Anh bị sốt, người không có sức lực mà cô cũng không tránh thoát được, mơ hồ ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Diệp Đằng thuận thế nhìn gạt tàn thuốc trên bàn trà, dưới đáy phủ kín một tầng khói bụi, mấy cây tàn thuốc còn rơi rụng ra ngoài. Bình thường anh không phải người như vậy, có vẻ trạng thái của anh không ổn lắm.
Diệp Đằng nhớ mình khi còn nhỏ bị bệnh cũng giống như anh bây giờ, mỗi lần bố muốn đi ra ngoài công tác vào thời điểm này thì quấn lấy muốn ôm một cái. Một mình ở nhà rất khó chịu, đặc biệt là lúc bị bệnh, đó cũng là thời khắc hiếm thấy mà cô làm nũng. Cô cúi đầu nhìn Đào Dã mơ mơ màng màng lại nhắm mắt lại, cũng không so đo với anh nữa.
Tay anh thả lỏng một chút, Diệp Đằng rút tay ra, thuận tay sờ trán anh: "Có thể rán trứng gà rồi."
Diệp Đằng nghĩ chắc đồ đạc của anh chưa dọn hết đến đây, trong nhà hẳn là cũng không có thuốc cho nên cô chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh thấm ướt một cái khăn lông, đắp trên trán anh, còn mình thì xuống tiệm thuốc dưới tầng mua thuốc hạ sốt.
Đào Dã nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nỗ lực mở to mắt, phát hiện người bên cạnh mình đã biến mất, cho rằng vừa nãy chính là ảo giác, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Diệp Đằng rất nhanh định vị tiệm thuốc gần đây, gọi xe đến, lúc chờ xe thì nhanh nhanh chóng chóng gọi cho Cố Dật Trần.
"Anh Dật Trần, dạo gần đây Đào Dã xảy ra chuyện gì à?"
Cố Dật Trần nghe cô thình lình gọi điện thoại đến bỗng nhiên sửng sốt: "Làm sao vậy?"
"Anh ấy một mình phát sốt ở nhà, cả người suy sút. Em cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nên mới gọi điện hỏi anh." Diệp Đằng vẫy vẫy tay với xe mới vừa gọi: "Bây giờ em đang đi mua thuốc cho anh ấy, cảm giác anh ấy sốt rất nghiêm trọng."
Diệp Đằng duỗi tay mở cửa xe taxi ra, ngồi xuống, nghe thấy bên kia do dự trong chốc lát, truyền đến giọng vẫn còn ௱ôЛƓ lung: "Chắc là không phải vì... cái kia đi?"
"Vì cái gì?"
"Gần đây anh ấy thích một cô gái." Cố Dật Trần liên hệ mấy chuyện gần đây, trong sinh hoạt của Đào Dã cũng không có gì có thể làm cho anh ấy suy sút như vậy: "Em không nghe nói?"
Diệp Đằng mấp máy môi, trong lòng lộp bộp, một loại cảm xúc khó có thể miêu tả tràn ngập trong lòng cô: "Không có."
"Không phải là thất tình chứ? Hay là theo đuổi không thành công?" Cố Dật Trần suy đoán: "Khả năng chính là nguyên nhân này, gần đây anh ấy cũng chả có gì bất thường cả. Phiền em chăm sóc anh ấy, đừng nhìn người này bình thường chỉ túm lấy 258 vạn, thật ra rất mẫn cảm, hơn nữa anh ấy chưa có yêu ai bao giờ cho nên em nhớ an ủi anh ấy. Mấy ngày anh anh cũng không rảnh, mấy ngày nữa anh sẽ đến đấy xem thử."
Diệp Đằng nghe anh ấy nói mà trong đầu ong một tiếng. Vốn dĩ cho rằng sẽ không có gì khiến cô dao động nhưng khi nghe Đào Dã thích người khác, thật sự rất khó chịu. Cô vội vàng cúp máy.
Cô gái mà Đào Dã thích trông như thế nào? Cho nên vừa nãy anh nhận sai người nên mới có thể ôm cô như vậy sao?
Đột nhiên Diệp Đằng thấy mình là đồ ngốc, cô cười xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe. Từ tiệm thuốc về, có lẽ là khăn ướt trên trán Đào Dã cũng có tác dụng, anh có vẻ tốt hơn vừa mới nãy.
"Uống thuốc đi." Nhà anh không có nước, Diệp Đằng cầm ly nước khoáng đến, trong lòng bàn tay cầm thêm hai viên thuốc hạ sốt.
"Người vừa mới đến là em?" Giọng nói của Đào Dã hơi khản, anh bắt đầu hoài nghi lúc nãy là ảo giác hay là nằm mơ.
"Anh hy vọng là ai?" Diệp Đằng cảm thấy tức giận không chút lý do nhưng lại nhìn bộ dáng ốm yếu của anh cô lại không mặc kệ được: "Không phải là thất tình sao? Không đến mức muốn ૮ɦếƭ đi sống lại chứ?"
Đào Dã lấy viên thuốc trong lòng bàn tay cô uống luôn, ngồi dậy, tiện tay lấy cái khăn lông trên trán xuống, cầm chai nước suối lên, ánh mắt không nhìn cô lấy một lần: "Hóa ra em đã biết?"
"Vừa mới biết." Diệp Đằng thuận thế ngồi ở bên cạnh anh. Tuy rằng trong lòng một trăm phần buồn bã nhưng nhìn anh khổ sở lại thấy mình còn đau lòng hơn cả anh: "Anh sẽ tìm được người tốt hơn."
Đây là phát thẻ người tốt sao?
Đào Dã bất đắc dĩ mà cười cười, không nghĩ mình mà cũng có người được người ta phát thẻ người tốt: "Cho nên bây giờ em đến để an ủi tôi còn tỏ thêm vẻ đồng tình?"
Diệp Đằng nghe thấy lười này ngồi không yên. Cô có ý tốt đến chăm sóc anh, thế mà anh làm bộ dáng không cần cô an ủi. Cô nhìn anh uống thuốc xong, từ sô pha đứng bật dậy: "Có phải anh thấy em nhàm chán nên mới đến đây đúng không? Nếu anh không muốn nhìn em thì cứ nói thẳng, anh đi tìm người mà anh muốn gặp đi."
Đào Dã nghe lời này của cô có điểm kì lạ, nhìn bộ dáng tức giận của cô lại kì lạ hơn nữa, nâng nâng mí mắt, lười biếng hỏi: "Tôi muốn nhìn thấy ai?"
Quả thực Diệp Đằng bị anh làm cho tức ૮ɦếƭ: "Em nghe anh Dật Trần nói hết rồi, anh không cần phải gạt em. Không phải là anh thích người ta nhưng người lại không thích anh à? Anh đường đường là một đại nam nhân mà vì chuyện này liền biến mình thành bộ dáng này, không cảm thấy mất mặt à? Lại còn tức giận với bạn tốt đến chăm sóc anh! Hiện tại em thấy anh thật sự rất kỳ quái!"
Đào Dã nhìn cô đứng ở kia hồ ngôn loạn ngữ*, đột nhiên nhìn không được bật cười: "Cố Dật Trần nói em như vậy?"
* Hồ ngôn loạn ngữ [胡言乱语]: Đây là thành ngữ theo cấu trúc tách từ. "Ngôn" [言] ghép với "ngữ" [语] thành "ngôn ngữ" [言语]. "Hồ" [胡] ghép với "loạn" [乱] thành "hồ loạn" [胡乱], tức "lung tung; qua loa; qua quýt; tuỳ tiện; làm càn; làm bậy". Cả câu có thể hiểu là "nói bậy; nói xằng; nói xằng xiên; nói xàm; nói nhảm; lời nói bậy; lời nói nhảm". (Dựa the QuickTranslator)
Diệp Đằng làm bộ dáng "Tôi biết hết rồi, anh không phải giả vờ lạnh lùng".
Đào Dã chậm rãi dựa vào sô pha: "Cậu ta nói cũng đúng, còn em? Không đi hẹn hò với bạn trai lại đến đây quan tâm... người bạn thất tình này?"
"Bạn trai em nhảy từ đâu ra?" Đoạn đối thoại này càng ngày càng đi theo hướng quỷ dị, Diệp Đằng bắt đầu hoài nghi có phải đầu óc của anh bị cháy hỏng rồi hay không.
"Không phải là em..." Đào Dã định nói mình thấy ở rạp chiếu phim, Lý Nguyên Lãng lôi kéo cổ tay cô: "Tôi nghe nói có người thổ lộ với em."
"..." Diệp Đằng khó có thể lý giải lời đồn đại này sao lại lưu truyền nhanh như vậy, chẳng lẽ Lý Nguyên Lãng này không nhận được lời đồng ý của mình có muốn đi khoe khoang: "Tình yêu là việc của hai người."
Mắt Đào Dã đột nhiên sáng ngời, phảng phất thấy mình như tên ngốc, thổ lộ cũng không nhất định là được đáp ứng. Tâm trạng của anh đột nhiên vui vẻ lên, hầu kết lên xuống không tự nhiên, anh rũ mắt, trong lòng lại không nói nên lời yên lòng: "Em... không đáp ứng?"
"Ừ." Diệp Đằng cũng không biết làm sao, cảm giác ánh mắt anh nhìn mình hơi khác lạ, quá mức... nóng bỏng.
Anh thế mà có chút khẩn trương, khẩn trương đến mức căng thẳng nhưng anh không thể lại đợi.
"Thuốc em đặt ở đây, nếu anh không muốn nhìn em thì em đi trước, nhớ tự mình uống thuốc." Diệp Đằng nhìn thoáng qua cái túi đặt trong phòng bếp: "Đúng rồi, em có mua đồ cho anh. Khả năng tuần tới em sẽ bận, em sẽ đến sau, có chuyện gì thì liên hệ qua WeChat cho em."
"Từ từ." Đào Dã nắm lấy cổ tay cô: "Không phải là tôi không muốn gặp em, ý tôi là... em có thể ở lại hay không?"
Anh không biết phải làm thế nào để nói với cô, tâm trí anh cũng xáo trộn. Sốt làm cho cả người anh choáng váng, chóng mặt nhức đầu, có khi còn cần một chút thời gian.
Trong ánh mắt Diệp Đằng lộ ra tia kinh ngạc, cô nghiêm mặt nói: "Nếu anh không phải là bệnh nhân thì em đã động thủ rồi. Anh có biết bộ dáng này của anh gọi là gì không? Anh coi mình là điều hòa trung tâm à? Buông em ra?"
Cô tránh thoát được, đi về hướng cửa. Đào Dã thất bại mà sờ sờ cái trán của mình, đứng dậy đuổi theo cô.
Diệp Đằng bị anh kéo trở về, chống tay lên vách tường, nhìn anh có vẻ sốt ruột. Anh là loại người cái gì cũng thành thạo, loại cảm xúc nôn nóng này khó có thể xuất hiện trên mặt anh.
"Anh làm gì? Muốn động thủ à?"
Trong giọng Đào Dã lộ ra điểm bất đắc dĩ, muốn hung hăng ôm cô vào trong lòng nhưng lại không muốn làm cô bị thương. Cuối cùng anh hạ thấp giọng xuống, kiên nhẫn giải thích: "Sao em lại dễ dàng tin lời người khác nói? Anh nói cho em nghe, không cần tức giận, Cố Dật Trần không nói cho em, bây giờ tôi nói cho em. Người anh thích không phải người khác, mà là em; người anh muốn gặp cũng không phải là người khác mà chính là em."
Vốn dĩ Diệp Đằng muốn tránh thoát khỏi lòng anh, đột nhiên cứng đờ tại chỗ. Phản ứng đầu tiên là không tin, hoặc là anh lại lừa người, cô cười: "Em không còn trẻ con nữa, đừng lôi chuyện này ra nói đùa."
"Thế em muốn anh nói thế nào em mới tin?" Sức kiên nhẫn của anh sắp dùng hết, hiện tại anh đã ôn nhu gấp một trăm lần so với trước kia.
"Anh nói là em, em đây lại không muốn thế thì sao? Sao anh lại trở nên như thế này?" Diệp Đằng nhìn anh một cái. Logic này không thể thông nổi. Cô không phải là cô gái ngốc nghếch, sẽ không bị lừa bởi một hai câu nói.
Đào Dã gục đầu xuống cười, vẻ mặt như không còn biện pháp gì lại có chút ngượng ngùng mà giữ gìn một chút lòng tự trọng của thằng đàn ông: "Ngày đó ở rạp chiếu phim anh cũng đi, lúc đi không bung ô, trở về cứ như vậy/"
Trên thực tế còn nhiều hơn. Sau khi anh về nằm trên sô pha cả người rét run, không biết qua bao lâu, anh cũng không ngủ, hút mấy điếu thuốc, tắm rửa một cái nhưng vẫn không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ về cô.
"...." Biết được chân tướng, Diệp Đằng không nhịn được, cười xì một tiếng. Loại chuyện thâm tình đến ngốc này không hề phù hợp với người trước mặt. Nghĩ vậy hóa ra mọi chuyện đều là vì chính mình, trong lòng cô như là được rót đường, nói không rõ cảm giác này.
Hai người bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, lúc ánh mắt chạm nhau lại xấu hổ mà ngoảnh ra chỗ khác. Đào Dã buông tay cô ra, tay không được tự nhiên mà đút vào túi, cúi đầu lại ngẩng đầu, hai người đối diện nhau không nhịn được mà bật cười vui vẻ.
"Anh còn là điều hòa trung tâm không?"
"Còn." Diệp Đằng đẩy anh ra, sợ sự vui mừng của mình lộ rõ trên nét mặt. Cô không còn là loại nói hai câu lời hay liền ngoan ngoãn như trong quá khứ nữa. Diệp Đằng banh mặt đi vào phòng khách.
Đào Dã hoàn toàn không để ý thói quen khẩu thị tâm phi* của cô, nhàn nhã mà bước chân đuổi kịp cô, nghiêng đầu, ở bên tai cô mang theo ý cười không đứng đắn hỏi: "Vậy em có nghĩ đến việc làm điều khiển từ xa không?"
Diệp Đằng cắn môi, gương mặt đỏ ửng lên, có khi nào người này sẽ...
Cô xụ mặt, kiên định lắc đầu: "Không... muốn."