"Có chuyện gì đấy? Cậu không đi xem thử à?" Lưu Sướng đẩy Phùng Thiên đang đứng bên cạnh: "Sao lại khóc thành thế này? Mà người đàn ông kia là ai?"
Phùng Thiên nhìn Diệp Đằng khóc thảm thiết như vậy, hơi kích thích. Cô như một con thú nhỏ đáng thương, còn người mà đang ôm cô thì nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó thấp giọng nói điều gì đó.
"Tôi mẹ nó biết thế nào được! Không quen biết!" Phùng Thiên xoay người bỏ đi.
Lưu Sướng vội đuổi theo: "Con gái họ muốn được dỗ dành, cưng chiều còn cậu cả ngày không bắt nạt thì rống lên với người ta, cứ thế này ai thích cậu cho được?"
"Biết rồi, biết rồi!" Phùng Thiên không kiên nhẫn mà xua xua tay, nhịn không được quay lại nhìn thoáng qua.
"Cứ mặc kệ thế à? Nhìn người kia hình như không phải là học sinh." Lưu Sướng biết cậu ta không yên tâm.
"Không phải là cậu nói rồi à? Tôi phải đối xử tốt với cô ấy hơn. Bây giờ tôi không đi đến đấy có lẽ cô ấy sẽ cảm kích hơn." Phùng Thiên xoay mặt: "Còn người kia là một người anh mà cô ấy biết, người khá tốt, không có việc gì đâu."
"Anh?" Lưu Sướng nửa tin nửa ngờ mà đuổi theo, đập tay lên vai Phùng Thiên: "Cái gì mà anh? Cậu xác định không phải là tình địch với cậu chứ?"
"Sao có thể?"
"Sao lại không có khả năng? Người kia nhìn có vẻ đẹp trai hơn cậu nhiều." Lưu Sướng cười hi hi ha ha nói đùa với cậu ta "Người ta thì được bổ nhào vào Ⱡồ₦g иgự¢, cậu thì... chẳng có tiến triển gì."
"Con chó Lưu Sướng! Tránh xa tôi ra."
Bên kia Diệp Đằng mới ngừng khóc, cảm giác tốt hơn lúc nãy. Cô nhận lấy khăn giấy Đào Dã đưa qua.
Diệp Đằng cúi đầu: "Cảm ơn."
Cô mở tờ giấy ra, che mặt: "Lúc nãy anh thấy gì thì quên hết đi, quá mất mặt."
Đào Dã cười khẽ: "Cũng không phải là chưa thấy qua."
Diệp Đằng lộ ra đôi mắt đỏ rực, gương mặt vì mới mất khống chế cảm xúc mà có chút phiếm hồng: "Không giống nhau."
Lúc khóc quá xấu, cô cũng nghĩ rằng sẽ bị anh thấy cảnh này.
"Ở trường bị bạn bắt nạt à?"
"Không phải." Diệp Đằng không biết phải bắt đầu từ đâu. Từ chuyện mẹ cô sinh khó năm đó nói lên? Hay là từ chuyện Diệp Thần dây dưa với cô để đòi tiền bồi thường? Những chuyện đó đã bị cô kìm nén quá lâu, bỗng nhiên bới móc nó lên cô cảm thấy có chút khó chịu: "Là chuyện trong nhà thôi, không có việc gì cả."
Cũng không có chuyện gì, chỉ là bị một tên vô lại dây dưa mà thôi.
Diệp Đằng buông tờ giấy vẫn luôn che mặt, lộ ra một nụ cười tự cổ vũ bản thân, nói với anh nhưng cũng như là nói với chính bản thân mình: "Lần sau, lần sau tôi sẽ không khóc nữa."
"Xe của Cố Dật Trần đang đỗ ở phía trước, tiện đường đưa cô về nhà luôn."
Diệp Đằng lấy điện thoại ra, mở WeChat của Phương Thục Trân. Mỗi lần tan học cô đều tự mình về nhà, hôm nay về muộn thế này cũng nên nhắn cho bà một tin.
Cô yên lặng đi theo anh, gió đêm lạnh căm căm, chui cả vào trong lớp áo ấm. Cô cất điện thoại đi, nhìn thoáng qua người bên cạnh: "Đừng nói chuyện này cho anh Dật Trần."
"Nói cái gì?" Đào Dã đút tay vào trong túi, vẻ mặt như cái gì cũng không biết: "Không phải cô bảo tôi quên hết đi à?"
"Ừ. Tôi chỉ sợ anh gạt tôi."
Đào Dã nhìn ánh mắt hoài nghi của cô, bật cười, rút tay ra giơ đến trước mặt cô: "Hay là tôi với cô móc ngoéo?"
"Tôi không có trẻ con như thế." Ngoài miệng Diệp Đằng nói như vậy nhưng vẫn vươn tay ra ngoắc lấy ngón út của anh: "Nhưng anh là người không thể quá tin tưởng."
Tay cô quá nhỏ, lúc đóng dấu không thể vươn đến. Nhìn anh lúc này tim Diệp Đằng không kìm được mà đập thình thịch.
Cố Dật Trần đi đến thấy cô còn có chút giật mình: "Đằng Đằng?"
"Anh Dật Trần."
Đào Dã mở cửa xe cho cô, cô ngồi vào trong góc khuất nên Cố Dật Trần cũng không phát hiện ra cô khóc nên mắt phiếm hồng.
"Sao em lại chưa về nhà thế?"
"Cơ thể cô ấy có chút không thoải mái, cậu làm anh cũng nên đưa cô ấy về nhà." Đào Dã bắt đầu tâng bốc Cố Dật Trần.
Cố Dật Trần ghét bỏ mà liếc mắt một cái: "Còn cần anh phải nói. Đằng Đằng nhà em ở đâu vậy?"
Đào Dã trực tiếp đưa đến thoại cho anh ta: "Đi theo nó."
Hiện tại Diệp Đằng không thể nói chuyện. Lúc xuống xe cô đi đến phía cửa sổ xe nói lời cảm ơn, cô đột nhiên ngoan ngoãn thế này Cố Dật Trần có điểm không thích ứng được.
"Có số điện thoại của tôi chưa?" Cuối cùng Đào Dã cũng hỏi một câu.
"Rồi." Diệp Đằng gật đầu.
"Không có gì, vào nhà đi." Đào Dã khẳng định hôm nay cô gặp điều gì đó nhưng nếu cô không muốn nói anh cũng sẽ không hỏi. Anh vốn định nói nếu gặp chuyện gì có thể gọi cho anh, đừng ngây ngốc mà để cho người ta bắt nạt nhưng lại ngại lúc nãy mới ngoắc tay với cô hứa sẽ giữ bí mật nên không nói gì nữa.
Cố Dật Trần cảm thấy buồn bực: "Đứa nhỏ này hôm nay có vẻ không có tinh thần."
Đào Dã nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô chầm chậm khuất khỏi tầm mắt: "Chắc là học tập mệt mỏi quá."
"Em phát hiện hình như anh thay đổi rồi." Cố Dật Trần lắc đầu: "Trước kia anh đâu có quan tâm đến ai. Anh là cái ngày cả ngày chỉ chờ nhận lấy 258 vạn, ai cũng mặc kệ. Anh có nhớ không? Lúc đấy có một tay đua nữ, mới vào đội ngày đầu tiên đã bị anh mắng khóc, anh mẹ nó lúc ấy còn tức giận."
Đào Dã sờ sờ cằm: "Có sao?"
"Còn giả vờ." Cố Dật Trần cười ha ha: "Hiện tại ngài đã tu luyện thế nào rồi? Học được lòng từ bi rồi à?"
"Điều đó không đúng." Đào Dã lười biếng ngửa về phía sau: "Có thể là do tuổi đã lớn, nên dễ mềm lòng với bọn trẻ con."
Cố Dật Trần khinh thường, trừng mắt với anh: "Thôi đi. Sao anh không nói vì muốn bảo vệ cho những mầm non tương lai của tổ quốc?"
Đào Dã nói tiếp: "Ý này cũng không sai."
Diệp Đằng từ thang máy đi ra, ghé vào chỗ cửa sổ thấy Cố Dật Trần đã lái xe ra khỏi tiểu khu. Trong lòng cảm thấy ấm áp vì anh không đẩy mình ra, vì anh cẩn thận mà bảo vệ lòng tự trọng của cô, và còn vì anh không truy vấn xem nguyên nhân là vì sao.
Đào Dã thật tốt. Mỗi ngày trôi qua cô đều thích anh nhiều hơn một chút.
Cho dù cô biết việc này có thể không có ý nghĩa gì đối với anh. Anh chỉ là thuận tay giúp một đứa trẻ mà anh có quen biết.
Phương Thục Trân thấy cô trở về, đưa đĩa trái cây mới vừa cắt xong cho cô: "Đằng Đằng có đói bụng không? Ăn chút trái cây trước đi."
Cô cầm một miếng dưa vàng bỏ vào miệng: "Ngọt lắm ạ."
"Đúng rồi, còn nhớ chuyện học piano mẹ đã nói với con không? Mẹ đã hẹn với giáo viên rồi, cuối tuần sẽ tới đây dạy con. Con muốn học buổi sáng hay buổi chiều.
"Buổi sáng đi ạ." Diệp Đằng có chút thất thần.
"Được, để mẹ đi sắp xếp. Con nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm bài tập đến muộn quá."
"Vâng, mẹ ngủ ngon." Diệp Đằng gật đầu.
Lúc thay quần áo, trong túi rơi ra tập khăn giấy mà Đào Dã đưa cho cô, đã dùng một nửa.
Cô nhặt nó lên, cất vào trong ngăn kéo. Ngón tay tìm kiếm ở trong túi. Có cái vòng tay hắc diệu thạch của cô, còn có một bức ảnh, là ảnh cô chụp chung với bố, trong ảnh bố đang ôm cô cười. Diệp Đằng lấy khung ảnh ra: "Bố, con nói cho bố một bí mật, hình như con thích một người rồi."
- ----------------
Diệp Đằng gọi cho Kiều Chính Dương hỏi thăm tình hình gần đây của ông nhưng thật ra là muốn nghe xem Diệp Thần có trở lại làm phiền họ không.
Kiều Chính Dương nhìn Diệp Đằng lớn lên, vừa nghe cô nói chuyện liền biết lý do vì sao.
"Có phải cái tên kia lại đến tìm con đúng không?" Cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Kiều Chính Dương: "Thằng đấy có làm gì con không?"
"Con không sao. Con chỉ sợ ông ta lại đến nhà chú ném đồ. Lần trước ông ta thiếu chút nữa đã làm em bị thương." Diệp Đằng nhớ đến chuyện này liền cảm thấy mình cần phải xin lỗi gia đình chú Kiều.
"Chú thím không sao. Còn con đấy. Con nói xem con còn nhỏ như thế sao lại xui xẻo có một người cậu như vậy. Haizzz!" Kiều CHính Dương bất đắc dĩ thở dài: "Con có chuyện gì thì đừng giấu. Lần sau nếu gặp lại thằng đấy nhớ nói cho bố mẹ nuôi biết, biết chưa? Người lớn luôn có biện pháp để giải quyết."
"Vâng, luôn có biện pháp."
"Đúng rồi, thím con mấy hôm nay không có việc gì làm nên làm mấy vịt mà con thích. Hai ngày nữa sẽ gửi cho con, con gửi địa chỉ cho chú nhé."
"Thật chứ ạ?"
Kiều Chính Dương nghe thấy cô hưng phấn như vậy, cười nói: "Lá con của chúng ta vẫn còn trẻ con lắm!"
Sao lại nói như vậy? Rõ ràng mấy năm nữa cô sẽ thành niên.
Ôm tâm trạng chờ mong món vịt yêu thích nên thời gian trôi qua rất nhanh. Diệp Đằng cũng không chú ý từ ngày cô cự tuyệt nói chuyện với Phùng Thiên, từ hôm sau, Phùng Thiên liền không nói chuyện với cô.
Mỗi ngày cậu ta thấy cô như hai người không biết nhau. Diệp Đằng không biết Lưu Sướng nói thế nào với cậu ta nhưng thế này cũng tốt.
Kết quả kiểm tra 1 tiết trở thành căn cứ để chủ nhiệm lớp đánh giá thành quả của việc đôi bạn cùng tiến. Vương Văn Trác theo sự tiến bộ của từng người, tiến hành xếp hạng từng nhóm để thúc đẩy mọi người luôn cố gắng.
Người khác đều tiến bộ, chỉ riêng Phùng Thiên không tiến mà còn lùi.
"Trời ơi!" Lâm Mạt nhìn bảng xếp hạng của từng nhóm: "Thế mà chúng ta lại xếp cuối cùng."
"Chuyện này có gì mà kinh ngạc?" Diệp Đằng tỏ vẻ đây rõ ràng là điều mà cô đã dự đoán: "Điều tớ kinh ngạc nhất là Phùng Thiên còn chưa rút lui."
"..."
Cái bảng xếp hạng kia gắn ở gần cửa sau, Phùng Thiên ngồi bên cạnh nó. Cậu ta nghe được muốn phản bác, há miệng thở dốc nhưng lại không nói gì.
"Cậu có thấy dạo gần đây Phùng Thiên lạ lạ không?" Lâm Mạt chọc chọc Diệp Đằng, thấp giọng hỏi.
"Có chút, ít làm mấy việc vô nghĩa hơn."
"Không phải, cậu ta không hề nói chuyện với cậu." Lâm Mạt tuy rằng vô thanh vô tức nhưng ở phương diện quan sát này cô và anh trai mình tương đối giống nhau.
"Này, hai người có thể không đứng trước mặt tôi nói chuyện không?" Phùng Thiên rốt cuộc cũng không nhịn được: "Lão tử..."
Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt của Diệp Đằng, đột nhiên nhớ tới bộ dáng khi khóc ngày đó của cô, nhíu nhíu mày, sửa lại: "Tôi thích nói chuyện với ai thì nói."
"Ngài tùy ý." Diệp Đằng cảm thấy người này vẫn luôn rất không bình thường.
"Thế còn... Sao lát nữa cậu còn đến nhà Lâm Mạt?" Phùng Thiên cầm 乃út viết linh tinh, tâm phiền ý loạn.
"Ừ, tôi muốn lấy đồ chuyển phát nhanh." Trong lòng Diệp Đằng tràn đầy vịt: "Mạt Mạt, cậu thích ăn vịt không?"
"Tôi rất thích." Phùng Thiên xen vào.
"Cậu đổi tên rồi à?" Diệp Đằng trừng mắt một cái: "Cậu tên là Phùng Mạt Mạt?"
Lưu Sướng nói với cậu ta phải đối xử với cô nên cậu đành viết chữ "Nhẫn" lên tay.
Diệp Đằng chờ cậu ta phá tác, kết quả cậu ta lại không nói gì.
Diệp Đằng vào WeChat tìm tin tức chuyển phát nhanh, click mở vòng bạn bè thấy ảnh đại diện của Đào Dã, tùy tay bấm vào.
Anh đăng một bức ảnh chụp đường đua.
Cố Dật Trần bình luận ở dưới: "Thảo*! Thật à? Là ai mẹ nó nói đời này sẽ không đua xe nữa?"
*Một từ chửi bậy ở Trung.
Đào Dã trả lời: "Tôi ngoắc tay với cậu à?"
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào cũng không thể che được nụ cười của thiếu nữ.