Kí túc xá của trường Lâm Mạt đúng lúc đang sửa sang, trong phòng hỗn loạn, lại còn thường xuyên có tạp âm. Diệp Đằng cùng Hứa Miêu Miêu thương lượng một chút, để Lâm Mạt đến đây ở cùng phòng các cô. Vốn dĩ là dì Lâu không cho nhưng Diệp Đằng dùng sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng dì cũng đồng ý. Qua một hai ngày, Lâm Mạt dọn đồ đến đây.
Cô ấy mang một cái vali siêu to, vừa mới mang vào cửa đã ngồi mệt ở ghế. Lúc thấy trên bàn của Diệp Đằng có một hộp giày mới, cô ấy duỗi ta mở ra: "Giày mới?"
Diệp Đằng đang thu dọn đồ mà Hứa Miêu Miêu không mang đi, ừ một tiếng.
"Wow! Nhìn cũng đẹp phết nha?" Lâm Mạt mở hộp ra sợ ngây người: "Từ từ, đây không phải là nhãn hiệu kia sao? Rất đắt đúng không? Dạo gần đây không phải là cậu đang tiết kiệm tiền à?"
"Người khác đưa." Trên thực tế Diệp Đằng không biết đôi giày này bao nhiêu tiền, là Đào Dã mua mang tới, cô ở trên xe chờ: "Rất đắt đúng không?"
"Anh Dã đưa?" Lâm Mạt cảm thấy phẩm vị này không giống mấy cậu trai trẻ, hơn nữa giá của đôi này người bình thường cũng không dễ dàng xuống tay mua, vả lại Diệp Đằng chưa bao giờ nhận đồ của người theo đuổi tặng cô, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có anh.
Diệp Đằng gật đầu: "Là ngoài ý muốn, giày tớ hỏng rồi."
"Chậc chậc." Mặt Lâm Mạt đầy hâm mộ: "Anh Dã thật đúng là lợi hại, đồ này thì nữ sinh nào có thể cự tuyệt chứ?"
"Anh ấy với tớ tùy tiện đến một trung tâm thương mại, lúc ấy tớ còn buồn bực nghĩ gu thẩm mỹ của anh ấy thế nào." Diệp Đằng cúi đầu nhìn đôi xăng đan trong hộp giày. Thiết kế thanh lịch với đế thấp phối hợp với da hồng nhạt, thoạt nhìn lộ ra cảm giác nữ tính, đúng là phong cách của cô. Đi đôi này lúc đi làm cũng sẽ không quá ngây thơ, còn đi học cũng rất hoạt bát.
"Ôi, tôi ૮ɦếƭ mất." Lâm Mạt giả vờ ngã trên bàn: "Làm ơn quên những gì lần trước tớ nói trong điện thoại đi, lập tức yêu đương với anh ấy đi! Loại đàn ông này thật sự tồn tại sao?"
Diệp Đằng bị bộ dáng kia của cô ấy chọc cười: "Không phải là cậu cũng quen biết anh ấy sao?"
Lâm Mạt lắc lắc ngón trỏ: "Người tớ biết với người cậu biết không giống nhau. Anh Dã này mặt ngoài nhìn tàn khốc chứ thực tế rất ôn nhu. Nhưng theo tớ biết, đàn ông khi yêu so với bình thường thì không giống nhau."
"Hiện thoại cậu không nghiên cứu Tarot nữa à? Đổi nghề làm nhà phân tích tình yêu?"
"Lại nói tiếp," Lâm Mạt nghĩ đến chuyện mấy năm trước: "Có nhớ lần trước tớ coi bài Tarot cho cậu không? Lúc đó tớ nói đến chân mệnh thiên tử của cậu, chính là anh Dã nha. Hai người nhất định phải ở bên nhau, nếu không vòng đi vòng lại sao anh ấy vẫn thích cậu?"
"Tớ cũng không biết." Diệp Đằng cũng rất tò mò vấn đề này, ngồi xuống đối diện với Lâm Mạt: "Nói thật với cậu, thật ra hiện tại tớ cảm giác không chân thật chút nào."
Lâm Mạt duỗi tay chọc chọc mặt cô: "Bây giờ có cảm giác chân thật chưa?"
Diệp Đằng cười nắm tay cô ấy, Lâm Mạt thở dài: "Thích người cũng thích cậu là chuyện rất vui vẻ nhưng tớ cũng sợ hãi thay cậu, người nhà cậu sẽ đồng ý sao? Dì Phương liệu có cảm thấy..."
"Cậu đang nói về tuổi tác hay nghề nghiệp?"
"Tất cả." Lá gan của Lâm Mạt từ nhỏ đã rất bé, cô ấy luôn thích suy nghĩ nhiều, làm việc gì cũng luôn do do dự dự. Nhìn bạn tốt của mình hạnh phúc cũng là chuyện vui vẻ nhưng hiện thực cũng là vấn đề không thể bỏ qua.
"Chính là," Diệp Đằng chốc tay dưới cằm: "Cậu nói rất đúng, cho nên chắc là tớ với anh ấy phải bên nhau sớm một chút, nếu không không phải là anh ấy càng ngày càng già sao?"
Lâm Mạt:.....
- ------------
Gần đây Lâm Mạt có cuộc thi đấu ở nước ngoài, cần đi ra ngoài một thời gian. Dạo này huấn luyện tương đối khẩn trương, chuyện ở đoàn xe cũng nhiều nên anh không có trở về căn hộ, ở luôn phòng ngủ ở căn cứ bên kia. Bên này công ty cũng nhận thêm thực tập sinh nên Diệp Đằng cũng bận hơn không ít.
Buổi trưa Diệp Đằng ở công ty chứ không có về trường học, ăn cơm trưa xong thì đi vào phòng trà nước nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, không biết khi nào thì nhận được tin nhắn từ Đào Dã. Đào Dã không phải là loại thường xuyên ở trên WeChat nhắn tin, người biết anh đều biết rằng khó có khi mà anh đăng lên vòng bạn bè, đoạn đối thoại cũng luôn luôn lấy ngắn gọn làm chủ, anh với Diệp Đằng nhắn tin cũng không nhiều lắm, kéo kéo lên trên một chút là hết.
Diệp Đằng mở ra nhìn nhìn, tay cầm cà phê không nhịn được run lên một chút, thiếu chút nữa là làm đổ, trên mặt không nín được cười. Không biết anh nhìn thấy ở đâu một cửa hàng bán quần áo trẻ em, trang trí toàn là màu hồng. Lúc đầu xem cô không thấy có gì đặc biệt, cho rằng anh ám chỉ điều gì đó, kết quả nhìn kỹ mới phát hiện biển hiệu của cửa hàng viết bốn chữ "Đằng Đằng bảo bối" rất to...
"Nhìn cái gì mà vui thế?" Đồng nghiệp cùng thực tập đi đến, thấy Diệp Đằng cười, còn chút ngượng ngùng, không giống với bộ dáng ngày thường của cô.
"Không có gì, tớ đang lướt Weibo." Diệp Đằng đóng bức ảnh lại, tùy tay gửi cho Đào Dã một biểu tượng cảm xúc.
"Này, cậu thấy hot search trên Weibo chưa? Sân khấu tuyệt mỹ của chồng tớ! Thật sự đẹp trai!" Đồng nghiệp vừa rót cà phê vừa để lộ vẻ mặt hoa si.
"Chồng cậu là ai?" Diệp Đằng tìm kiếm trên hot search, vị trí cao nhất là một cuộc thi đấu.
"Cậu xem lại lời nói này đi, hiện tại tớ chỉ yêu một mình chồng tớ thôi!" Vị đồng nghiệp kia thò qua cùng cô xem cuộc biểu diễn trên hot search, hiển nhiên là cô ấy đã xem nó 800 lần nhưng mỗi lần đều không nhịn được rưng rưng nước mắt: "Ưu tú như vậy lại là tiểu thịt tươi đẹp trai, thật sự làm người ta thấy cảm động."
Diệp Đằng cười nhìn cô ấy một cái: "Cậu không thấy loại tiểu thịt tươi gì đó hương vị kém một chút sao?"
"Kém cái gì? Cậu thích loại đại thúc à?" Đồng nghiệp quấy quấy ly nước: "Cậu không thấy tiểu thịt tươi chó con này đặc biệt ngây thơ đặc biệt đáng yêu sao? Đàn ông lớn tuổi hơn phân nửa đều là tài xế già."
Diệp Đăng nhìn chằm chằm mấy chàng trai trong điện thoại: "Đáng yêu là đáng yêu nhưng cũng không thể nói người lớn tuổi hơn đều không ngây thơ chứ..."
"Vậy cậu cho một ví dụ đi!" Vị đồng nghiệp một mực bảo vệ chó con đáng yêu.
"..." Thật ra trong đầu Diệp Đằng lập tức nảy ra Đào Dã, rõ ràng cô cảm thấy tuy rằng anh không được tính là tiểu thịt tươi nhưng cũng rất ngây thơ, thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ đáng yêu. Cô nghĩ nghĩ, anh cũng được tính mà.
"Cậu nhìn xem, cậu không nói nên lời rồi. Nam sinh tuổi còn nhỏ là chó con ngây thơ nhưng nếu đàn ông lớn tuổi còn ngây thơ cũng chỉ có thể nói là chó già ngây thơ." Vẻ mặt của đồng nghiệp kiểu "tớ đã sớm nhìn thấu hoàn toàn đàn ông": "Bọn họ thường thường nhìn nghiêm trang, thậm chí có chút lãnh đạm nhưng trên thực tế, đều là chó già."
"..." Diệp Đằng nhận được tin nhắn của Đào Dã, anh nói rằng mình sắp phải đi, buổi tối hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm.
"Bọn họ thường nhìn đặc biệt đáng tin cậy nhưng trên thực tế lại rất thâm, loại người này thường thích con gái thành thục ổn định. Thực tế bọn họ đều một bộ, cái gì mà bảo bối, cục cưng, không nói chơi đâu."
Diệp Đằng nhìn từ Đằng Đằng bảo bối mới được điểm danh, nháy mắt cảm giác sau lưng trúng một mũi tên.
Trước khi đến giờ hẹn, Diệp Đằng còn cố ý về phòng thay quần áo, trang điểm. Lâm Mạt ở trong phòng xem kịch đến vui vẻ, nhìn cô hấp tấp mà lao vào, sau đó bắt đầu thay quần áo, rửa mặt, trang điểm, còn tưởng là có chuyện gì đại sự: "Cậu muốn làm gì?"
"Ăn cơm."
"Cùng Đào Dã?" Lâm Mạt liếc mắt một cái đã nhìn thấy, lại quay đầu trở về tiếp tục xem kịch: "Hôm nay muốn chính thức ở bên nhau sao?"
Diệp Đằng kẻ eyeliner: "Ừ."
"Chúc mừng cậu thoát đơn." Lâm Mạt cười đứng lên, mặt đầy cảm động: "Cậu đã nghe câu này chưa: "Mỗi người con gái đều cần một đôi giày tốt bởi vì nói sẽ mang cậu đến nơi cậu muốn đi." cậu đi đôi giày Đào Dã mua tặng cậu đi gặp anh ấy đi, tựa như nữ chính phim thần tượng vậy."
"..." Diệp Đằng nhìn thoáng qua đôi giày kia, vẫn là đi đôi đấy: "Mạt Mạt, thật ra tớ có một điều luôn muốn hỏi cậu."
"Cái gì?" Lâm Mạt duỗi tay đỡ cô để cô khom lưng đổi giày.
"Có phải là cậu..." Diệp Đằng đi xong giày, đối mắt với cô ấy: "Thích Phùng Thiên?"
Trong nháy mắt Lâm Mạt trở nên trầm mặc, một lúc sau lại cười cười gật đầu: "Cậu đã sớm biết à?"
"Ừ, tớ vẫn nhớ rõ cái lần chúng ta đi ăn BBQ. Tớ với Phùng Thiên đều định mua vòng cổ hắc diệu thạch khai vận, cậu đem cái của mình trộm cho cậu ta, khi đó tớ đã biết. Hơn nữa lúc tốt nghiệp chúng ta ở KTV, Phùng Thiên đem cái vòng cổ kia đặt lên bàn, sau đó lúc về quên mang đi, hôm qua tớ thấy được trong trang sức của cậu, có phải cậu trộm quay lại lấy đúng không?"
Đột nhiên bị chọc trúng tâm sự, Lâm Mạt nhịn không được rơi nước mắt. Cô ấy từ nhỏ đến lớn đều là cô gái yếu đuối, lá gan cực kì nhỏ, không đủ xinh đẹp cũng không đủ ưu tú: "Ta cũng muốn có một ngày có dũng cảm như cậu."
Diệp Đằng duỗi tay ôm lấy cô ấy, cô biết đối với Lâm Mạt mà nói, nói ra câu nói kia phải có biết bao dũng khí: "Giày tớ mua cho cậu, cậu cũng phải đi đến một nơi tốt."
Diệp Đằng lăn lộn trong chốc lát mới từ trường học đi ra, sớm hơn so với thời gian hẹn. Đào Dã còn chưa đến, cô đứng ở ven đường nhìn đèn đường đến phát ngốc, đột nhiên thấy trong đám người đi đến bên này, tư thế đi đường có điểm quen thuộc.
Trong đầu Diệp Đằng chợt lóe qua gương mặt ghê tởm, người kia đã nhiều năm không gặp - cậu của Diệp Thần, không nghĩ đến một ngày lại có thể gặp ông ta ở chỗ này.
Diệp Đằng sững sờ tại chỗ, nhìn ông ta từng bước một đi đến bên này, tay nắm chặt quai balo, tính sợ hãi cùng khẩn trương quen thuộc này xuất phát từ đáy lòng, trở thành một loại phản ứng sinh lý, rõ ràng là cô biết mình không có gì phải sợ...