Những ngày ba và ông nội Trình Nhiễm ở lại thì có vẻ Tần Tư Lăng vô cùng bận rộn.
Hắn không những phải đến công ty làm việc mà còn phải nhanh về nhà chuẩn bị tất cả bữa tối. Trình Nhiễm nhìn bộ dáng tất bật của Tần Tư Lăng thì trong lòng có chút nhói.
Nhân lúc ăn cơm xong, cô vội theo hắn đi vào phòng bếp muốn giúp hắn rửa bát. Ai ngờ Tần Tư Lăng nắm lấy hai tay của cô rồi hơi nhăn mặt. Sau đó hắn nhanh chóng đi lấy một thau nước ấm đến đặt hai tay của Trình Nhiễm vào trong ngâm.
"Bên ngoài trời lạnh lắm. Đừng để chân tay bị buốt, dễ sinh bệnh."
Nói thật chứ nhìn cái hành động này thì tất cả mọi cô gái đều cảm động. Trình Nhiễm cũng không ngoại lệ chút nào. Vì Tần Tư Lăng quá ân cần lại chu đáo nên cô có muốn giận hắn cũng không được.
Tần Tư Lăng lấy một chiếc ghế để cho Trình Nhiễm ngồi đấy ngâm tay rồi bản thân lại mặc đồ bảo hộ tiếp tục công việc dọn dẹp.
"Ba của em nấu ăn cũng ngon lắm. Anh bận như vậy, cũng không cần về sớm nấu cơm đâu..."
"Có đứa con gái nào như em không? Sao lại có thể để cho ba của mình nấu cơm chứ? Đây vốn là nghĩa vụ của em, nhưng do tình trạng sức khỏe của em nên anh không nỡ để em làm thôi."
"Ông xã, em thấy dáng vẻ của anh mấy ngày hôm nay thật đẹp, nhất là lúc anh chăm chú làm việc đấy."
"Ai bảo anh là ông xã của em chứ. Em nên thấy may mắn vì đã lấy được chồng như anh đi."
Trình Nhiễm bật cười. Đúng là cô rất may mắn khi lấy được Tần Tư Lăng thật. Mọi thứ diễn ra như tất cả đã được ông trời sắp đặt. Cô và Tần Tư Lăng tình cờ gặp, tình cờ quen biết rồi tình cờ lấy nhau. Tuy cô là một người bình thường nhưng mà cô may mắn hơn những người khác vì đã lấy được một ông chồng rất tốt.
Mặc dù chồng của cô thỉnh thoảng có tính cách vô cùng quái dị nắng mưa thất thường nhưng mà... Cô sẽ bỏ qua hết. Anh ấy yêu cô là được.
Ông cụ Trình đứng bên ngoài cửa lặng lẽ nghe Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng nói chuyện với nhau. Không biết ông đang suy nghĩ cái gì mà chỉ thở dài rồi quay người bỏ đi.
Tối hôm ấy, Trình Nhiễm đang nằm trên giường xem tạo chí, liếc thấy chiếc vali mà quản gia chuẩn bị ở góc tường. Trình Nhiễm vội vàng đi đến mở ra xem bên trong có những đồ gì.
Quản gia lúc nào cũng chu đáo như mọi lần. Tất cả những đồ vật mà cô cần đều được ông chuẩn bị đâu ra đấy. Lại nhìn ra bên hành lí của Tần Tư Lăng, Trình Nhiễm cũng tò mò nên kéo khóa ra xem. Đập vào mắt cô đầu tiên chính là một tập giấy tờ quen mắt.
Trình Nhiễm cầm tập giấy tờ ấy lên xem thì phát hiện đó chính là bản hợp đồng của cô và Tần Tư Lăng lúc trước đã cùng nhau thỏa thuận.
Hiện tại thì cô đã mang thai rồi, bản hợp đồng này chắc cũng hết tác dụng đi.
Đúng lúc này Tần Tư Lăng từ trong phòng tắm bước ra, thấy Trình Nhiễm đang chăm chú xem bản hợp đồng kia thì không mấy ngạc nhiên. Hắn cầm khăn lau khô tóc rồi đi đến bên cạnh của cô.
"Em xem lại cái bản hợp đồng này thì có ích gì chứ?"
"Hình như sắp hết hạn hợp đồng rồi thì phải. Mà anh đem theo đống giấy tờ này bên người là có ý gì?"
"Đêm nay anh dẫn em lên sân thượng, rồi em sẽ biết."
Câu nói của Tần Tư Lăng khiến cho Trình Nhiễm không biết hắn muốn làm gì.
Vậy là đêm đến, đợi cho ông nội và ba cô ngủ say, hai người lén lút cầm đống giấy tờ rồi mở cửa đi lên sân thượng của chung cư.
Đêm xuống, từng làn sương mờ ảo hắt xuống khiến cho Trình Nhiễm hơi rùng mình. Tần Tư Lăng đã đoán trước cô sẽ không mặc áo nên trước khi ra ngoài đã tiện tay vơ lấy chiếc áo lông khoác lên người cô. Cái gì cũng đến tay của hắn, chẳng có thể hiểu được đầu cô chứa những cái gì nữa. Lạnh mà không biết chủ động mặc áo cái gì.
Tần Tư Lăng dẫn Trình Nhiễm lên sân thượng, đi đến một góc khuất gió. Hắn ngồi xuống, lấy chiếc bật lửa trong túi ra rồi đốt sạch đống giấy tờ và bản hợp đồng cầm theo.
"Anh... Sao lại đốt..."
"Vì anh mong muốn mối quan hệ của chúng ta chính là thật, chứ không phải chỉ dựa vào hợp đồng."
Nói xong, Tần Tư Lăng thở dài giang tay ôm lấy Trình Nhiễm vào lòng.
Hắn yêu cô, thật sự rất yêu. Hắn không nghĩ ngày nào đó có thể gặp lại cô.
"Nhiễm Nhiễm, năm đó em là cô bé khiến anh không bao giờ quên được."
Lời nói của Tần Tư Lăng khiến cho Trình Nhiễm không hiểu chuyện gì cả. Cho đến khi cô nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của Tần Tư Lăng thì một đoạn kí ức chợt xuất hiện trong đầu cô.
Thực ra, Tần Tư Lăng có một bí mật thầm kín mà trước giờ hắn không muốn cho ai biết. Hắn đã gặp Trình Nhiễm trước khi cô quen với Tần Thiến.
Năm đó, Tần Tư Lăng bị ám ảnh vấn đề về tâm lí rất nặng sau khi ba mẹ của hắn ૮ɦếƭ trong vụ tai nạn. Thậm chí hắn đã phải vào bênh viện tâm thần điều trị. Tuy nhiên, vì thương cháu nên Tần lão phu nhân đã sắp xếp cho Tần Tư Lăng chuyển đến bệnh viện lớn để các bác sĩ tâm lí giỏi nhất tiện thể chăm sóc, mặt khác, bà không uốn cháu trai bị đồn đại bởi phải vào bệnh viện tâm thần đó.
Sau vụ tai nạn, cả mặt của Tần Tư Lăng bị thương nên phải quấn băng trắng xóa. Trong bệnh viện mặc dù có rất nhiều người nhưng chẳng ai thèm đến nói chuyện với hắn. Thứ nhất, họ ghét kẻ xuất thân gia thế giàu có, vì dùng tiền mới được đặc cách hết lần này đến lần khác, trong khi những bệnh nhân thì phải xếp hàng chờ đợi. Thứ hai, lúc đó bộ dạng của Tần Tư Lăng rất xấu. Đến cả nhìn hắn, người khác cũng ghét bỏ chứ đừng nói đến việc sẽ trò chuyện với hắn.
Với tình trạng đó, vấn đề tâm lí của Tần Tư Lăng ngày càng nặng, hắn không ra ngoài nữa mà ngày ngày nhốt mình ở trong phòng gặm nhắm nỗi đau.
Ông nội vì bận giải quyết chuyện tập đoàn, bà nội vì hắn mà phải vất vả dọn dẹp những tin đồn xấu. Hắn... Không có ai ở bên cạnh trong thời gian điều trị cả... Cho đến khi gặp được Trình Nhiễm.
Lúc đó, cô và ba lên đây thăm bạn, hai ba con bị tai nạn xe nên cũng ở lại bệnh viện điều trị. Ba cô bị gãy hai chân và chấn thương ở đầu, còn cô bị gãy tai trái.
Tuy hai ba con không sao nhưng cũng phải ở bệnh viện mất hơn tháng để theo dõi.
Trình Nhiễm là người ở quê nên không khéo giao tiếp. Cô ở viện cũng rất buồn bực và chán nản. Khi ấy, cô đã nhìn thấy Tần Tư Lăng thông qua chiếc cửa sổ phòng bệnh. Một người thanh niên cả mặt quấn băng đang lặng lẽ ngồi bên cạnh cửa sổ tầng 2 ngắm nhìn khung cảnh bên dưới.
Cũng là lúc ấy, Trình Nhiễm bị thu hút bởi màu mắt đặc biệt của Tần Tư Lăng. Ông nội cô từng nói những ai có đôi mắt đặc biệt ấy đều là người rất đặc biệt.
Chính vì vậy mà cô đã liều lĩnh, rất nhiều lần đi vào phòng bệnh của Tần Tư Lăng. Tiếc rằng, khác với bộ dạng nói nhiều của cô, Tần Tư Lăng chưa từng nói một câu nào cả. Nhưng hắn cũng quen với khung cảnh ngày nào cô cũng lải nhải tự nói chuyện với hắn. Chính thời gian ấy, cũng là lúc hắn quen biết với cô bé tự xưng tên là Trình Nhiễm.
Cô thường gọi hắn là anh trai quấn băng.
Thậm chí cô còn nói chuyện rất quen thuộc với hắn mà không biết tên của hắn, ngoại hình hắn ra sao cả. Điều này đã khiến Tần Tư Lăng hoài nghi liệu cô có phải cũng gặp vấn đề về thần kinh hay không nữa.
"Hả? Anh trai quấn băng là anh thật sao? Không thể nào, cái anh trai đó khi ấy xấu như vậy mà nhỉ?"
"Còn bây giờ em thấy xấu hay không xấu?"
Trình Nhiễm bĩu môi rồi đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền trên cổ của Tần Tư Lăng, cúi sát mắt muốn xem.
"Sợi dây chuyền này... Giờ em mới để ý, anh vẫn giữ nó thật hả?"
"Ừm... Có một cô bé không biết điều nói anh xấu xí, sau này sợ rằng sẽ không ai lại gần anh nên mới tặng anh sợi dây chuyền này. Sau này nếu gặp lại, cô bé ấy sẽ tiếp tục nói chuyện với anh."
Tặng? Trời má! Thì ra sợi dây chuyền này trong tay của hắn? Hôm đó cô bảo muốn tặng hắn một món quà, nhưng lại đưa nhầm hộp kẹo thành hộp dây chuyền. Kết quả hôm trở về quê cô bị mẹ đánh cho lên bờ xuống ruộng vì tội làm mất đồ.
Tặng cái con khỉ mốc ấy! Tóm lại vì Tần Tư Lăng mà năm đó cô bị ăn đòn oan.