Sáng hôm sau, Lưu Lan sau khi nấu xong bữa sáng chuẩn bị lên gọi Tống Tranh thì nhìn thấy anh đi xuống, thấy dưới mắt của anh có quầng thâm cô chỉ nghĩ chắc có lẽ tối qua người chồng trên danh nghĩa này làm việc rồi đi nghỉ muộn mà thôi, nhưng nào hay biết nguyên nhân thật sự là do cô.
Đêm qua, sau khi xử lý xong hết công việc, Tống Tranh đã nằm ở trên giường trằn trọc suy nghĩ, muốn tìm ra nguyên nhân tại sao Lưu Lan lại thay đổi tính tình một cách bất thường như thế, nghĩ tới nghĩ lui đến tận gần sáng anh mới chợp mắt ngủ.
Ngồi ăn sáng, Tống Tranh thầm gật gù hài lòng, anh vẫn quen với đồ ăn của Lưu Lan nấu hơn, tối qua ăn đồ ăn bên ngoài không ngon chút nào, đang ăn anh chợt nhớ ra chuyện gửi tiền liền ngẩng đầu hỏi: “Tôi đã chuyển tiền tháng này cho cô rồi đấy, cô nhận được chưa?”
“Đã nhận được rồi.” Lưu Lan lạnh nhạt đáp lại, ở kiếp này đây là tháng thứ hai cô nhận được tiền từ Tống Tranh, kiếp trước tiền anh gửi cho cô vô cùng nhiều và gửi rất đều đặn, nhưng cô chưa bao giờ động vào số tiền đó dù chỉ một đồng, anh đã giúp cho mẹ cô nhiều lắm rồi cô không thể nhận số tiền đó được, huống hồ chi chăm sóc cho Tống Tranh là Lưu Lan cam tâm tình nguyện.
Ăn sáng xong, Tống Tranh chở Lưu Lan đến trung tâm mua sắm mua chút đồ để tặng cho ba mẹ của anh.
Lưu Lan đến khu mua sắm như cá gặp nước, cô vui vẻ, hào hứng mua rất nhiều đồ, Tống Tranh đi theo cô đến mức chân sắp rụng rời mà cô vẫn chưa có dấu hiệu nào là mệt, mỏi chân mỏi tay gì cả, anh không đi nổi nữa, mặt hơi nhăn lại lên tiếng: “Tôi không đi nổi nữa rồi, tôi sẽ đợi cô ở quán cà phê dưới lầu một.” Vừa nói anh vừa rút thẻ từ trong ví đưa cho cô.
Lưu Lan gật gật đầu nhận lấy thẻ rồi tiếp tục vui vẻ, tung tăng đi mua sắm, cô vốn là một kẻ nghiện mua sắm nhưng không phải là nghiện mua sắm đồ hiệu mà là đồ giảm giá, khuyến mãi.
Nếu không phải mẹ chồng cô là một quý bà sang trọng thì có lẽ tới bây giờ cô còn chưa biết, chưa nhận dạng được mấy món đồ hiệu này.
Tống Tranh ngồi đợi Lưu Lan đúng một tiếng đồng hồ, nhìn thấy cô bước đến phía sau còn có hai nữ nhân viên giúp xách đồ, anh cau mày không nhịn được mà thốt lên: “Cô mua hết cái trung tâm mua sắm này rồi à?”
Lưu Lan bĩu môi, nhún vai một cái không thèm trả lời, Tống Tranh nhìn chiếc xe của mình chất đầy túi đồ thì lắc đầu bất lực, thở dài một hơi.
Tống gia
Về đến Tống gia, Tống Tranh giúp Lưu Lan mang mấy món đồ vừa mới mua vào bên trong nhà, thấy trong xe vẫn còn vài túi, anh hiếu kỳ hỏi: “Còn mấy cái túi đó cô không mang vào sao?”
“Không, mấy túi đó là tôi mua cho anh đấy.” Cô cười nhẹ cất giọng trả lời sau đó đi nhanh vào trong.
Mua cho anh? Người vợ trên danh nghĩa này vẫn còn quan tâm tới anh à? Bất ngờ thật đó, anh còn tưởng từ đây cho tới khi kết thúc hợp đồng Lưu Lan vẫn sẽ duy trì thái độ lạnh nhạt với mình.
“Ôi con dâu của mẹ đến rồi, mau đến đây với mẹ nào.” Hà Yên Thư thấy con dâu của mình đến thì vui vẻ không thôi, nhanh chóng chạy đến ôm cô một cái sau đó kéo cô ngồi xuống ghế: “Sao lại mua nhiều đồ quá vậy? Đến đây chơi là được rồi, cần gì phải mua nhiều đồ như thế hả?”
Lưu Lan cười tít mắt chào ba chồng rồi ngồi bên cạnh của bà: “Không chỉ có mình con mua đồ mang đến đâu, Tranh cũng mua quà đến cho ba mẹ đó ạ.” Cô cầm hai ba túi đồ đưa cho mẹ chồng của mình xem.
Hà Yên Thư mang mấy túi đồ mà con trai mình tặng để sang một bên, một chút quan tâm đến cũng không có, Tống Tranh ngồi một bên thấy thế chỉ biết cười bất lực, từ hồi có con dâu anh đã trở thành con ghẻ mất rồi.
Bà nhìn Tống Tranh rồi dịu dàng hỏi Lưu Lan: “Bé Lan của mẹ, con hãy nói cho mẹ biết bình thường ở nhà thằng nhóc Tranh Tranh có bắt nạt con không? Nếu có thì hãy mau nói cho mẹ biết để mẹ giúp con trút giận.”
“Dạ không có ạ, anh ấy đối với con rất tốt.” Lưu Lan mỉm cười đáp, có lẽ do kiếp này cô không còn yêu Tống Tranh nữa nên mỗi lần nghe ai đó gọi anh là Tranh Tranh là Lưu Lan lại nổi da gà, nếu đổi lại người gọi là cô chắc anh Ϧóþ ૮ɦếƭ cô luôn mất.
Bất chợt, Lưu Lan nghĩ đến kiếp trước bản thân bị Thái Bách Trung hại ૮ɦếƭ, bà yêu thương cô như vậy chắc hẳn sẽ rất đau lòng khi biết chuyện.
Kiếp trước không nói đến nữa, kiếp này khi nghĩ tới sau này cô cùng Tống Tranh ly hôn không biết ba mẹ chồng cô sẽ thất vọng như thế nào? Cho dù Lưu Lan không nỡ thấy hai người họ buồn bã, thất vọng nhưng cô cũng không thể ép buộc bản thân càng không thể ép buộc Tống Tranh, cả hai nên giải thoát cho nhau.
Hà Yên Thư kéo con dâu cưng vào phòng trò chuyện, tặng quà, đợi hai người đi lên phòng, Tống Quốc An mới nghiêm túc nói chuyện với con trai mình: “Có mẹ của con ở đây ba không nói vì sợ bà ấy sẽ làm loạn lên, ba muốn nhắc nhở con đừng có quá cuồng công việc mà quên mất bản thân đã có vợ, dành chút thời gian đưa vợ mình đi chơi gì đó đi, nếu đi chơi xa thì ba có thể đến Tống thị giúp con xử lý công việc vài ngày.”
“Vâng, con biết rồi ạ.” Tống Tranh gật gật đầu miễn cưỡng nghe lời, ngoại trừ chuyện hợp đồng hôn nhân giữa anh và Lưu Lan thì không có chuyện gì là qua được con mắt của ba anh cả.
Anh cùng cô ăn trưa cùng ba mẹ rồi mới rời đi, cả hai đến bệnh viện thăm Phương Ngọc Mai đến tận chiều tối mới quay về nhà.
Tống Tranh thấy Lưu Lan ngồi trầm ngâm suy tư điều gì đó ở phòng khách, anh tiến đến ngồi xuống ngay bên cạnh cất giọng hỏi: “Có chuyện gì mà suốt dọc đường tôi cứ thấy cô ngẩn người ra vậy?”
“Không có gì.” Lưu Lan lắc đầu trả lời sau đó nhanh chóng đi lên phòng, cánh cửa vừa đóng cô liền lấy điện thoại gọi cho Trương Minh Nguyệt, bạn thân cô vừa bắt máy cô đã ngay lập tức mở miệng nói: “Minh Nguyệt! Cậu có tiền không cho tớ mượn đi.”
“Hả?” Trương Minh Nguyệt đang nằm đắp mặt nạ nghe Lưu Lan muốn mượn tiền thì giật mình ngồi bật dậy làm rơi cả mặt nạ xuống.
Lưu Lan trước giờ không muốn mắc nợ ai cả, cho dù có đói đến mức ra ngoài đường cũng sẽ không đi mượn tiền của ai, ngoại trừ việc mẹ bị bệnh cần tiền chữa thì Lưu Lan sẽ không bao giờ mở miệng mượn tiền ai đó nếu chuyện đó không phải là chuyện hệ trọng.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà có thể khiến cho đứa bạn thân này của cô mở miệng mượn tiền vậy chứ?.