"Sao hả? Cháu có thai rồi sao?"
Tần lão phu nhân vừa nghe được tin tức từ Trình Nhiễm thì hết sức vui vẻ. Bà đứng dậy đi về phía của cô.
Trên gương mặt nhiều nếp nhăn đó nở một nụ cười rất hạnh phúc. Cuối cùng, ước nguyện bấy lâu nay của bà đã thành hiện thực. Đến cả Tần lão gia nghe vậy cũng khinh hỉ không kém.
"Chuyện này... Tư Lăng biết chưa?"
Nghe Tần lão gia hỏi vậy, Trình Nhiễm liền thở dài lắc đầu.
"Cháu định đợi khi nào biết được giới tính của đứa bé mới nói cho anh ấy. Anh ấy muốn cháu chỉ được sinh con gái..."
"Haiz... Cái thằng nhóc đó đúng là muốn làm cho hai người già này tức ૮ɦếƭ mà! Con nào mà chả là con. Bây giờ còn muốn thiên vị độc đoán đấy!"
Tần lão phu nhân cũng chẳng muốn nói cái thằng cháu nội kia nữa. Bà chỉ cảm thấy tội nghiệp cho Trình Nhiễm mà thôi. Sống cùng với cái thằng tính cách thất thường như cháu bà đúng là một thiệt thòi lớn.
"Bây giờ cháu định tính sao?"
"Nếu đi xét nghiệm là con gái thì cháu sẽ nói với anh ấy. Còn nếu là con trai thì cháu sẽ giấu. Khi nào bụng to lên, dù anh ấy có phát hiện ra thì cũng không thể bỏ đứa bé được. Cháu muốn sinh đứa bé ra."
Hiện tại chỉ còn cách đó chứ biết tính sao.
"Cháu muốn nhờ ông bà giúp cháu giấu giếm. Tư Lăng tinh ý như vậy, cháu chỉ sợ anh ấy sẽ phát hiện ra mất."
"Yên tâm, từ giờ cháu cứ qua đây với bà. Nếu mà nó hỏi thì cứ nói là bà muốn cháu qua."
Trình Nhiễm vui vẻ đồng ý.
Cô ở lại cùng với ông bà nội đến tối mịt. Tần Tư Lăng định trở về dùng bữa với cô nhưng nghe quản gia thông báo là cô đang ở Biệt Viện gì quay xe đến đó. Vừa đến nơi, Tần Tư Lăng đã thấy Trình Nhiễm đang ăn tối cùng ông bà nội rồi. Nhìn những món ăn mà bà nội gắp vào bát của Trình Nhiễm khiến cho hắn bắt đầu sinh nghi.
"Tư Lăng... Anh đến đây làm gì vậy?"
"Đến đón em."
Trình Nhiễm có dự cảm không lành liền quay mặt về phía của bà nội cầu cứu.
"Đón cái gì? Trình Nhiễm đang dùng bữa với ta. Để con bé ăn xong đã rồi mới được về. Nếu không muốn đợi thì mau ngồi xuống ăn cùng đi."
Tần Tư Lăng nhìn về phía của ông cụ Tần rồi ngồi xuống bên cạnh Trình Nhiễm. Bữa cơm hôm ấy có một bầu không khí rất kì quái. Tần lão phu nhân chỉ chăm chăm quan tâm tới Trình Nhiễm khiến cho Tần Tư Lăng sinh nghi. Nhưng hắn nghĩ lại, lúc hắn mới đưa cô về ra mắt thì bà nội cũng làm quá lên như vậy nên cũng không thèm để ý nữa.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc. Trình Nhiễm thật sự cảm thấy mấy món này ăn rất là ngon. Không những vậy cô ăn đến nỗi no căng cả bụng. Tần lão phu nhân quả nhiên dày dặn kinh nghiệm. Bây giờ ngày nào cô cũng phải qua đây hỏi bà kinh nghiệm mới được.
Trước khi hai người ra về, Tần lão gia đã gọi riêng Tần Tư Lăng ra nói về chuyện từ ngày mai sẽ cho Trình Nhiễm qua đây ở luôn với Tần lão phu nhân.
"Ở luôn?"
"Đúng vậy, cháu cũng thấy bà cháu lớn tuổi rồi. Thấy bà ấy cứ một mình làm bạn với mấy người giúp việc cũng chán. Thôi thì cháu cho Trình Nhiễm qua đây để hai bà cháu nó có thời gian bồi đắp tình cảm hơn."
"Vậy cháu cũng chuyển qua."
"Tùy cháu thôi. Từ năm 20 tuổi cháu đã ra ở riêng rồi. Bây giờ quay lại đây ở cũng như cho quen với sau này hơn."
Tần Tư Lăng vâng dạ rồi cúi xuống chào ông bà nội ra về. Trước khi về, Tần lão phu nhân còn bảo quản gia mang một túi đồ bỏ vào cốp xe sau cho Trình Nhiễm. Có vẻ như hai bà cháu dạo này quá thân thiết đến nỗi Tần Tư Lăng không thể không nghi ngờ.
Trên đường đi, Trình Nhiễm cứ lo sợ rằng Tần Tư Lăng sẽ hỏi cô. Không ngoài dự đoán, hắn đã hỏi thật.
"Em có chuyện gì đang giấu anh sao?"
"Hả?"
"Anh hỏi em đang có chuyện gì giấu anh sao?"
Trình Nhiễm thật sự muốn giả ngu lắm. Nhưng thấy hắn cứ hỏi như vậy. Không trả lời thì càng có vấn đề hơn.
"Bà nội muốn có bạn, thấy em hợp với tính bà nên bà mới bảo em dọn qua ở cùng bà thôi. Em... Nghe nói anh đã ra ngoài sinh sống lâu rồi, giờ về ở cùng với ông bà có sao đâu."
Khi Trình Nhiễm vừa dứt lời thì Tần Tư Lăng đã đạp chân phanh cho xe dừng lại gấp. Cô bị dọa cho hú hồn hú vía, theo bản năng đưa tay ôm bụng. Cũng may Tần Tư Lăng không có để ý đến chi tiết này.
"Anh phải đi xe cẩn thận chứ?"
Thật sự không thể hiểu luôn. Cô đang mang thai đấy, cứ như thế này cô chỉ sợ Tần Tư Lăng sẽ làm hại đến đứa bé mất.
Gương mặt của Trình Nhiễm lộ rõ vẻ khó chịu Trong khi đó Tần Tư Lăng không thích cái biểu cảm này của cô một chút nào cả. Chính vì thấy mà hắn đã nắm lấy hai bả vai của Trình Nhiễm cúi xuống hôn.
Hôm nay Tần Tư Lăng như kiểu bị trúng tà vậy, hành động của hắn rất kì quặc. Có chút gì đó khiến cho cô hơi sợ...
Cô bị Tần Tư Lăng hôn đến đầu óc choáng váng. Sau đó hắn liền kéo cô ôm vào lòng.
"Tư... Lăng... Hôm nay anh sao thế?"
"Anh... Chưa từng sợ mất em như lúc này..."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới được chứ?
Cô còn chưa kịp đưa ra thắc mắc của mình thì hắn đã nói.
"Tần Thiến ૮ɦếƭ rồi."
Hả?
Tin tức này khiến cho Trình Nhiễm cứng đờ cả người. Tần... Thiến... ૮ɦếƭ? Chuyên này sao có thể. Cô mới gặp anh ta vài hôm trước ở trên đường mà?
"Tần Thiến thắt cổ tự tử ở nhà nó. Sáng nay cảnh sát gọi tôi đến để làm việc."
Tần Tư Lăng vốn muốn thông qua Tần Thiến tố giác Tần Minh, thật không ngờ cái tên kia lại tự tử khiến hắn như muốn lâm vào tình trạng bế tắc. Hắn rất sợ Trình Nhiễm gặp nguy hiểm... Nếu một ngày cô biến mất khỏi tầm mắt của hắn thì không biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
"Trình Nhiễm... Từ giờ em phải ở cạnh anh. Dọn đến ở cùng với ông bà nội cũng được... Nhưng đến công ty làm việc thì em buộc phải ở cạnh anh,"
"Nhưng, công việc của em đang ở chi nhánh mà... Sao có thể một phát chuyển vào tập đoàn lớn được?"
Tần Tư Lăng siết chặt vòng tay ôm cô hơn.
"Anh muốn là được. Riêng về chuyện tiền và công việc thì em không phải lo. Anh sẽ gánh hết."