Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng đi đến sở cảnh sát. Chẳng hiểu sao ai nấy nhìn thấy hắn đều đồng loạt cúi chào như gặp một vị cấp trên vậy.
Cho dù Trình Nhiễm có thắc mắc thì cô cũng chẳng dám hỏi.
Nghĩ lại thì về việc sinh con, cô cảm thấy vui vì cuối cùng Tần Tư Lăng cũng đã đồng ý. Tuy vậy.... Sao hắn có thể ép cô chỉ sinh con gái chứ? Vấn đề này thì làm sao mà cô biết được? Trong quá trình mang thai thì là phải phụ thuộc vào Tần Tư Lăng mới đúng.
Trình Nhiễm cảm thấy cực kì uất ức. Vừa đi, vì vừa mải suy nghĩ mà cô không để ý đến Tần Tư Lăng đã dừng lại từ bao giờ. Vậy là, cả mặt cô đập thẳng vào lưng của Tần Tư Lăng.
"A... Em... Em xin lỗi..."
Trình Nhiễm hơi lùi lại, xoa xoa cái mũi thì thấy một chất lỏng đỏ chảy xuống tay.
Tần Tư Lăng đưa mắt liếc nhìn, trông thấy cảnh này thì sắc mặt cực kì tệ. Hắn không nói không rằng cúi xuống bế cả người của Trình Nhiễm lên, đi vào phòng làm việc của cảnh sát trưởng.
"Phiền ông mang giúp tôi hộp y tế đến đây."
Cảnh sát trưởng vâng dạ rồi làm theo ngay.
Sở dĩ Tần Tư Lăng có địa vị lớn như vậy tại sở cảnh sát một phần vì hắn có hai người bạn quyền cao chức trọng. Mặt khác, mẹ của Tần Tư Lăng trước đây chính là thanh tra cấp cao của trụ sở. Không những vậy, đằng ngoại của hắn toàn những nhân vật máu mặt trong ngành cảnh sát. Đến cả thẩm phán cũng có hang hốc gốc rễ quen biết.
Nếu như kể ra thì có thể nói, đằng ngoại về nhà mẹ của Tần Tư Lăng chính là một cây cổ thụ bao quát cả giới cảnh sát. Ngay từ khi sinh ra, Tần Tư Lăng đã được sống trong vinh hoa phú quý, ba là doanh nhân nổi tiếng, mẹ là thanh tra cảnh sát. Xuất thân như vậy chẳng chê vào đâu được.
Vậy mà, cuối cùng Tần tiên sinh lại sa vào lưới tình của Trình Nhiễm. Cô chỉ là một người vô cùng bình thường, ấy vậy mà có thể lấy được vị đại gia này cũng hẳn là trải qua khá nhiều sự khó khăn.
"Ngẩng đầu lên trời."
Tần Tư Lăng giữ lấy gương mặt của Trình để cô ngẩng mặt lên cho máu đỡ trào ra.
Rất nhanh cảnh sát trưởng đã quay lại với một hộp y tế trên tay. Tần Tư Lăng nhận lấy rồi thành thục giúp Trình Nhiễm xử lí.
Hắn cẩn thận lau những vết máu dính quanh mũi và miệng của cô rồi dùng một chút bông, nhét vào bên mũi đang trực trào máu kia.
"Em đi đứng cái kiểu gì vậy? Không cẩn thận chút gì."
"Tư Lăng, có khi nào em bị gãy mũi không? Em thấy đau lắm..."
Tần Tư Lăng đưa tay chạm nhẹ vào mũi của Trình Nhiễm kiểm tra một lượt, sau đó mới thở nhẹ ra, nói.
"Cũng may không sao. Nếu mà em gãy mũi thật, anh sẽ đưa em đi sửa lại."
"Em không thích mấy thứ phẫu thuật. Em thích tự nhiên."
"Còn nói? Bị thành ra như vậy vẫn không chừa?"
Cô đâu có muốn ra nông nỗi này. Nếu không vì Tần Tư Lăng dừng lại đột ngột khiến cô không kịp phản ứng thì đã không phụt máu.
Vì Trình Nhiễm bị chảy máu mũi nên Tần Tư Lăng đã đề nghị để cô ở lại phòng của cảnh sát trưởng chờ. Còn hắn đi về phía phòng giam gặp mặt Tần Minh và Tần Thiến.
Chỉ có qua một đêm bị nhốt thôi mà trạng thái của hai người họ cực kì khó chịu. Do phòng giam có hạn nên hai người bọn họ được nhốt chung với nhau. Cả phòng giam rộng mà Tần Thiến một góc, Tần Minh một góc.
Ban đầu, Tần Thiến vốn có ý định cùng Tần Minh hợp tác. Cuối cùng, vì chuyện của Đỗ Thanh Xảo mà Tần Thiến đã nhận ra được bộ mặt thật của hai kẻ này. Đương nhiên, kể từ đêm hôm qua thì đối với anh ta mọi chuyện đã thực sự chấm dứt hết rồi.
Tiếng giày từ phía xa vọng lại, tiếp theo đó, cửa phòng giam được mở ra.
"Tần tiên sinh, phòng giam ở bên này."
Tần tiên sinh? Lúc này, hai hàng lông mày của Tần Minh chợt cau lại. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa phòng giam, sắc mặt lập tức xám xịt. Còn Tần Thiến thì bị doạ cho đến nỗi chân tay bủn rủn.
Cái người mà hai người họ tưởng chừng đã gặp tai nạn máy bay, bỗng dưng lại xuất hiện trước mắt?
Chuyện này... Không thể nào!
"Ba... Sao ba lại..."
Tần Thiến không thể kìm chế được sự run rẩy trong lòng. Nếu như Tần Tư Lăng còn sống cũng có nghĩa mọi chuyện sẽ được hắn moi ra cặn kẽ mới thôi. Con người của Tần Tư Lăng như thế nào, sống cùng từng ấy năm với hắn thì Tần Thiến vô cùng rõ. Cuộc sống của anh ta... Chẳng lẽ đã chấm dứt tại đây sao?
"Anh họ, lâu rồi không gặp."
Tần Minh cố gắng nuốt sự sợ hãi xuống, nở một nụ cười đối với Tần Tư Lăng.
"Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Thật sự rất đáng để ngạc nhiên."
Tần Tư Lăng đã có những nghi ngờ đối với Tần Minh, nhưng hắn chưa đủ bằng chứng. Vả lại, bà nội hắn vì luôn cảm thấy có lỗi với mẹ của Tần Minh nên lúc nào cũng yêu thương đứa cháu ngoại này.
Trước khi xử lí cái tên này, hắn phải có đủ bằng chứng đã. Như vậy bà nội mới có thể nhìn vào sự thật với đứa cháu ngoại mà bà luôn tin tưởng.
Tần Minh mất bao thời gian dàn dựng, sắp xếp. Vậy mà... Đến cuối cùng kế hoạch của anh ta vẫn không thể thành công được. Tại sao Tần Tư Lăng không ૮ɦếƭ luôn cùng với ba mẹ hắn trong vụ tai nạn đó luôn đi! Vì sao không biến mất triệt để luôn đi chứ?
"Tần Thiến, đêm qua ở lại trại giam chắc cũng đủ để suy ngẫm rồi chứ?"
"Dạ..."
"Ta sẽ cho con thời gian suy nghĩ. Bây giờ trở về đi, khi nào quyết định thì đến gặp ta. Hãy nhớ một điều, tương lai của con nằm trong lời nói của con."
Ý của Tần Tư Lăng rất rõ ràng. Hắn biết Tần Thiến cũng chẳng có cái lá gan lớn để gϊếŧ hắn. Chính vì thế hắn muốn Tần Thiến ra làm chứng. Có như vậy, kẻ đứng sau kia mới hết đường chỗi cãi.
Đợi cho Tần Thiến rời đi rồi, lúc này Tần Tư Lăng mới bước từng bước đến chỗ của Tần Minh. Hắn lạnh lùng quét mắt qua con người này một lượt rồi từ từ ngồi xuống đối diện.
"Tần Minh, đã bao năm rồi... Sao cậu vẫn còn thói chơi hiểm vậy?"
"Anh họ, anh nói gì... Em không hiểu."
"Đừng giả vờ nữa. Tốt nhất trước khi tôi tức lên, cậu hãy biết thân biết phận mà cút trở về nới đã ở đi."
Tần Minh làm sao dễ dàng nghe theo lời của Tần Tư Lăng được.
Ngay sau khi Tần Tư Lăng vừa đi ra khỏi phòng giam thì Trình Nhiễm từ phía xa chạy tới.
Sắc mặt của Tần Tư Lăng lập tức trở lên rất khó coi. Hắn nhanh chóng vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay của cô, kéo vào lòng.
Nhưng cho dù vậy thì Tần Minh cũng đã đi ra ngoài. Đương nhiên, anh ta cũng đã thấy được một màn không nên thấy.
Trước đây anh ta tiếc vì Trình Nhiễm ૮ɦếƭ cùng Tần Tư Lăng. Còn hiện tại, anh ta lại cảm thấy vui vì cô bằng xương bằng thịt đứng trước mặt anh ta.
"Trình Nhiễm, chúng ta đi."
Tần Tư Lăng không để cho Tần Minh có cơi hội tiếp xúc với Trình Nhiễm một giây nào. Còn cô thì rất tò mò, muốn nhìn thấy mặt của Tần Minh thì lại bị Tần Tư Lăng quát lớn.
"Không cho phép nhìn!"
"Anh họ, anh độc tài như vậy... Chắc chị dâu cũng không thích đâu."
"Chuyện gia đình tôi liên quan gì tới cậu? Còn nữa, tôi sợ vợ tôi bẩn mắt!"