Dây dưa lâu như vậy thế nhưng đến cái tên của hắn cô cũng không biết. Trằn trọc mãi cô mới ngủ ngon mà lại bị thức giấc. Xuống nhà, ăn sáng bằng ăn hai cái bánh bao nhân trứng sữa mới có thể ổn định tâm trạng.
Hứa Kính Nghiêu lật tờ báo: "Tí nữa bố đưa hai mẹ con đi."
"Đi đâu ạ?" Diệp Đằng dụi mắt vẫn còn thòm thèm ngủ, hai chân hơi đung đưa
"Con quên rồi à? Hôm qua chẳng phải mẹ đã nói với con hôm nay đến nhà dì Lưu. " Phương Thục Trân đưa bánh mứt trái cây cho cô.
"Con cảm ơn." Diệp Đằng nhớ lại hôm qua mẹ có nói đến chuyện này. "Trường học có xa bến xe buýt không ạ?"
"Sao thế?" Hứa Kính Nghiêu hỏi có chút nghi ngờ. Diệp Đằng cảm thấy ông có lẽ sợ mình ngày nào đó cao hứng mà trốn đi. Nhưng cô đâu có làm chuyện ngu ngốc như vậy: "Con có thứ cần tìm lại chủ nhân cho nó." Diệp Đằng rũ mắt, uống hết cốc sữa bò: "Nó cũng không quá quan trọng, không tìm cũng được."
Dù gì cũng là người xa lại, cô cũng không biết chính bản thân mình đang muốn biết điều gì.
Hứa Kính Nghiêu lái xe đưa hai mẹ con đến nhà của dì Lưu. Trên đường cô cũng biết đại khái dì Lưu là giáo viên cấp ba, năm nay sức khoẻ không tốt nên quyết định nghỉ hưu, thuê nhà ở gần trường học để tiện chăm sóc cho hai đứa con.
Nhà họ có một cặp "long phượng"*, bằng tuổi Diệp Đằng.
*Sinh đôi một trai một gái
Đây là một tiểu khu mới, xung quanh vẫn khá yên tĩnh. Hôm nay Diệp Đằng mặc váy màu bạc hà, để tóc xoã tự nhiên, thoạt nhìn như một tiểu thư đài các.
Cơn gió nóng cuối tháng 8 thổi qua, kéo theo một mùi hương nồng đậm.
"Hoa quế?"
Phương Thục Trân giơ tay chỉ cây hoa quế phía trước: "Ừ, con có muốn đến xem không?"
Diệp Đằng cong cong khoé mắt, đi theo mẹ, thấy hoa rụng xuống. Cô nhặt hoa lên, đặt trên bàn tay, ngửi mùi hương của nó.
"Kỳ Kỳ thích nhất là hoa quế."
Diệp Đằng sững người, bàn tay khẽ cuộn vào, Ϧóþ nát cánh hoa.
Phương Thục Trân cũng ý thức được chính mình thất thố. Từ khi con gái của họ qua đời, có một thời gian dài tâm lý của bà không ổn định. Cũng vì lý do này mà Diệp Đằng tới nơi này.
Thực ra trong chuyện này, trong lòng cô là rõ ràng nhất. Dù sao cũng là do nhu cầu của hai nên, không cần thiết phải quá thân thiết.
"Chúng ta đi thôi, không nên để dì Lưu chờ quá lâu." Diệp Đằng mở lòng bàn tay, những cánh hoa đã nát chậm rãi rơi xuống bên chân cô.
Trong thang máy, Phương Thục Trân đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi: "Học kì trước con có tham gia cuộc thi toán toàn thành phố không?"
"Sao vậy ạ?" Diệp Đằng thuận tay nhấn đóng thang máy thì thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, chính là người hôm qua cười nhạo bộ dạng của cô.
Cô vô thức duỗi tay ra ngăn thang máy đóng cửa thì bị Phương Thục Trân kéo lại: "Nguy hiểm! Con muốn làm gì?" Phương Thục Trân có chút bàng hoàng, có lẽ là sợ mất đi đứa con này, khi thấy Diệp Đằng hành động nguy hiểm như vậy thì có chút giận dữ.
"Con xin lỗi. Lúc nãy hình như con thấy người quen." Diệp Đằng nhớ ra ở đây ngoài bố mẹ nuôi cô chẳng quen ai: "Hình như là bạn cùng học trước kia, có thể nhìn lầm rồi."
Phương Thục Trân kéo tay cô, xác nhận không bị thương mới buông ra: "Về sau phải chú ý biết chưa?"
"Vâng." Diệp Đằng cảm thấy có chút ấm áp nhưng cô không thích quá thân mật với người khác, càng không thích hành động này là của mẹ nuôi cô.
Thừa dịp thang máy tới nơi, cô nhanh chóng rút tay về, đáng tiếc hôm nay cô mặt váy, không có túi. Cô cũng không biết mình phải để tay ở đâu.
Mở cửa cho mẹ con cô chính là mẹ con dì Lưu, cô gái không cao hơn Diệp Đằng, hơi gầy nhìn như học sinh tiểu học. Người đứng bên cạnh chắc là dì Lưu, hơi béo, trên mặt nở nụ cười hiền từ, ánh mắt đảo liên tục, giống tia X quang quét từ đầu đến chân của Diệp Đằng.
"Thật đúng là...."
Diệp Đằng nghe được nửa câu sau: "Thật đúng là rất giống con gái của Phương Thục Trân."
"Diệp Đằng, không phải là Diệp Đằng kia chứ?" Dì Lưu ngồi xuống sô pha: "Có phải là người lần trước cùng Lâm Sơ thi toán cấp thành phố đạt giải nhì không? Sẽ không trùng hợp vậy chứ?"
Phương Thục Trân cười vui mừng. Diệp Đằng lúc này mới hiểu vì sao lúc nãy bà hỏi cuộc thi toán kia là có ý gì
Học kì 1 cô đại diện trường tham gia cuộc thi toán cấp thành phố, đạt giải nhì, có kém hơn một chút so với một bạn học cấp ba tên là Lâm Sơ - con trai của dì Lưu. Ngồi bên cạnh dì có cô bé hướng về phía cô chớp chớp mắt. Cô bé ấy là em gái song sinh của Lâm Sơ, tên là Lâm Mạt.
"Tiểu Sơ không có ở nhà sao?" Phương Thục Trân ưu nhã nhấp một ngụm cà phê.
Diệp Đằng cùng cô bé kia ngồi đối diện nhau. Cô bé xấu hổ, thường hướng về phía Diệp Đằng cười cười. Loại xấu hổ này ai trải qua cũng biết, phảng phất có việc cần nhờ đều phải cùng cha mẹ đi thăm người thân.
Hai người xem như là đồng bệnh tương liên, đột nhiên sinh ra tình hữu nghị giữa hai đứa trẻ.
"Tiểu Sơ chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả. Nghỉ cũng không nghỉ ngơi, tự mình đến lớp bổ túc học bù." Dì Lưu cười nói, cuối cùng còn liếc đứa con gái bên cạnh: "Không giống như nha đầu này, cả ngày chẳng chịu học, chỉ chơi là giỏi."
"Mạt Mạt cũng ưu tú mà, đúng không?" Phương Thục Trân trước sau đều rất ôn nhu.
Diệp Đằng chán nản một bên ngồi đánh giá sô pha, bàn trà, một bên nghe hai người mẹ tâm sự sự đối lập tính cách của đôi "long phượng" này.
"Con bé này mà nó thông minh bằng một phần ba anh trai nó thì tôi cũng không phải nhọc lòng như này." Dì Lưu thở dài: "Vẫn là bà có phúc. Đằng Đằng đã xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, thật là ưu tú."
Hai người hợp ý nhau mà nhìn Diệp Đằng. Cô phối hợp một chút mà cười cười rồi lại tiếp tục "công việc" đánh giá ly, đĩa trên bàn.
Trong phòng điều hoà đột nhiên đinh một tiếng rồi cánh đảo gió từ từ đóng lại.
"Sao lại thế này?" Dì Lưu đứng dậy đi kiểm tra một chút. Lúc này dì mới nhớ trong bếp có đang hầm đồ ăn, định giữ hai mẹ con Diệp Đằng ở lại ăn trưa nhưng vừa gặp lại bằng hữu, nói chuyện phiếm quên luôn. Đẩy mở cửa quả nhiên trong phòng bếp có mùi khét khét.
"Xem trí nhớ của tôi này. Điện bây giờ bị chập mất rồi."
"Phải làm gì bây giờ ạ?" Lâm Mạt đứng bật dậy.
Diệp Đằng và Phương Thục Trân nhìn nhau. Đến nhà người khác làm khách mà gặp phải việc này chỉ có tìm lấy cớ rời đi. Dì Lưu như nhìn thấu suy nghĩ của hai người, tiến lên nói: "Hai mẹ con đừng về vội. Để tôi bảo Mạt Mạt kêu chủ nhà lên sửa. Hôm nay nhất định hai người phải ở lại ăn trưa."
"Cậu cùng tôi đi đi?" Lâm Mạt kéo Diệp Đằng cùng đi.
Dì Lưu lại kéo Phương Thục Trân ngồi xuống nói chuyện. Đến huyền quan, Lâm Mạt quay lại thấy thoáng qua hai người phụ nữ đang ngồi nói chuyện, thở dài nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cũng không phải nghe bọn họ nói nữa."
Diệp Đằng đối với bộ dạng này của cô có chút thiện cảm, nhưng không thể liên hệ với khuôn mặt tự cao tự đại của Lâm Sơ. Hai người này thật sự là anh em sinh đôi sao?
"Chủ nhà của cậu ở đâu vậy?"
"Tầng một."
Tầng một? Đầu óc của Diệp Đằng suy nghĩ rất nhanh: "Cả toà này là của người đấy à?"
"Không phải. Hình như là chỉ có hai căn hộ thôi." Lâm Mạt giúp cô nhấn thang máy: "Tôi có nghe anh trai kể về cậu."
"Nói tôi thế nào?" Diệp Đằng có chút tò mò mà nhướn mày.
"Nói cậu rất thông minh." Lâm Mạt thấp giọng nói, ấp a ấp úng.
Diệp Đằng thuận miệng trả lời: "Nhưng không bằng hắn đúng không?"
Hai cô gái nói xong thì bật cười.
Câu nói kia không sai. Tình hữu nghị của con gái thường bắt đầu từ việc cùng ghét một người. Xem ra cô gái tên Lâm Mạt cũng không thích anh trai mình.
"Chủ nhà của tôi rất kỳ lạ. Tôi chưa từng thấy hắn nhưng nghe mẹ tôi kể thì tuổi hắn cũng không lớn, vậy mà mua nhiều nhà như vậy. Thật kỳ lạ!"
"Đúng không?" Diệp Đằng nhìn từng con số thay đổi, nhớ tới cái bóng lúc nãy, thất thần mà trả lời: "Không chừng là phú nhị đại đấy."
"Không phải!" Lâm Mạt phủ định, thì thầm vào tai cô: "Lần trước tôi thấy hắn đánh nhau với người khác, nhìn đáng sợ cực." Lâm Mạt cắn cắn môi: "Cậu nói xem liệu có phải hắn là xã hội đen không?"
Diệp Đằng nhìn ánh mắt của Lâm Mạt, trong lòng ngẫm xem rốt cuộc người này là ai, nghe thật đáng sợ.
Ở tầng một có một khoảng sân, ra khỏi tòa nhà, đi một vòng mới đến. Lâm Mạt ấn chuông cửa xong rồi khẩn trương mà trốn sau lưng cô.
Diệp Đằng tiến lên phía trước, nhìn hành động này của Lâm Mạt cảm thấy người sắp bước ra có khi là người đàn ông cao to khỏe mạnh, khí thế hùng hổ lưng hùm vai gấu, không chừng còn có vết sẹo trên mặt, cùng với mấy hình xăm.
Chuông cửa vang lên nửa ngày mà không có ai đáp lại.
Sân này có hàng rào sắt bao quanh, Diệp Đằng cúi đầu, định chui vào thăm dò: "Hay là hắn đi ra ngoài rồi?"
"Cậu đừng..." Lâm Mạt còn chưa nói xong Diệp Đằng đã ngó đầu vào. Đúng lúc này có người đi ra.
Thấy có người tới, Diệp Đằng đứng sững sờ.
Người nọ đã thay áo sơmi màu xanh nhạt, quần tây, giày da giống như đang định đi ra ngoài. Nhìn thấy Diệp Đằng hắn dừng lại một lúc, không lên tiếng.
"Tại sao lại là cậu!" Vẫn là Diệp Đằng phản ứng nhanh hơn, thậm chí trong giọng còn có chút vui mừng mà chính cô cũng không biết.
"Hai người có quen nhau?" Lâm Mạt có chút bối rối, vẫn đứng phía sau Diệp Đằng.
Trên người của cô có mùi hoa quế nhàn nhạt, còn có mấy cánh hoa trên đầu. Hắn đứng ở độ cao này vừa lúc nhìn thấy, có khi cô cũng không biết đến sự tồn tại của nó.
Với cả, cô ngó đầu vào hàng rào để làm gì?
"Tìm tôi?" Hắn cúi đầu sửa lại tay áo, trước sau như một tích chữ như vàng, khuôn mặt vô cảm.
"Nhà tôi bị chập điện rồi. Mẹ tôi bảo xuống hỏi xem anh có thể lên sửa hộ không." Lâm Mạt ở phía sau, giọng nói càng nhỏ hơn, có thể cô thật sự sợ hãi.
Hắn kéo tay áo lên, nhìn đồng hồ.
Nói thật, trong bộ dạng này của hắn thoạt nhìn giống doanh nhân thành đạt, chẳng giống với người hôm trước Diệp Đằng thấy.
"Không đi?" Hắn nhìn Diệp Đằng đứng dựa vào cửa, không nhúc nhích: "Vẫn là chân đã tê rần?"
Diệp Đằng:...
Lúc này cô mới nhớ mình cần lui về phía sau, kết quả phát hiện cô đã đánh giá bản thân mình quá cao. Vừa rồi có thể do góc độ phù hợp, không biết làm thế nào mà chui vào được. Còn bây giờ "Không! Ra! Được!"
"Từ từ..." Diệp Đằng lắc lắc đầu: "Hình như... tôi bị kẹt mất rồi."
"A?" Lâm Mạt kinh ngạc mà nhìn Diệp Đằng.
Diệp Đằng chưa từng nghĩ mình có thể gặp loại chuyện này.
Cô đột nhiên nhớ tới tin tức trên thời sự hôm trước, có một đứa trẻ bị kẹt đầu ở ban công. Lúc ấy cô xem tin đó cười nhạo, sung sướng bao nhiêu thì bây giờ thống khổ bấy nhiêu.
Đều là báo ứng.
Đặc biệt là cô thấy ánh mắt của hắn có chút ý cười. Thật muốn chửi bậy mà.
Vì lý do gì mà nhìn thấy hắn là gặp xui xẻo? Lần trước là bị tê chân, lần này là...
Diệp Đằng chỉ muốn ૮ɦếƭ tại chỗ.
"Bây giờ phải làm sao?" Lâm Mạt hoảng sợ: "Cậu chờ một lát, để tôi chạy lên gọi mẹ."
"Đừng... Đừng..." Diệp Đằng kêu lên như rất tiếc, không thể kịp để ngăn cản Lâm Mạt.
"Cậu đừng cười, có thể giúp tôi được không?" Diệp Đằng nhìn xung quanh, chẳng có ai đi qua, đành phải cầu cứu hắn.
"Cậu đừng nhúc nhích." Người nọ trên mặt mang nhàn nhạt ý cười, trông không quá lạnh lùng: "Nghiêng người thử xem. Nghĩ lại xem cậu chui vào bằng cách nào."
"Tôi không biết." Diệp Đằng buồn bực.
Ở góc độ này, Diệp Đằng không thấy mặt hắn, tầm mắt dừng ở cổ áo của hắn, nút áo cũng không được cài tử tế, lộ ra một mảng иgự¢ rắn chắc. Diệp Đằng xấu hổ mà dịch tầm mắt, nghe lời hắn nghiêng nghiêng người, định tìm cách để có thể chui ra.
Cô đột nhiên nhớ tới giấc mơ hôm qua: "Cậu tên là gì?"
Người đàn ông dừng lại trên đầu cô, nhặt những cánh hoa quế: "Đây là lúc để hỏi điều này à?"