“Oa……” Ta kích động đến khóc òa lên, ngược lại oán trách hắn, “Sao bây giờ ngươi mới đến chứ——”
“Đừng khóc, trước nghĩ biện pháp đi xuống đã.” Hắn tiếp tục nói.
Ta nghe hắn nói xong, biết hiện tại cũng không phải thời điểm phát ti3t cảm xúc, nhưng tâm lý vẫn ấm ức: “Ta vì không xuống được nên mới luôn ở trên thân cây.”
Có thể nói ra những lời này ta đã không sợ mất mặt nữa rồi.
“Ngươi nhảy xuống đi,” hắn nói, “Ta tiếp được ngươi.”
Ta vừa nghe lời này vội vàng lắc đầu: “Như vậy sao được! Nếu ngươi không tiếp được, nếu ta bị ngã ૮ɦếƭ thì làm sao bây giờ!”
“Tin ta.” Hắn chỉ nói hai chữ nhưng không biết vì cái gì, ta vậy mà cảm giác được sự an tâm, lập tức liền tin.
“Ta nhảy đây!” Ta nói, hơi chút điều chỉnh tư thế.
“Nhảy đi.” Hắn nói.
Hít sâu hai lần, ta nhắm mắt lại, thân mình nghiêng sang một bên lăn xuống.
Cảm giác rơi tự do trong thoáng chốc ập đến, tiếp theo ta liền rơi vào một cái ôm mềm mại.
Hắn bị ta áp đảo, cánh tay lại gắt gao vòng lấy eo ta.
Ta ghé vào trên người hắn, mặt kề sát иgự¢ hắn, nghe được tiếng tim đập hữu lực trong lồ ng иgự¢ hắn, không biết sao, tim ta cũng bang bang không ngừng.
Ta đoán mình đây là bị dọa sợ.
“Không bị thương chứ?” Hắn hỏi ta.
“Hình như chân ta rút gân rồi.” Ta nói.
Hắn thở dài.
Đỡ ta đứng dậy, ở trước người ta ngồi xổm xuống.
“Đi lên đi.” Hắn nói.
Ta sửng sốt, chậm rãi nằm trên lưng hắn, mặc hắn nhẹ nhàng nâng ta lên.
Ta vòng lấy cổ hắn, đầu nhẹ nhàng dựa vào bên tai hắn, theo hắn nện bước mà khẽ lắc lư, sợi tóc bên tai run lên nhè nhẹ, cào đến lòng ta ngứa ngáy.
Còn tưởng rằng hắn sẽ lạnh lùng sắc bén mắng ta, dạy dỗ ta, không nghĩ tới hắn chỉ nhàn nhạt, không giống với thường ngày, vậy mà lại có chút…… dịu dàng?
Nhưng có khả năng này sao? Lục Vân Giản cũng sẽ dịu dàng với ta sao?
Nghĩ đến đây, ta vươn một bàn tay xoa trán hắn: “Ngươi không phát sốt chứ.”
Hắn dừng lại.
“Còn lộn xộn nữa ta ném ngươi té xuống.” Hắn lạnh lùng nói.
Ta gật gật đầu, lúc này mới đúng!
Khi trở lại sảnh, mọi người đều không ở đây, sau khi nghe ngóng, hóa ra là đều đi ra ngoài tìm ta.
Bọn họ cho rằng ta bị bọn вυôи иgườι trói lại bắt đi. Nghe nói Thái Tử còn báo cáo Thánh Thượng, vận dụng cấm vệ quân trong thành.
Hưng sư động chúng như thế, ta thật thấy áy náy.
Chờ khi mọi người nhận được tin tức, lục tục kéo đến, ta đang ăn điểm tâm đầu bếp phủ tướng quân bưng lên.
Người nào tới cũng đều hỏi ta đi đâu, ta cũng không chê phiền toái, từng bước từng bước giải thích cho bọn họ.
Sau đó liền nhìn thấy sự cạn lời trong mắt mỗi người. Có điều dù sao cũng mất mặt rồi, ta cũng chẳng để ý mấy. Người cuối cùng tới chính là cha cùng nương ta, nương ta còn đỡ, cha ta là kích động nhất.
Ông ấy khóc.
Ta hoài nghi tật xấu thích khóc của mình là do di truyền từ ông ấy. Nhìn thấy ông ấy nước mắt lưng tròng ta cũng chua xót.
Cho nên liền thừa lúc ta cùng cha ta ôm đầu khóc rống, những người khác đều ở bên cạnh cạn lời lẳng lặng nhìn.
Một lát sau Thái Tử hỏi Lục Vân Giản, vì sao hắn lại biết ta ở nơi đó.
Ta lập tức ngẩng đầu, cái này ta cũng rất tò mò. Lại thấy hắn tùy ý liếc mắt nhìn ta một cái, nhàn nhạt nói: “Trùng hợp thôi.”
Hóa ra là trùng hợp à.
Nhưng Thái Tử lại nói giỡn một câu: “Ta còn tưởng rằng bình thường đệ hay chú ý tới Hân Nhi.”
Lần này Lục Vân Giản không nói chuyện, ta lập tức nói: “Sao có thể chứ!”
Chuyện này cứ như vậy qua đi.
Ta bị cảnh cáo về sau đi đến đâu, nếu không mang theo người thì cũng phải nói với người khác một tiếng.
Cuộc sống lại trở về với bộ dáng vốn có.
Chỉ là mối quan hệ của ta cùng Lục Vân Giản vì chuyện này mà hơi chút hòa hoãn, nhưng ngẫu nhiên vẫn ầm ĩ.
Loại tình huống này vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi ta lớn lên.
Cha ta nói lời thấm thía lôi kéo tay của ta nói: “Bảo Nhi, tuy rằng con ngốc, tính tình bướng bỉnh, lớn lên cũng không xinh đẹp là mấy, nhưng tốt xấu gì thì cũng là nữ nhi, vì suy nghĩ cho thanh danh của con, con cũng đừng ra ngoài chạy loạn nữa.”
Không sai, ta đã đến cái tuổi cố kỵ thanh danh đẹp xấu rồi, không thể chạy loạn khắp nơi cùng các vị hoàng tử nữa.
Nương ta bắt đầu thường xuyên mang ta đi yến hội, mua cho ta quần áo xinh đẹp cùng trang sức, thỉnh các ma ma dạy ta lễ nghi.
Lâm Uyển cũng như thế này.
Khi chúng ta gặp nhau lần thứ ba trong vòng nửa tháng tại một yến hội, nàng lôi kéo tay ta thở dài nói: “Không thể làm chuyện mình muốn làm, đây là nữ tử.”
Lúc này ta mới phát hiện, trong chuyện này, lòng nàng ấy còn nhiều oán khí hơn ta.
Sau khi trở về ta rửa mặt xong nằm ở trên giường, khó có khi cũng tự hỏi một vấn đề khá cao thâm, sau này bản thân ta sẽ sống như thế nào đây.
Gả chồng, đây là không cần phải nói.
Vấn đề là, ta phải gả cho ai đây?
Không biết vì sao, đầu ta lại hiện lên thân ảnh Lục Vân Giản.
Lập tức hất hất đầu.
Sao lại nghĩ đến hắn chứ!
Đang trằn trọc, ta bỗng nhiên nghe được ngoài cửa sổ có động tĩnh, như là tiếng cộc cộc nhẹ.
Thật giống như có người ở bên ngoài gõ cửa sổ của ta.
“Là ai?!” Ta hỏi, đồng thời đã làm tốt công tác chuẩn bị thét chói tai bất cứ lúc nào.
Tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng một chút.
Tiếp theo vang lên thanh âm quen thuộc: “Là ta.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, đi qua kéo cửa sổ, quả nhiên thấy được Lục Vân Giản.
“Ngươi tới làm gì?” Ta hỏi hắn.
Bản thân ta cũng chưa phát hiện, xa cách nửa tháng, hiện giờ chợt vừa thấy hắn, trong lòng lại có chút vui mừng.
“Ừm……” Ánh mắt hắn ở trên người ta nhìn một vòng, lập tức né qua.
Ta theo ánh mắt hắn cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc áo lót liền tới đây, trên mặt nhất thời đỏ bừng một mảnh, vội vàng chạy về khoác thêm xiêm y, sau mới quay lại.
“Ngươi tới làm cái gì?” Mặt ta đỏ bừng, lại vờ như trấn định.
Trên mặt hắn ngậm cười, ngoài miệng lại không buông tha người: “Nhiều ngày không thấy, nhìn xem ngươi có còn sống hay không.”
Ta đương nhiên không cam lòng yếu thế: “Ta cảm ơn ngươi nha.”
Đến đây hai người đều không nói nữa.
Không khí bỗng nhiên ái muội lên.
Lúc này, ta ở trong phòng, hắn ở ngoài phòng, hai người cách nhau một phiến cửa sổ.
Xuyên thấu qua phiến cửa sổ này, ta có thể nhìn đến đầy trời sao cùng ánh trăng sáng tỏ, cùng với hắn đứng trước ta, khoác cả một trời ánh sao.
Ta lúc này mới phát hiện, hóa ra hắn cũng không biết đã trở nên cao như vậy từ khi nào, đã không còn tên nhóc bị ta ấn dưới đất ngầm kéo tóc trong ấn tượng kia nữa, mà đã trưởng thành một thiếu niên cao lớn sang sảng, cử chỉ phóng khoáng, rền vang.
Lại còn đẹp như thế.
Ánh mắt ta không tự giác dán lên trên người hắn, liền thấy dưới ánh trăng, hắn quay đầu đi, giống như tùy ý nói: “Này, chúng ta hòa hảo đi.”
Mắt như sao sớm, mặt như quan ngọc.
Ta không nói nên lời bản thân cảm thấy thế nào, chỉ thấy tim đập “Thịch thịch thịch” kinh hoàng.
Hắn thấy ta như vậy, cười một chút.
“Ngươi ngây ngốc cái gì chứ!”
Trong lòng ta hoảng loạn, tâm nói ta cũng không biết nha.
Liền vào lúc này, cửa có động tĩnh.
Tiếng nha hoàn Thúy Nhi truyền vào: “Tiểu thư, người gặp ác mộng sao, sao ta lại nghe thấy tiếng nói chuyện.”
Hai chúng ta đều khựng lại.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu, ở bên tai ta nhẹ giọng nói: “Ngày khác ta lại đến, ngươi bảo trọng.”
Ta còn chưa phản ứng, liền nghe hắn nói tiếp: “Hòa hảo hay không…… Lần sau tới lại nói cho ta nghe.”
Dứt lời hắn lắc mình một cái, biến mất ở trong bóng đêm.
Buổi tối ngày đó ta lăn qua lộn lại, cả đêm không ngủ.