Cuộc sống của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng chưa bao giờ lại yên bình như vậy.
Hai cục cưng càng lớn, càng khiến cô thập phần vui vẻ. Tuy nhiên, điều cô lo lắng lại chính là sự ít nói của Tiểu Long và sự lạnh lùng của Tiểu Ngư. Thật sự là hai đứa nó càng ngày càng có biểu hiện giống hệt với tính cách của Tần Tư Lăng. Nhiều lúc, Trình Nhiễm cứ suy nghĩ vu vơ rằng liệu hai đứa con của cô có trở lên giống với Tần Tư Lăng hay không nữa?
Nếu giống về ngoại hình thì cô không nói làm gì. Hai đứa mà được thừa hưởng tính cách của Tần Tư Lăng thì quá là tuyệt vời. Nhưng lại đi giống đặc cái tính cổ quái của hắn thì cô không thể nào mà chấp nhận được.
Hai đứa năm nay đã đi học tiểu học rồi mà rất ít nói. Thậm chí, đi về đứa nào đứa nấy như vào khuôn khổ trong quân đội mà lại lao đầu vào học luôn.
Trình Nhiễm nhiều lần than vãn với Tần Tư Lăng nhưng chẳng ăn thua gì cả.
Con nhà người ta 2 tuổi đã biết nói, thậm chí còn phát triển hết tất cả. Đây, con nhà mình thì lên tiểu học rồi mới nói được. Tính cách thì lại hướng nội, không thích chơi hay chạy nhảy như mấy đứa tẻ ngoài kia.
Được cả anh và em, đều chỉ chăm chăm vào quyển sách mà học.
Tuy học là tốt nhưng Trình Nhiễm rất sợ hai đứa nhỏ nhà cô mắc bệnh tự kỉ. Kì thật, cô thật sự không muốn chuyện này xảy ra một chút nào. Trẻ con ở tuổi này mà cứ như mấy ông bà cụ thì thật sự có vấn đề lớn rồi.
"Tần Tư Lăng, anh dạy con của em kiểu gì mà để hai đứa nó thành ra cái bộ dạng này hả? Em muốn con của em dễ thương hơn, chạy nhảy hơn..."
"Anh không dạy, là chúng nó tự vậy. Học nhiều là tốt."
"Tần Tư Lăng, anh trả lại hai bảo bối đáng yêu lại cho em. Dạy con theo cách của anh thì em không chấp nhận!"
Dù Trình Nhiễm có bất mãn như thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật là con của cô đã bị "tha hóa" rồi.
Những năm tiếp theo, Tần Uy Long và Tần Hải Ngư ngày một khôn lớn. Hai đứa ở trường là tấm gương tiêu biểu của toàn khối, về nhà lại trở thành vị thiếu gia và tiểu thư vô cùng lễ phép và biết nghe lời. Hình ảnh này quả nhiên đúng chuẩn con nhà người ta.
Nhưng Trình Nhiễm lại không thể chấp nhận nổi cái tính cách ít nói của hai đứa. Trong suy nghĩ của cô thì trẻ con phải mang hình ảnh và nét dễ thương của trẻ con. Mà con của cô thì hoàn toàn ngược lại.
Trong gia đình, giờ đây chắc có lẽ mỗi Trình Nhiễm lạc loài. Không biết rồi cô còn có tiếng nói không nữa.
Hôm đi họp phụ huynh cho hai đứa, Trình Nhiễm chính là người duy nhất được cô giáo nhắc tên vì hai con của cô học hàn quá xuất sắc. Ai cũng ngưỡng mộ cho rằng cô đẻ quá khéo, sinh ra hai thiên thần xinh đẹp lại còn học giỏi.
Mọi người khen vậy thì cô cũng chỉ biết gượng cười thôi.
Rồi ai cũng phải có điểm yếu. Mà điểm yếu của Tiểu Long lại chính là căn bệnh sạch sẽ được thừa hưởng từ ba của nó.
Vẫn may còn có Tiểu Ngư giống cô, nếu không Trình Nhiễm thật sự dỗi, muốn sinh thêm đứa nữa mất.
"Tiểu Long, hôm nay mẹ thấy con xách một cái túi lớn về, đó là cái gì vậy?"
Tần Uy Long đang ngồi đọc sách, dừng lại quay về phía Trình Nhiễm, nói.
"Là quà các bạn nữ tặng cho con. Chẳng hiểu sao lại có thể tốn công như vậy nữa. Con mà không đem về là đám người đó lại ngồi đấy ăn vạ."
Con trai cô thật đúng là có số đào hoa...
Đúng lúc này, Tiểu Ngư từ trên tần đi xuống. Trình Nhiễm định lên tiếng muốn rủ con gái đi mua sắm. Thật không ngờ, người giúp việc đi theo phía sau con bé lại ôm một đống đồ đi xuống.
"Tiểu Ngư, con đi mua sắm với mẹ không?"
"Mẹ không thấy con có quá nhiều quần áo à? Đám bạn học kia tặng cho con quá nhiều món đồ hàng hiệu rồi... Hiện tại con phải đem cho đi vợi đây."
Thực ra, ngôi trường mà hai con của cô đang theo học chính là ngôi trường dành riêng cho giới thượng lưu. Tiểu Ngư được tặng mấy món quà đó cũng chẳng có gì là lạ. Bạn bè của con bé không xuất thân trong gia đình giàu có thì bố cũng phải làm chức to, danh thế gia vọng tộc.
Trình Nhiễm chẳng có thời gian với các con mà các con của cô cũng bơ cô luôn. Chính vì vậy mà tối hôm đó cô buồn đến nỗi tự nhốt mình trong phòng.
Tần Tư Lăng đi làm về thấy thế thì gọi hai đứa ra chất vấn. Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu vì sao mà Trình Nhiễm lại hờn dỗi nữa. Thật sự hắn cảm thấy vô cùng bàng hoàng.
Trong đầu của Tần Tư Lăng chợt sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Hôm nay chính là sinh nhật của Trình Nhiễm.
Tiểu Long và Tiểu Ngư cũng nhớ ra chuyện này. Cả ba bố con đều đưa mắt nhìn nhau.
"Sao hôm nay sinh nhật mẹ mà hai đứa lại không nhớ?"
"Ba cũng đâu có nhớ đâu..."
"Lỗi cũng tại ba."
Hai đứa bé liên tục chất vấn Tần Tư Lăng. Hắn hết cách, chỉ có thể đứng bên ngoài gõ cửa phòng. Bây giờ cũng đã muộn rồi, chắc phải đến mai hắn mới có thể cho người tổ chức sinh nhật cho Trình Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, em mở cửa đi... Có nghe anh nói không?"
Bên ngoài, cả Tần Tư Lăng và hai đứa trẻ đang cảm thấy rất tội lỗi. Nhưng, ai ngờ được Trình Nhiễm đang ngồi trên giường lớn, trước mặt có một đống đồ ăn vặt, chăm chú vừa ăn vừa xem phim.
Mãi đến nửa đêm, khi bộ phim kết thúc. Lúc này Trình Nhiễm mới đi thử dọn tàn cuộc trong phòng. Thật là, lâu lắm rồi cô mới được tự do thoải mái như hồi còn độc thân. Cả 3 người kia không quan tâm đến cô thì thà cô không cần để ý đến còn hơn.
Trong đầu của Trình Nhiễm bắt đầu xuất hiện ý tưởng. Hai đứa kia quá giống Tần Tư Lăng, hay cô sinh thêm đứa nữa nhỉ?
Để rút kinh nghiệm, cô quyết định sẽ đào tạo đứa nhỏ ngay từ khi sinh ra cho chắc.
Đến khi Trình Nhiễm mở cửa phòng đi ra ngoài, cô suýt nữa bị doạ cho đứng không vững. Tần Tư Lăng, Tần Uy Long và Tần Hải Ngư đang quỳ rạp ở trước cửa.
Ba người này tính làm gì đây?
Thấy cô cuối cùng cũng ra khỏi phòng, Tần Tư Lăng bày ra cái bộ mặt biết lỗi, thành khẩn nói.
"Xin lỗi, hôm nay là sinh nhật của em... Anh hứa ngày mai sẽ nghỉ làm để cùng em đón sinh nhật.... Muộn..."
Tiểu Long và Tiểu Ngư cũng cúi mặt xuống. Lần đầu tiên Trình Nhiễm thấy được sự dễ thương của hai đứa mà trái tim như tan chảy.
"Mẹ, sau này con sẽ quan tâm mẹ hơn."
"Mẹ, Tiểu Ngư sau này sẽ nghe lời mẹ... Mẹ đừng giận nữa."
Ừ nhỉ? Cô còn quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Thôi thì cả ba người này biết lỗi thì cô sẽ tạm bỏ qua cho. Trốn trong phòng xem phim cũng là ý hay...
"Sau này, anh đừng có mà cấm đoán em bất cứ cái gì. Còn nữa, hai đứa kia, tuyệt đối phải nghe lời mẹ. Nếu không, thì mẹ sẽ dọn về ông bà ngoại ở."
"Kể từ ngày hôm nay mà không dễ thương thì đừng có trách."
**************
Tần Uy Long và Tần Hải Ngư năm 18 tuổi.
Trong mắt Ủy Long hiện tại thì chỉ toàn sự tẻ nhạt và buồn chán. Ngoài đi học, đến công ty gia đình thực tập thì Tần Uy Long chẳng có một chút gì thấy hay ho. Có vẻ như cuộc đời của anh sinh ra đã mĩ mãn, vẹn toàn rồi nên anh chẳng có gì để phấn đấu nữa.
Được cái Tần Uy Long càng lớn càng đẹp. Nhan sắc của hắn được thừa hưởng từ Tần Tư Lăng nên rất được nhiều cô gái để ý. Ngay từ cập 1, đến cấp 2, cấp 3, rồi bước chân lên đại học... Không biết Tần Uy Long đã được nhận quà bao nhiêu lần nữa, chắc không thể đếm xuể.
Ông trời có thể nói là rất công bằng.
Chính vì cuộc đời của Tần Uy Long quá hoàn mĩ nên anh mới mắc một căn bệnh được gọi là sạch sẽ nhưng cấp độ nặng.
Trước đây, Tần Tư Lăng chỉ dừng lại ở việc khử khuẩn. Nhưng căn bệnh di chuyền sang cho Tần Uy Long thì lại thành cấp độ siêu nặng.
Cả căn phòng của Tần Uy Long ở không được phép dính chút bụi gì. Người giúp việc sau khi anh ra khỏi nhà thì phải lau dọn không dưới 10 lần. Bệnh nặng đến mức, mỗi khi ra khỏi phòng, Tần Uy Lăng đều bịt khẩu trang kín mít, đeo găng tay khử khuẩn và luôn mang theo bình xịt bên người.
"Tiểu Long, sáng nay ăn sáng rồi hãy đi học. Nếu muộn thì mẹ chở đi."
"Con không muốn đắc tội với ba. Mẹ đừng bận tâm!"
Trình Nhiễm chỉ có thể thở dài nhìn theo bóng dáng của con trai. Tần Tư Lăng đang ngồi trên ghế đọc báo. Có vẻ như hắn đã không ít lần cảnh cáo hai đứa tránh xa Trình Nhiễm.
"Tư Lăng, đấy là con của em... Anh..."
"Lớn rồi, tự lo cho bản thân. Em đừng quá thân thiết với 2 đứa nó như vậy."
Trình Nhiễm thật sự cảm thấy rất bất lực. Cái con người này cứ ghen tuông vô cớ.
Trước đây, cô có dự tính muốn sinh thêm một đứa nữa... Không biết cô đã lừa Tần Tư Lăng biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn bị hắn phát hiện. Cuối cùng, hắn đã đến bệnh viện nhờ bác sĩ làm phẫu thuật lại. Như vậy thì Trình Nhiễm có muốn sinh cũng không được.
Thôi thì có 2 đứa con vẫn được. Vẫn may, Tiểu Ngư khi lớn lên bắt đầu hoạt bát trở lại. Con bé đã học cùng với anh trai đến tận năm cấp 3. Sau khi lên đại học, con bé quyết định đăng kí vào ngành du lịch trong khi Tiểu Long theo kinh tế.
Khác với Tiểu Long, Tiểu Ngư ở tuổi 18 đã tự mình đi du lịch rất nhiều nơi. Con bé đặc biệt rất hòa đồng và sống rất tích cực. Chính vì điều này mới khiến cho Trình Nhiễm yên tâm được phần nào.
"Tiểu Ngư đi du lịch chưa về sao?"
"Con bé nói với em là hôm nay về mà. Chắc do kẹt xe hay gì đó nên mới về muộn thôi."
Trình Nhiễm nói xong thì quay trở lại bàn ăn dùng bữa.
Tần Tư Lăng đang định đứng dậy đi làm thì điện thoại có một tin nhắn gửi đến cho hắn.
[Ba, con về muộn xíu nha. Yêu ba...]
Đọc xong tin nhắn, không hiểu sao khóe miệng của Tần Tư Lăng hơi cong lên. Rất nhanh sau đó, hắn liền đi đến bàn ăn rồi cùng vợ dùng bữa sáng.
Tần Hải Ngư vừa xuống máy bay, việc đầu tiên cô làm chính là đến trường trước, sau đó đứng đợi ở cổng. Tần Hải Ngư đưa tay nhìn đồng hồ và đếm ngược. Đến đúng giờ, anh trai cô... Tần Uy Long xuất hiện. Tần Hải Ngư bất ngờ chạy đến muốn ôm lấy anh trai nhưng lại bị né tránh một cách không thương tiếc.
"Tần Hải Ngư, tốt nhất là tránh xa anh ra! Đừng cứ hở ra là ôm với cả ôm!"
Cuộc sống của hai anh em từ nhỏ đến lớn rất là có nhiều chuyện để nói. Kể dụ như năm 3 tuổi. Tần Hải Ngư vì đang tranh giành hạng nhất ở lớp với anh trai nên đã lên kế hoạch suốt ngày bám dính lấy Tần Uy Long. Cô biết anh trai cô mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Vì vậy mà cứ mỗi lần nhìn thấy Tần Uy Long thò mặt về nhà là Tần Hải Ngư liền lao đến, hết ôm lại cắn khiến cho Tần Uy Long bị chấn sang tâm lí suốt mấy tháng.
Cũng vì thế mà Tần Hải Ngư cũng có cơ hội chuyển mình, đạp anh trai xuống mà leo lên hạng nhất.
Còn rất nhiều chuyện dở khóc dở cười giữa hai anh em khiến cho gà chó trong nhà không yên. Đỉnh cao nhất là lần đó, Trình Nhiễm tức đến nỗi mà tủi thân bỏ về quê.
Tần Tư Lăng vì chuyện đó đã tống cổ hai cục nợ ra ở riêng, mất bao nhiêu ngày tháng thì hắn mới đón được Trình Nhiễm về.
Dù sao ở trên cương vị là một người mẹ, Trình Nhiễm vẫn ngủi lòng nên đã cho phép đón hai đứa trở về. Sau này hai đứa mà lớn lên sẽ có gia đình riêng, như vậy sẽ ít thời gian dành riêng cho cô hơn. Thôi thì lỡ đẻ rồi thì phải chăm thôi.
"Anh, em mới đi Pháp về... Có mua cho anh một đôi găng tay mới."
Tần Uy Long biết rằng cái đứa em này đang muốn chọc mình nên không nói mà cứ thế đi thẳng vào cổng trường.
"Anh à, chị Thư Hân và chị Lệ Nghi muốn xin số của anh đấy. Vậy nên em đã cho hai chị ấy số của anh rồi."
"Cứ cho đi, lát về anh thay số mới."
Chính vì cái con giặc nội gián này mà Tần Uy Long một tuần đổi số một lần. Mỗi lần hắn vừa ngồi vào ghế học bài thì lại có một đống cuộc gọi đến. Thậm chí, tin nhắn qua một tối đã xếp đến hàng nghìn cái tin.
Tần Uy Long tức đến nỗi không làm gì được.
Có thể nói, chắc anh phải tu mấy kiếp mới xui xẻo có đứa em này.
Sau kì nghỉ dài hạn đi du lịch, cuối cùng Tần Hải Ngư cũng quay về, tiếp tục công cuộc dám dính lấy anh trai của mình.
"Anh à, anh đẹp như vậy... Biết bao giờ em mới được nhìn thấy mặt của chị dâu đây? Cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh chắc là phải cố gắng chịu đựng lắm."
"Con cái Ngừ như em thì biết cái gì."
"Thật mà, chúng ta suy cho cùng cũng là cùng chung nguồn gốc mà ra. Anh có suy nghĩ như thế nào thì em thừa biết rồi."
"Nói là được rồi, làm ơn đừng có dí cái mặt sát như vậy."
"Chị dâu ơi... Chị ở đâu... Mau đến hốt ông anh này hộ em đi..."
Khi Tần Hải Ngư vừa dứt lời, một đám nữ sinh ở gần đó lập tức chạy đến bao vây Tần Hải Ngư.
"Chị dâu của em thì phải biết quan tâm đến em. Còn nữa, không tìm đâu ra người chung tình như anh trai của em đâu. Sạch sẽ, cả đời chỉ có 1 người nha."
"Tần Hải Ngư, cút đi cho khuất mắt anh!"
Cuộc sống của hai anh em không có buồn chán như Trình Nhiễm đã nghĩ mà ngược lại, có rất nhiều màu sắc. Ngày tháng sau này, có lẽ sẽ rất là vui vẻ...
*****************
[Góc Khuất của Tần Minh]
Cánh cửa phòng giam được mở ra.
Ngay khi Tần Minh được bị bắt 2 ngày thì Tần Tư Lăng đã đến gặp mặt hắn.
Tần Minh không những phải chịu tội gϊếŧ người mà còn phải chịu thêm tội danh bắt cóc Trình Nhiễm.
Có vẻ như anh ta phải ở tù dài dài.
Tâm lí của Tần Minh rất bất ổn. Chính vì vậy mà hắn đã được cấp cho một phòng giam riêng.
Tần Tư Lăng mặc dù vừa mới tỉnh lại trong cơn hôn mê chưa được bao lâu nhưng hắn vẫn cố gắng chống lạng đến trại giam. Một phần vì hắn muốn truyền đạt lời của bà nội cho Tần Minh. Sau khi biết tất cả những việc là của Tần Minh gây ra thì bà nội quả thực rất không muốn gặp anh ta. Tuy vậy, Tần Tư Lăng biết nội tâm của bà vẫn có chút dao động vì bà luôn cảm thấy vẫn chưa là tròn trách nhiệm với người mẹ đã mất của Tần Minh.
Qua một tấm kính lớn, Tần Tư Lăng được quản gia từ từ ngồi xuống ghế.
Vài phút sau, Tần Minh được hai cảnh sát dẫn đến. Chỉ có đúng 2 ngày sau khi bị bắt mà sắc mặt của Tần Minh tiều tụy hơn hẳn. Anh ta đờ đẫn ngồi xuống ghế, còn không thèm ngẩng mặt lên nhìn Tần Tư Lăng.
Câu đầu tiên mà anh ta nói, chính là:
"Trình Nhiễm đang ở trên sân thượng bệnh viện. Nếu không tìm nhanh... Cô ấy sẽ ૮ɦếƭ..."
Không biết mấy ngày qua Tần Minh ở trong tù đã suy nghĩ được những gì. Tần Tư Lăng vốn không tin cái tên này có thể cải tà hoàn lương. Nhưng, khi tên này lại chỉ chỗ cho hắn biết Trình Nhiễm đang ở đâu thì Tần Tư Lăng lại có suy nghĩ khác.
"Tôi đã tìm được cô ấy rồi."
Nghe đến đây, Tần Minh chợt cười nhạt. Anh ta vẫn chăm chú cúi xuống nhìn chiếc còng tay lạnh lẽo đang bó buộc hai tay của anh ta lại.
Hôm ấy, sau khi chụp thuốc mê cho Trình Nhiễm, Tần Minh rất muốn đưa cô đi. Tuy nhiên, Tần lão gia lại cho người bao vây cả bệnh viện quá chặt chẽ nên Tần Minh chỉ còn cách đưa cô lên sân thượng, đợi khi nào có cơ hội rồi đưa cô đi sau.
Không ai có thể nhìn thấy khung cảnh hôm đó. Chỉ có Tần Minh biết được... Anh ta đã thực sự đã yêu Trình Nhiễm.
Hôm anh ta thuê sát thủ truy gϊếŧ bám theo xe của Tần Tư Lăng thì chính anh ta cũng có mặt tại đó.
Trong cơn nóng vội, anh ta đã sai bọn chúng gϊếŧ hết cả hai người. Nhưng, trong lúc Tần Tư Lăng đi xử lí đám sát thủ kia thì Tần Minh đã tìm thấy được chỗ của Trình Nhiễm.
Anh ta chỉ có thể đứng ở gần đó, lặng lẽ nhìn cô đau đớn như ૮ɦếƭ đi sống lại. Rồi không biết qua bao lâu, Tần Minh thấy Trình Nhiễm như sắp ngất đi. Anh ta thật sự không thể chịu đựng muốn tiến lên, nhưng Tần Tư Lăng đã trở lại cản ngay ý định của Tần Minh.
Ở trong hoàn cảnh đó, Tần Minh đã có một suy nghĩ là muốn gϊếŧ ૮ɦếƭ Tần Tư Lăng ngay. Tuy nhiên, anh ta lại dừng tay lại khi thấy hắn đang cố gắng giúp Trình Nhiễm đỡ đẻ.
Ma xui quỷ khiến thế nào là Tần Minh quyết định quay người đi. Anh ta cũng không muốn Trình Nhiễm phải ૮ɦếƭ. Trong thâm tâm của anh ta muốn cô sống, thật sự muốn cô sống...
Hôm đưa Trình Nhiễm lên sân thượng của bệnh viện, Tần Minh ở trên đó với cô cả ngày. Một mặt anh ta sợ cô xảy ra chuyện gì trong lúc hôn mê, mặt khác... Anh ta biết rằng đây chính là lần cuối cùng gặp mặt Trình Nhiễm...
Ý định gϊếŧ ૮ɦếƭ Tần Tư Lăng thì Tần Minh cũng đã lường trước được sẽ không thể nào thành công. Anh ta cũng biết tâm lí của anh ta rất méo mó, lại có tình trạng rối loạn nhân cách.
Tần Minh chỉ ngồi lẳng lặng bên cạnh Trình Nhiễm, thỉnh thoảng, anh ta lại giơ tay ra nắm lấy tay của cô.
Đến bản thân anh ta cũng chẳng hiểu nổi vì sao lại có thể thích Trình Nhiễm nữa. Chắc vì cô chính là người phụ nữ mà Tần Tư Lăng yêu. Hoặc là... Anh ta lừa dối bản thân bởi vì anh ta đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên đi...
"Tần Tư Lăng, mặc dù bị bắt... Nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ. Trong khi tôi đang còn tỉnh táo nhất, tôi muốn nói với anh... Đó chính là tôi yêu Trình Nhiễm..."
Sắc mặt của Tần Tư Lăng sau khi nghe được câu nói này thì lập tức trở lên cau có. Vẫn may là hắn vẫn có thể kiềm chế lại được.
Tần Minh nói tiếp.
"Có biết vì sao tôi không nỡ mang Trình Nhiễm đi trong khi tôi đã tìm thấy cơ hội để ra khỏi bệnh viện không? Vì trong lúc mê man, cô ấy có gọi tên của anh. Anh biết lúc đó tôi điên thế nào không? Thậm chí... Tôi còn suýt nữa Ϧóþ cổ của cô ấy đến ૮ɦếƭ. Mà cô ấy ૮ɦếƭ rồi thì cũng tốt, tôi sẽ tự tử theo cô ấy và chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau..."
Càng nói, Tần Minh càng kích động như muốn hét lớn lên để cho Tần Tư Lăng biết vậy.
Dù cho là như thế nhưng Tần Tư Lăng vẫn bình tĩnh. Hắn biết tâm lí của Tần Minh không ổn nên hắn cũng chẳng có ý định ở lại đây lâu.
"Bà có chuyển lời đến cậu một câu. Bà nói rằng dù cho cậu có ra sao thì cũng là con gái của bà sinh ra, là cháu ngoại duy nhất của bà. Vậy nên, cố gắng ở trong tù mà suy nghĩ lại đi."
Hôm nay Tần Tư Lăng đã từ bệnh viện để đến tận đây chỉ để nói câu này cho Tần Minh biết.
Đến khi hắn được quản gia đỡ dậy, rời đi rồi mà Tần Minh vẫn ngồi bất động ở đó.
Có vẻ như anh ta đang thấy có lỗi.
Hoặc là... Đau lòng...
Anh ta, cũng rất cảm kích bà ngoại.
Những câu nói của Tần Minh vừa nói với Tần Tư Lăng chính là sự thật. Chỉ có điều, anh ta không phải ra tay Ϧóþ cổ của Trình Nhiễm. Nhớ lại lúc ấy nghe cô nói, anh ta chỉ thấy đau lòng và thất vọng.
Vẫn là... Anh ta không thể nào ra tay được. Trình Nhiễm không đáng ૮ɦếƭ... Người đáng hận nhất sau tất cả... Chỉ có anh ta mà thôi.
Rất nhanh Tần Minh được cảnh sát dẫn trở về trại giam, nơi có 4 bức tường lạnh lẽo, hiu quạnh hệt như cuộc sống tối tăm của anh ta vậy.