có ý đồ với Tống Tranh.
Sáng hôm sau, Lưu Lan vừa mở mắt thức dậy thì đập vào mắt là gương mặt của Tống Tranh, cô giật bắn cả mình, hét lên một tiếng thất thanh, ngồi bật dậy vuốt иgự¢ lớn tiếng quát: “Tống Tranh! Anh bị điên à? Sáng sớm kề sát mặt tôi làm gì hả? Muốn hù cho tôi đứng tim ૮ɦếƭ đúng không?”
Tống Tranh bị Lưu Lan quát cũng không tức giận, anh đứng thẳng người điềm tĩnh nói: “Tôi không có cố ý dọa cô, chỉ là khi nãy tôi gõ cửa mãi vẫn không thấy cô mở nên mới mở cửa đi vào, vừa vào đã nghe cô nói mớ...” Khoé miệng anh hơi cong lên khi nhớ đến mấy lời Lưu Lan nói trong lúc ngủ.
“Tôi nói mớ cái gì?” Lưu Lan cau mày hỏi, không hiểu sao cô lại có dự cảm không lành.
“Cô nói cô yêu tôi lâu rồi.” Lúc nãy Tống Tranh vừa bước vào đã nghe Lưu Lan lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, ghé sát tai nghe thì nghe được cô nói cô đã yêu anh từ rất lâu rồi, còn câu sau thì anh lại nghe không rõ.
Lưu Lan mím môi không phủ nhận câu nói mớ đó, từ lúc trùng sinh cô không hề mơ về mấy chuyện kiếp trước, bây giờ lại mơ thấy còn để Tống Tranh nghe được.
Lưu Lan hít sâu một hơi gật đầu thừa nhận tình cảm của mình: “Phải, tôi đã yêu anh từ lâu tính thời gian chắc là gần hai năm rồi, nhưng đó là lúc trước bây giờ thì không.”
Nụ cười trên môi của Tống Tranh vụt tắt, ý cười trong đôi mắt cũng biến mất: “Tại sao?”
“Làm gì có ai có thể chịu đựng được người mình yêu lạnh nhạt trong suốt thời gian dài chứ? Tôi luôn thể hiện rõ tình cảm của mình với anh nhưng đổi lại là sự thờ ơ lạnh nhạt, sau một thời gian tôi đành buông bỏ thôi, không muốn tự làm khổ bản thân.” Lưu Lan thản nhiên đáp, bị anh lạnh nhạt là một phần, một phần chính là vì chuyện của kiếp trước, cô sợ bi kịch sẽ lặp lại một lần nữa, như thế thì cô trùng sinh không phải vô ích hay sao?
Tống Tranh im lặng không biết phải phản bác như thế nào, nhớ lại thái độ của anh đối với Lưu Lan lúc trước quả thật rất lạnh lùng, dường như là vô cảm xem cô như không khí.
Lưu Lan bỗng nhận ra có gì đó không đúng lắm, cô lấy gối che trước иgự¢ mình lại, trừng trừng hai mắt quát: “Anh mau đi ra ngoài cho tôi!”
Tống Tranh ngơ ngác mất vài giây mới phản ứng, anh ho khụ khụ vài tiếng, đứng ở góc nhìn của anh thì gần như là thấy hết mọi thứ dưới lớp áo mỏng manh kia.
Tống Tranh quay người rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn nói một câu: “Cô yên tâm tôi chưa thấy gì hết.”
Lưu Lan mím môi quăng gối về phía cánh cửa, chắc cô tin là anh không thấy gì.
Tống Tranh ngồi ở dưới phòng khách đợi, nhớ lại tình huống có chút ngại ngùng khi nãy hai tai của anh lại đỏ ửng lên.
Hơn mười lăm phút sau, Lưu Lan bước xuống với gương mặt đằng đằng sát khí, cô ngồi xuống, cất tiếng hỏi: “Không phải ngày mai anh mới quay về hay sao? Sao chỉ mới có một ngày đã về rồi?”
“Tôi đã đàm phán thành công rồi, việc còn lại là ký hợp đồng tôi giao cho thư ký cùng Đinh Thất.” Có đánh ૮ɦếƭ anh cũng không nói vì lo lắng, sợ Lưu Lan tức giận rồi quăng tờ giấy ly hôn cho anh ký, cô của bây giờ cái gì cũng dám làm, không sợ bồi thường hợp đồng gì cả..