Mấy ngày nay Trình Nhiễm phải ở lại bệnh viện để theo dõi quan sát sức khoẻ. Vì vết thương ở đầu nên có ảnh hưởng tới các thứ thiết yếu. Theo lời của Tần Tư Lăng nguyên văn là như thế này.
"Em cứ ở bệnh viện dưỡng thương, chưa khỏi chưa về."
Biết đến bao giờ mới khỏi? Mà tình trạng của cô đương nhiên là cô rõ hơn ai hết. Thậm chí còn rõ hơn cả hắn ấy.
Vậy mà, Tần Tư Lăng vẫn bắt cô ở lại cái bệnh viện buồn chán này. Không có công việc, không có trò chơi, suốt ngày ở trong 4 bức tường khiến cho người ta gột ngạt.
Thường ngày ba mẹ cô mang rất nhiều đồ ăn tới nhưng là để bồi bổ cho con rể. Còn Trình Nhiễm thì chỉ được ăn cháo loãng cho tốt hệ tiêu hoá. Cô thiết nghĩ rằng bản thân chỉ bị thương ở đầu thôi sao mà lại phải ăn kiêng như thế? Sau mấy ngày quan sát cô mới phát hiện ra là...
Bà mẹ cô xót con rể của hai người.
Vì để chăm sóc cho cô mà Tần Tư Lăng đã phải đem cả công việc đến bệnh viện làm việc. Không những thế, cô lại được đà sai hắn nên thành ra một màn đó bị bà mẹ cô nhìn thấy.
Khác với bà mẹ cô, Trình Nhiễm lại thích ông nội hơn. Ông luôn hỏi thăm và lấy cho cô những món mà cô muốn ăn.
Tần Tư Lăng sau vụ hôm đám cưới cũng được ông nội lôi ra nói chuyện riêng. Tuy không có trách hắn nhưng cũng không quên dặn dò hắn phải chăm sóc tốt cho Trình Nhiễm. Công việc của bà mẹ cô ở dưới quê vẫn rất bận nên cả nhà chỉ ở lại được mấy ngày nên đành trở về.
Trình Nhất Phàm vì phải ở đây học đại học nên gia đình giao nó cho cô quản thúc luôn.
Tiễn cả nhà ra xe, mãi lúc lâu sau Trình Nhất Phàm mới quay lại phòng bệnh của Trình Nhiễm. Cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô, nói.
"Chị, em đã biết được bí mật của chị và anh rể rồi."
Trình Nhiễm vừa uống ngụm nước đã lập tức bị câu nói này doạ cho sợ hãi phải phun hết nước vào mặt của Trình Nhất Phàm.
"Bí mật gì chứ? Chị mày thì làm gì có bí mật gì?"
"Anh rể... Thực ra không phải là nhân viên văn phòng đúng không?"
"Này, cái thằng kia, ăn nói phải có chứng cứ. Đừng suy diễn linh tinh."
"Chị không qua mắt được em đâu. Hôm qua em mới thấy anh rể đi ra ngoài bệnh viện nói chuyện với mấy người mặt mày dữ tợn. Bọn họ còn rất lễ cúi xuống gối anh rể là đại ca. Anh rể là xã hội đen đúng không?"
Nghe tới đây, Trình Nhiễm mới xì một cái dài. Cô cứ tưởng Trình Nhất Phàm như thế nào. Cái thằng nhóc này, còn non chán. Tần Tư Lăng không những là xã hội đen mà còn hơn cả thế nữa. Hắn vừa lắm tiền, vừa có quyền, lại vừa quan hệ rộng. Sống cuộc đời của Tần phu nhân vừa có cái hay, vừa có cái dở. Tuy nhiên, vì chồng cô nói rằng cô không cần quan tâm tới mấy vấn đề đó cho nên cô rất nghe lời chồng không có quan tâm.
Mấy ngày nay không được ăn mấy món cô thích, Trình Nhiễm thèm muốn chảy nước miếng luôn rồi.
Thấy Trình Nhất Phàm đang rảnh, cô liền kêu nó đi mua. Nhưng nhất thiết phải tránh mặt của Tần Tư Lăng, tuyệt đối không được để cho hắn phát hiện ra. Thật trớ trêu thay là Trình Nhất Phàm vừa bước chân ra khỏi cửa thì gặp ngay Tần Tư lăng đang đứng ở đó. Đến cả ông trời cũng không muốn cho cô được ăn ngon nữa. Nghĩ đến đây thôi là Trình Nhiễm cảm thấy lòng nhau như cắt rồi.
Tần Tư Lăng đảo mắt qua một lượt khiến cho Trình Nhiễm sợ xanh mặt. Với cái thái độ này không khéo cấm túc cô cả tháng ấy chứ?
"Tư Lăng... Anh đến khi nào vậy? Nhất Phàm nó thèm ăn nên em mới bảo nó đi mua ăn thôi..."
Trình Nhất Phàm bị oan, lập tức quay mặt lại nhìn Trình Nhiễm lắc đầu nhưng lại bị cô gạt qua. Tần Tư Lăng không nói gì cả. Hắn đi đến, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô, nhân tiện kêu Trình Nhất Phàm vài việc để cho cậu ta đi làm.
Đợi cho Trình Nhất Phàm đi rồi, lúc này Tần Tư Lăng mới lấy điện thoại ra không biết gọi cho ai. Trình Nhiễm ngồi trên giường bệnh mà im thin thít. Cô sợ rằng bản thân chỉ cần ho he nửa lời, lại chọc giận Tần Tư Lăng nên lại thôi. Cuối cùng, cô đành chọn là im lặng để mọi chuyện yên bình.
Vài phút sau, người của Tần Tư Lăng dẫn mấy vị khách không mời mà tới. Trình Nhiễm liếc mắt qua cũng nhận ra đấy là Đỗ Thanh Xảo và Tần Thiến. Nhưng còn có sự góp mặt của hai người khác nữa. Trời, nay Đỗ Thanh Xảo kêu cả ba mẹ ruột của mình đến đây cơ à? Cô ta lại muốn giở trò gì?
"Đỗ Thanh Xảo và ba mẹ của cô ta muốn gặp em. Dù sao trong chuyện này em chính là nạn nhân nên tôi để cho em quyết định."
Trình Nhiễm còn chưa phản ứng kịp thì Đỗ Thanh Xảo đã nhanh chóng chạy đến cầm lấy tay của cô, khóc nức nở.
"Nhiễm Nhiễm, nể tình trước đây chúng ta là chị em tốt... Cậu hãy nói với chồng cậu đừng có kiện mình... Mình còn đang mang thai, đứa bé này vô tội... Mình không muốn đứa bé này phải sinh ra ở trong tù..."
Ba mẹ của Đỗ Thanh Xảo lập tức lên tiếng cầu xin theo.
"Trình Nhiễm, bác biết con là người có lòng tốt. Thanh Xảo vì đang mang thai nên tính tình thất thường, bác tin nó không có ý hãm hại con đâu."
"Con gái bác thế nào bác cũng rất rõ. Trình Nhiễm, trước đây con hay đến nhà bác chơi, bác cũng coi con như con cháu trong nhà... Xin con hãy bỏ qua cho Thanh Xảo đi. Nỗi lòng ba mẹ, làm sao có thể tận mắt chứng kiến con mình ngồi tù được. Coi như là bác xin con."
Vừa nói, mẹ của Đỗ Thanh Xảo quỳ xuống van xin. Tần Thiến vội vàng đỡ lấy bà ấy đứng dậy. Trình Nhiễm đối với tình hình này rất khó xử. Đỗ Thanh Xảo tuy là con người tâm cơ quỷ quyệt nhưng ba mẹ của cô ta cũng không đến nỗi xấu. Từ trước đến nay, ông nội cô thường dạy là nếu có thể thì hãy cho người ta một cơ hội. Đừng cố khiến cho bản thân chìm vào hận thù. Như vậy sống không có đáng.
Bây giờ nếu cô vẫn cứ nhất quyết tống Đỗ Thanh Xảo và tù thì chắc chắn ba mẹ của cô ta sẽ không rời đi mà cứ quỳ ở đó. Còn nếu tha cho cô ta thì biết rằng lúc nào đó cô ta lại nổi điên lên hãm hại cô thì sao?
Cô muốn quay sang cầu cứu muốn Tần Tư Lăng cho mình gợi ý. Nhưng hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt "tự thân quyết định".
Vốn dĩ hắn đã giao Đỗ Thanh Xảo cho cảnh sát trưởng xử lí rồi nhưng ba mẹ của Đỗ Thanh Xảo này mấy ngày nay cứ đứng trước Biệt Viện Tần gia cầu xin. Bà nội hắn là người tốt nên không nhẫn tâm để mặc họ như vậy, đành bảo hắn đưa họ đến gặp Trình Nhiễm để cô tự quyết định. Cho dù cô có quyết định ra sao thì bà nội vẫn sẽ ủng hộ quyết định của cô đến cùng.
Vậy là lương tâm của cô lại trỗi dậy nên đành mở lời tha cho Đỗ Thanh Xảo, trước mặt tất cả mọi người xin Tần Tư Lăng rút lại đơn kiện.
Mọi chuyện rất nhanh được giải quyết xong. Trước khi đi, Đỗ Thanh Xảo còn nhìn lại Trình Nhiễm bằng ánh mắt rất lạ. Biết ngay mà, cái đứa chuyên gia đố kị tì dù cho một cơ hội cũng chẳng thể thay đổi được. Ngay khi cách cô ta cầu xin cô thì cô ta đã dùng lực tay rất mạnh mà nắm lấy tay của cô. Trình Nhiễm nhìn xuống cổ tay vẫn còn dấu vết của Đỗ Thanh Xảo để lại thì thở dài. Làn da của cô vốn trắng nên rất nhạy cảm. Cái nắm tay của Đỗ Thanh Xảo quả nhiên khiến cho cô mở rộng tầm mắt.
Bọn họ đã ra khỏi phòng, hiện giờ chỉ có cô và Tần Tư Lăng ở lại. Tần Tư Lăng lúc này đứng dậy đi qua nâng cánh tay của cô vừa bị Đỗ Thanh Xảo nắm lên. Nhìn những vết ửng đỏ trên tay của Trình Nhiễm, Tần Tư Lăng lập tức nhíu mày lại.
"Biết cô ta không sửa đổi sao lại còn tha cho cô ta?"
"Em cũng chỉ bất đắc dĩ thôi..."
Hắn biết cô sẽ làm như vậy. Nhưng hắn thì lại khác. Trước mặt không giải quyết được thì giải quyết sau lưng khiến cho không ai biết cả.
"Tư Lăng... Anh giận sao?"
"Không, tôi lo lắng."
"Nhưng mặt của anh đang cau có."
"Yên tâm đi, em cứ đóng vai người vợ ngoan hiền, tôi sẽ thay em ở phía sau xử lí."
Trình Nhiễm biết ông xã của cô là người hoàn hảo nhất mà. Nhắc mới nhớ, đám cưới của cô và Tần Tư Lăng tuy bị gián đoạn nhưng mà... Các bước tiến hành phải đầy đủ mới được.
"Ông xã, bao giờ chúng ta động phòng?"