Bệnh viện
Diệp Đằng khẩn trương nhìn vào khay sắt có đựng ống tiêm mà y tá đang cầm: “Thực ra con thấy vết thương này không quá nghiêm trọng, cũng không nhất thiết phải đi tiêm.”
Phương Thục Trân lải nhải suốt dọc đường, đến bây giờ bà vẫn chau mày: “Bác sĩ kiến nghị nên tiêm cho chắc chắn, con cứ yên tâm.”
Diệp Đằng khẽ cắn môi, mặt trắng bệch.
Diệp Đằng rất sợ tí nữa mình thấy kim tiêm lại không khống chế được mà chạy. Ngày thường sốt cảm mạo bình thường, cơ hồ uống thuốc là được, sống ૮ɦếƭ không đến bệnh viện để tiêm, không ngờ có ngày lại thua một mũi uốn ván.
Chị y tá nhìn vẻ mặt buồn vã của cô, cười an ủi giống mấy bọn trẻ con: “Không sao nó chỉ như kiến cắn thôi, không đau.”
Diệp Đằng không tin chuyện ma quỷ ấy, cùng là kiến nhưng nếu bị kiến bulinois* cắn thì vài phút là sẽ tử vong.
*Một trong những loài kiến lớn nhất hành tinh. Tại thời điểm bị cắn, loài côn trùng này tiêm một phần chất độc vào máu nạn nhân có thể gây đau đớn dữ dội, kéo dài. Đôi khi chỉ có phản ứng dị ứng nghiêm trọng. Vết cắn của một con kiến không thể gây ૮ɦếƭ người nhưng sự tấn công của một số cá thể có thể dẫn đến sốc phản vệ và trong một số trường hợp sẽ tử vong. Do đó hãy tránh xa chúng.
Diệp Đằng nhắm mắt lại, cảm thấy tay mình truyền đến một trận đau đớn. Cô cảm thấy như muốn ૮ɦếƭ đi, đầu choáng váng, hoa mắt.
Phương Thục Trân nhìn cô có gì không đúng lắm, vội vàng đỡ cô: “Y tá, con gái tôi làm sao đây?”
Y tá rút kim ra, thu gọn đồ đạc: “Không có việc gì, chắc là có hơi sốc, nằm một lát sẽ khỏi thôi.”
Diệp Đằng kéo góc áo của y tá, cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn sau khi nghe câu nói của y tá: “Một lát?”
Y tá kéo tay của cô: “Cái này mới chỉ là ngoài da thôi, hai mươi phút sau sẽ có kết quả, còn phải tiêm thêm một mũi nữa.”
“……”
“Đằng Đằng! Con làm sao vậy? Tỉnh tỉnh!”
Từ bệnh viện đi ra, Diệp Đằng thấy như mình được sống lại, vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Đặc biệt, lúc về chị y tá còn đặc biệt nói lời tạm biệt với cô.
Trên đường trở về, trên xe trở nên rất yên tĩnh.
“Khá hơn chút nào không?” Có lẽ Diệp Đằng yếu đuối làm cho Phương Thục Trân cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, tâm tình của bà không tồi, là một người mẹ, bà hy vọng mình có thể trở che, chăm sóc cho con nhiều hơn.
“Khá hơn nhiều rồi ạ. Mẹ đừng lo lắng.” Cô là người rất khách khí, tuy là người một nhà nhưng cũng là bất quá nên mới ở cùng với nhau một tháng mà thôi.
“Về sau phải bảo vệ cho mình thật tốt, nếu không bố mẹ sẽ rất lo lắng.” Phương Thục Trân thở dài: “Hôm nay chú Kiều đến đây à?”
“Vâng, ông ấy để gặp con một lúc, rất nhanh đã đi rồi.”
Phương Thục Trân gật gật đầu, tựa hồ không quá tin tưởng chân của Diệp Đằng là không cẩn thận mà bị thương, bà không cam lòng mà hỏi một câu: “Đã thích ứng được với trường mới chưa? Nếu có gì khó khăn có thể nói với mẹ.”
Diệp Đằng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đã ổn rồi ạ.”
Một số người khi quan tâm đến ai đó, họ không cần suy xét đến trong nhà người ấy có tiền có xe không, cũng không thích việc người ấy bị người khác chỉ chỉ chỏ nói là đứa mồ côi, càng không cần người ấy phải khoác bên ngoài một lớp vỏ bọc mạnh mẽ,...
Đối với họ tất cả mọi thứ của người ấy đều hoàn hảo.
Nhưng cô cảm thấy đấy đều là sai sự thật. Cô như đang sống cuộc sống của một người khác. Có lẽ cô chính là một tên trộm, trộm hết mọi thứ của cô gái tên Kỳ Kỳ.
Cô rất cảm kích nhưng cũng thấy áy náy, cho nên cô quyết định sẽ đối xử thật tốt với bố mẹ nuôi của mình.
Ngày hôm sau vừa đến trường học, Diệp Đằng và Phùng Thiên bị gọi vào văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Trước sau tòa nhà có rất nhiều người sôi nổi cùng Lâm Mạt bàn tán: “Chuyện gì xảy ra đấy? Bạn mới sao lại cùng Phùng Thiên bị gọi lên tâm sự à?”
Lâm Mạt như thể không chịu được có quá nhiều người chú ý đến mình, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: “Tớ cũng không rõ lắm.”
Tiết tự học đã kết thúc, mấy thánh hóng tin của lớp không biết lấy tin tức ở đâu: “ y ây, con tin! Có tin! Hình như hôm qua lúc cuối giờ, Phùng Thiên ở sân sau của trường bắt nạt bạn mới, bị giáo viên tổng phụ trách bắt được.”
“Thật á! Cậu nghe ai nói? Có đáng tin không?”
“Vừa mới đến chỗ văn phòng xong, Phùng Thiên thừa nhận nói cậu ta đúng là có bắt nạt bạn Diệp, cậu ta thường ngày cũng làm vậy mà!” Một người trong cái đội hóng tin của lớp nói đến mức nước miếng văng tứ tung, bất bình thay Diệp Đằng: “Dù gì người ta cũng là con gái, vừa mới tới, cậu ta làm vậy thực sự rất quá đáng!”
Xung quanh mọi người đều bàn tán, bắt nạt nữ sinh cũng thật quá đáng, vốn dĩ đại gia với Diệp Đằng cũng không có hảo cảm gì. HIện giờ mọi người đều thấy cô rất đáng thương, sôi nổi phản chiến,
Lâm Mạt nghe xong, có chút lo lắng, chẳng trách lúc nãy thấy trên chân Diệp Đằng có cuốn băng gạc, tám phần chính là do tên Phùng Thiên, cô nhát gan, không dám nói gì, chỉ quay đầu liếc mắt mấy nam sinh.
Mấy nam sinh kia không chú ý tới cô, chụm đầu với nhau nhỏ giọng thảo luận.
“Không đúng… Làm sao mọi chuyện lại đảo ngược thành Thiên ca bắt nạt cô ta?”
“Đúng vậy, ngày hôm qua không phải cô ta dùng một chân… “ Người này còn chưa nói xong đã bị người bên cạnh bịt miệng.
“Đừng nói nữa, nói ra thì mặt mũi Thiên ca để đâu? Cậu cứ chờ bị đánh đi!”
Vài người đều ngượng ngùng câm miệng, an tĩnh như cũ.
Rất nhanh Phùng Thiên và Diệp Đằng đã cùng nhau về lớp, Diệp Đằng đi phía trước, Phufnh Thiên đi theo sau.
Mọi người đều nín thở, chờ xem kịch vui, kết quả hai vị này từng người về chỗ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Mạt nhìn Phùng Thiên, lại nhìn Diệp Đằng: “Bọn họ đánh cậu à?”
Diệp Đằng nhìn thoáng qua Phùng Thiên phía sau: “Nhìn xem.”
“Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ hơi xước da.” Diệp Đằng cười cười. Lúc nãy ở bên ngoài, hai người họ đã thương lượng chuyện này sẽ do Phùng Thiên chịu tội nhưng với điều kiện Diệp Đằng không được đi ra ngoài nói rằng cô đã dùng một chân để đá Phùng Thiên ngã lăn trên mặt đất.
Đáng đời ai bảo sĩ diện.
Diệp Đằng mừng rỡ đáp ứng, thuận tiện còn yêu cầu thêm một việc từ nay về sau Phùng THiên không được tìm cô gây phiền toái.
Tuy rằng bọn họ đã thống nhất nhưng chuyện này vẫn chưa xong. Giáo viên tổng phụ trách một hai bắt họ chiều nay phải đưa bố mẹ đến, viết giấy cam đoan, đặc biệt là Phùng Thiên, cậu ta không phải chỉ mới một hai lần gây chuyện, còn phải chép phạt 5000 lần.
Phùng Thiên vừa nhìn thấy Diệp Đằng cảm thấy tức giận, nghiêng mình dựa vào bàn phía sau.
“Thiên ca, chuyện này tính như vậy à? Nếu không…”
“Tính.” Phùng Thiên ôm một bụng bức bối.
“Thiên ca!”
“TAO NÓI TÍNH!” Phùng Thiên quay đầu, mấy nam sinh sợ tới mức không nói được gì, chuông vào lớp vang lên, mọi người nghe thấy cậu ta lớn tiếng, quay đầu lại nhìn: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Diệp Đằng nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của cậu, nhếch miệng cười. Một màn này vừa vặn lọt vào mắt Phùng Thiên, dứt khoát nằm bò lên bàn, nhắm mắt làm ngơ.
“Mạt Mạt, chủ nhà của cậu hôm nay có nhà không?” Diệp Đằng treo chiếc ô đen bên cạnh bàn, cuộn ngay ngắn.
“Hình như là ở nhà. Sao vậy?”
“Tớ tìm anh ta có chút chuyện, một hai câu nói không rõ, tí nói rảnh tớ kể cho.”
Diệp Đằng thừa dịp đang giờ nghỉ trưa cầm ô đi tìm Đào Dã, trong tay còn xách một cái túi.
Rất nhanh cô đã đi đến cửa sân, gặp một cái xe màu xanh ngọc, chạy đến rất nhanh, cô theo bản năng chạy sang bên cạnh, cơn gió từ chiếc xe tốc váy cô lên, làm tóc cô hơi rối, cô tức giận mà nhìn theo cái xe kia.
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, lập tức giảm tốc độ, lùi xe lại.
Cố Dật Trần từ cửa sổ xe nhô ra: “Ngại quá, xin hỏi một chút, cô biết nhà của Đào Dã ở đâu không?”
“Ở chỗ này.” Diệp Đằng dùng ô chỉ nhà bên cạnh sân.
Cố Dật Trần nhấc kính râm, cậu nhận ra cái ô này bởi vì ô này là của cậu, lúc trước để rơi ở nhà Đào Dã, vẫn luôn lười đến lấy, tay cầm của cái ô kia bị vỡ một mảng rất lớn.
“Đây là ô của Đào Dã mà.” Ánh mắt của Cố Dật Trần nháy mắt trở nên hứng thú: “Cô cũng là tới tìm anh ta?”
“Ừ.” Diệp Đằng cảm giác người này có điểm không đứng đắn, giống như đang đánh giá mình, kỳ kỳ quái quái, không muốn cùng cậu ta nhiều lời, lập tức đi về phía trước.
Cố Dật Trần lái xe chậm rãi đi theo cô, cánh tay vẫn luôn để bên ngoài cửa sổ xe: “Tôi là bằng hữu của Đào Dã, anh ấy có nói chuyện này với cô không? Chuyện người mẫu này là tôi làm ơn anh ấy.”
“Cái gì?” Diệp Đằng không hiểu rốt cuộc cậu ta đang nói cái gì.
Đào Dã vốn dĩ có hẹn với Cố Dật Trần, thấy cậu ta vẫn chưa tới nên ra ngoài tìm xem. Kết quả lại thấy cậu ta đem xe thành con rùa ngàn năm, đi theo một tiểu cô nương. Anh đứng ở cửa híp mắt, dần dần nhìn thấy rõ mặt của cô gái kia.
Cô như thế nào lại tới nữa?
Cố Dật Trần liếc mắt thấy Đào Dã, duỗi tay về phía anh chào hỏi: “Phong Thần!”
Đào Dã nghe thấy cách xưng hô này thì nhíu mày, nhưng vẫn giơ tay đáp lại cậu ta cho có lệ.
Diệp Đằng ngẩng đầu, thấy người đứng ở cửa, hướng về phía anh mà cười. Đào Dã nhìn hai người đang tươi cười nịnh nọt, chậm rãi đút tay vào trong túi quần, đột nhiên phát hiện hai người họ có điểm tương đồng là đều giống cao bôi trên da chó.
Cố Dật Trần dừng xe, Diệp Đằng đem trả ô, lại đưa cái túi nhỏ lúc nãy mang đi: “Ô của anh. Còn có cái này mua cho anh, cảm ơn anh gần đây giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Đào Dã mở túi ra, bên trong có một chậu cây nhỏ, trên cành cây có mấy chiếc lá xinh xinh, trên chậu còn in hình một con chó rất đáng yêu.
“Cái gì vậy? Cho em xem với!” Cố Dật Trần nhanh chóng rút chìa khóa xe, chạy đến xem: “Rất đáng yêu nha! Ha ha... Nhưng cái này tặng cho Đào Dã?”
Diệp Đằng gật đầu: “Đáp lễ.”
Cố Dật Trần cười vui vẻ, vỗ lên bả vai của Đào Dã: “Em có nên cũng chuẩn bị một phần không? Em biết ngay anh sẽ giúp em mà! Người này không tồi, đúng ý của em.”
Đào Dã cảm thấy có lẽ anh ta đã hiểu lầm, cho rằng Diệp Đằng chính là người mẫu mà mình tình cho: “Đây không phải người mẫu tôi tìm cho cậu đâu, đừng nói bậy.”
Cố Dật Trần nhún vai, cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Diệp Đằng, trong lòng thầm hạ quyết tâm người mình cần tìm chính là cô.
Anh lấy cái túi từ tay Cố Dật Trần đưa trả lại cho Diệp Đằng: “Ý tốt của cô tôi nhận, còn cái này thì cô mang về đi.”
“Anh không thích thực vật?” Bởi vì không biết anh thích gì cho nên cô mới mua tạm thứ mà mọi người đều có thể nhận.”
“Anh ấy không thích nhưng anh thích. Hay là tặng cho anh đi?” Cố Dật Trần cợt nhả đòi quà, bị Đào Dã bắt lại.
Anh bực bội cầm cái túi kia lên: “Tôi nhận.”
“Em gái, em năm nay bao nhiêu tuổi?” Cố Dật Trần bắt đầu cùng “người mẫu” của mình làm quen.
“Mười sáu.” Kỳ thật Diệp Đằng không thích cái vẻ cà lơ phất phơ của anh ta nhưng e ngại anh ta là bằng hữu của Đào Dã: “Cái kia, thực ra tôi đến đây có chút chuyện muốn nhờ anh Đào Dã* giúp một chút.”
Cố Dật Trần cảm giác cằm của mình đang rơi xuống: “Anh Đào Dã*?”
“...” Mặt của Đào Dã đen lại: “Chuyện gì?”
“Tí nữa anh có thể cùng tôi đến trường không? Cái chuyện ngày hôm qua í.” Diệp Đằng thấy da mặt của mình quá dày, nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo hôm qua cô lại nói với giáo viên tổng phụ trách anh chính là anh trai của mình. Bây giờ chẳng có thể tìm ai đành phải làm phiền anh.
“Có thể!” Cố Dật Trần phản ứng nhanh hơn so với Đào Dã: “Chuyện gì thế? Anh ta không thể đi nhưng anh thì có thể. Anh là Cố Dật Trần, em cũng có thể gọi anh là anh Dật Trần.”
Đào Dã khoanh tay trước иgự¢, yên lặng nhìn anh ta nói, lại nhìn cô vẻ mặt chán ghét: “Ai nói tôi không đi?”
“Thật chứ?” Ánh mắt Diệp Đằng sáng kên: “Chắc chắn á! Tôi phải về trường học. 5 giờ 40 phút tôi ở cổng trường đợi anh. Đừng quên!”
“Biết rồi.”
Diệp Đằng vui vẻ quay lại trường, không nghĩ lại dễ dàng như vậy.
Cố Dật Trần ngồi xuống sô pha, cúi đầu nhặt chậu cây lên: “Có phải em cũng nên mua cho anh cái này?”
Đào Dã lười biếng ngồi trên chiếc sô pha đơn, cầm lấy chậu cây nhìn thoáng qua: “Mua cũng vô ích, tôi không thích thực vật.”
Thực vật, loại đồ vật này, mặc kệ chủ nhân đi bao xa, sẽ luôn lo lắng cho nó, tựa như không thể dứt ra.
“Vậy sao anh còn giúp người khác?” Cố Dật Trần đoán không ra người trước mắt.
Đào Dã ném một ánh mắt lạnh lùng qua: “Không đi tìm người mẫu?”
Cố Dật Trần nháy mắt đã hiểu: “Cảm tạ Phong Trần đã hy sinh. Chốc nữa em mời anh ăn cơm. Nếu không, em gọi anh một tiếng anh Đào Dã*?”
Đào Dã đá chân, chiếc dép thiếu chút nữa là bay vào đầu của Cố Dật Trần, khó khăn lắm anh ta mới tránh được.
*Trong những trường hợp thì anh là anh trai.