"Tư Lăng, có chuyện gì vậy? Sao anh lại muốn bẻ gãy tay của ông ta? Mau, thả ra đi, nếu không có chuyện lớn đấy..."
Tần Tư Lăng vẫn không có nói gì mà ngày càng Ϧóþ chặt cổ tay của lão già trước mặt. Hắn không muốn giải thích cho cô bởi vì quá mất thời gian.
Bỗng có người từ phía xa bỗng lên tiếng.
"Tôi nhận ra rồi, lão già này là kẻ biếи ŧɦái. Bạn tôi cũng đã từng bị lão ta sờ mó. Xong lão còn lăn xuống ăn vạ đòi bồi thường."
"Đúng là kinh tởm mà, sao lại có loại người như vậy chứ."
"Chàng trai này, cậu đúng là người dũng cảm đấy."
Rất nhiều tiếng nói bắt đầu nổi lên. Cảnh sát trên tàu rất nhanh ập đến, theo lời của mọi người mà bắt cái lão già này lại. Khi dừng lại ở trạm kế tiếp liền nhanh chóng kéo hắn xuống mang về đồn cảnh sát. Còn Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm vẫn yên vị trên tàu đi đến trạm cuối.
Vì hành động vừa nãy mà Tần Tư Lăng liên tục lấy bình xịt ra khử trùng găng tay đang đeo. Có rất nhiều cô gái với số lượng còn đông hơn lúc nãy đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm Tần Tư Lăng. Trình Nhiễm phải công nhận rằng người đẹp thì dù có che kín thì vẫn đẹp. Hắn đeo khẩu trang mà đã bị chú ý như vậy, không khéo bỏ khẩu trang ra chắc khiến mấy cô gái kia phát ngất mất.
Trình Nhiễm lúc này mới xích người ngồi sát bên cạnh của Tần Tư Lăng, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai hắn.
"Vừa nãy... Cảm ơn anh nha."
Thấy Tần Tư Lăng không phản ứng mà vẫn chăm chú khử khuẩn, Trình Nhiễm bĩu môi chẳng muốn nói nữa. Cô không biết rằng, dưới lớp khẩu trang kia, khóe miệng của Tần Tư Lăng đang dần khẽ cong lên.
Cuộc hành trình về quê chỉ mới là bắt đầu thôi. Ngay khi xuống tàu điện, Trình Nhiễm cùng với Tần Tư Lăng phải đi đò qua một con sông lớn để có thể sang bờ bên kia. Rồi lại phải bắt thêm một chuyến xe khách nữa mới có thể đến nơi. Gia đình của Trình Nhiễm ở trong một thị trấn cũng gọi là đông đúc. Cũng may, nhà cô ở mặt đường nên rất dễ bắt xe và cũng dễ nhận ra hơn. Rất nhiều nhà còn ở trong ngõ sâu chia năm xẻ bảy khiến cho người ta còn hoa cả mắt nữa.
Ngồi trên chiếc đò nhỏ được cô lái đò chở qua sông, Tần Tư lăng liên tục đưa mắt xuống nhìn dòng nước bên dưới đang va chạm vào mạn thuyền. Không phải nói quá chứ đây là lần đầu tiên Tần Tư Lăng được đi cái con thuyền nhỏ như vậy. Mỗi lần đi nghỉ dưỡng trước đây, hắn không ngồi du thuyền thì cũng ở biệt thự nổi xa hoa. Có thể nói còn có rất nhiều trải nghiệm kì lạ mà một người như hắn chưa từng trải qua.
"Trình nhiễm, sao cái thuyền nhỏ như này lại chở được nhiều đồ thế? Có sợ bị ngã xuống không?"
"Tần tiên sinh, anh làm ơn đi. Từ sáng tới giờ anh hỏi em quá nhiều câu hỏi rồi. Vậy cho nên sau này anh nên theo em về quê nhiều hơn mà trải nghiệm chứ anh vẫn còn nông cạn lắm."
"Nước này quá bẩn, tại sao lại không có người xử lí chứ?"
"Anh đi mà hỏi người ta!"
Cặp đôi này liên tục nói ra những câu châm chọc nhau khiến cả cô lái đò khó tính cũng phải bật cười. Lần đầu tiên Tần Tư lăng nhìn thấy trên sông còn có cả chợ buôn bán khiến hắn tò mò. Chính vì để thỏa mãn cái sự mong đợi của Tần tiên sinh nên Trình Nhiễm đã kêu cô lái đò ghé qua chợ một lúc cho hắn ngắm cho đã mắt.
"Trình Nhiễm, nhà người bán hàng kia ở luôn trên sông à? Không sợ say sống sao?"
"Mấy món ăn này làm không đúng cách nên hơi mất vệ sinh."
"Sao mấy người này có thể chèo cả gánh hàng nặng như thế?"
Những câu nói của Tần Tư Lăng khiến cho Trình Nhiễm ê chề cả mặt mà không biết giấu đi đâu. Tần tiên sinh ơi, làm ơn đi. Cuộc sống ở đây tầm thường và bình dị hơn thế giới xa hoa mà anh đang sống nhiều lắm.
Mãi lúc sau, hai người đặt chân lên bờ. Tần Tư Lăng không cần hỏi giá mà đưa hẳn cho cô lái đò mấy tờ tiền lớn.
"Cậu à, tiền lớn như này làm sao tôi có thể trả lại. Cậu có tiền lẻ hay không?"
"Cái này coi như tôi cảm ơn cô đã đưa tôi đi xem chợ đi. Chẳng phải con cô bị ốm hay sao, cầm lấy mà mua thuốc và đồ ăn cho bé."
Tần Tư Lăng không để tâm tới những gì mà cô lái đò nói nữa mà kéo Trình Nhiễm đi tiếp. Đi được một đoạn, Trình Nhiễm còn ngoảnh lại nhìn cô lái đò kia đang cúi xuống thay lời cảm ơn của mình. Thì ra, Tần tiên sinh cũng không quá tệ. Hắn còn quan sát nhạy bén hơn cả cô nữa.
Trước khi hai người lên đò, quả thực có gặp cảnh cô lái đò vừa rồi đang cho đứa con gái của cô ấy uống ít nước sông. Nước sông bẩn như thế, vậy mà chỉ có thể cho đứa bé uống vì hai mẹ con đã hết sạch tiền. Bây giờ Trình Nhiễm mới hiểu vì sao mà Tần Tư Lăng không chọn ngồi những con đò lớn hơn mà lại đi đến chỗ của cô lái đò này để đi.
Nghĩ đến đây, cô liền chạy đến nắm lấy tay của Tần Tư Lăng, hơi nghiêng đầu nhìn hắn. Qua vụ lần trước nên bây giờ hắn vẫn còn chút đề phòng cô lại dùng chiêu hôn lén bắn vi khuẩn vào mặt.
"Định làm gì?"
"Em chỉ muốn nắm tay của anh thôi mà."
"Có thật không đấy?"
"Thật. Mà... Em không ngờ anh lại tốt như vậy. Cho cô lái đò số tiền lớn như thế."
Tần Tư Lăng không trả lời. Đối với hắn thì số tiền đó chẳng qua cũng chỉ là vài đồng tiền lẻ không đáng nhắc đến. Hắn chỉ đơn giản thấy cô lái đò kia đáng thương nên mới cho cô ấy thêm chút tiền mà thôi. Tần Tư Lăng không biết tất cả hành động ngày hôm nay của hắn khiến cho Trình Nhiễm dần có thiện cảm với hắn hơn.
Đến tận đầu giờ chiều, cuối cùng Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm cũng đã vào thị trấn. Vừa bước xuống khỏi chiếc xe buýt, Tần Tư Lăng là người lao xuống xe đầu tiên. Hắn ghét cái mùi hỗn tạp trên xe cực kì. Không những thế còn rất đông người, đông hơn cả tàu điện hắn đi hồi sáng nữa. Nhìn Tần Tư Lăng liên tục xịt lọ khử khuẩn xung quanh, Trình Nhiễm lại chỉ có thể thở dài không biết làm sao.
"Tôi quyết định rồi. Khi nào trở về tôi sẽ gọi xe đến đón! Không thể nào chấp nhận cái xe gì mà quá nhiều vi khuẩn chen chúc như thế được!"
Trình Nhiễm dẫn Tần Tư Lăng đi trên đường theo lối về nhà cô. Một năm rồi cô chưa về đây nhưng mọi thứ xung quanh không có thay đổi gì nhiều. Tất cả các hàng quán xung quanh ai cũng biết mặt của cô hết. Trước đây, khi chưa lên thành phố thì cô chính là một trong những khách Vip ngày nào cũng mua đồ ăn tất cả quán ăn ở đây cả.
Đi bộ tầm mấy phút, Trình Nhiễm dừng chân lại ở một ngôi nhà hai tầng nhỏ, xung quanh có rất nhiều cây xanh. Cô quay người vẫy tay kêu Tần Tư Lăng lại gần rồi thò tay vào trong mở cổng chính ra. Vì muốn tạo sự bất ngờ nên Trình Nhiễm không có gọi điện về nhà trước. Giờ này chắc ba mẹ cô đã đi làm. Còn ông nội cô chắc chắn đang ở nhà, hoặc là chăm những chú chim trong Ⱡồ₦g hoặc là chăm cây cảnh của ông.
"Đây là nhà của em. Anh đưa đồ đây em xách cho rồi đi vào tắm qua cũng được."
Nhịn cả từ sáng đến giờ thì cô cũng biết Tần Tư Lăng rất khó chịu sắp đến cực hạn rồi. Hết chen chúc trên xe còn phải đi bộ ngoài trời nắng, cô không khiến cho Tần tiên sinh bỏ về đã là may mắn lắm.
Tần Tư Lăng nhìn qua một lượt căn nhà nhỏ của Trình Nhiễm. Hắn không ngờ nhà cô lại có thể nhỏ như thế. Căn nhà này mà mấy người sống chung? Rốt cuộc bao năm cô làm sao mà sống được chứ? Tần Tư Lăng càng suy nghĩ càng sai. Hắn đã quên rằng khoảng cách cuộc sống của hắn và Trình Nhiễm hiện tại không phải cùng tầng lớp.
Khi Tần Tư Lăng vừa đưa đồ cho Trình Nhiễm thì đột nhiên một đống nước từ trên cao xối xả, dội xuống khiến cả người của hắn bị ướt sũng. Trái tim của Trình Nhiễm như muốn nhảy vọt ra ngoài đến nơi. Cô vội ngẩng đầu lên thì phát hiện ra là thằng em trai cô đang cầm cái bình không đứng đó.
"Trình Nhất Phàm, em bị điên à?"
"Em xin lỗi, em không biết ở dưới đó có người..."
Trình Nhiễm vội rút chiếc khăn giấy trong túi ra lau mặt giúp Tần Tư Lăng. Trong lòng cô lúc này không ngừng cầu nguyện cho Tần Tư Lăng đừng nổi giận.
"Tư Lăng, em trai em không cố ý đâu. Anh... có sao không?"
Tần Tư Lăng sau một hồi im hơi kín tiếng cuối cùng đột ngột giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của Trình Nhiễm lại. Tay còn lại của hắn từ từ tháo chiếc kính râm xuống, mắt đối mắt nhìn chằm Trình Nhiễm.
"Gia đình em đúng là thú vị..."
Nói đến đây, Tần Tư Lăng chợt ngất xỉu vì bị sốc. Trình Nhiễm không ngờ bệnh sạch sẽ của Tần Tư Lăng lại nặng như vậy. Cô hốt hoảng lao đến đỡ lấy đầu của hắn. Nhưng mà do vì hành lí vướng víu mà cô bị vấp khiến cho cả người của Tần Tư lăng đè lên người của cô.
Trình Nhiễm khóc không ra nước mắt. Mới ngày đầu về nhà đã bị như vậy rồi, không biết mấy ngày ở đây còn xảy ra những chuyện gì nữa.
"Ông nội, Trình Nhất Phàm, mọi ngươi,... Có người bị ngất rồi... Mau ra ngoài này giúp con với."