Ngày tôi ra viện Lâm Diệc Thần không tới.
Hôm nay tôi trở lại trường Lâm Diệc Thần không xuất hiện.
Lâm Diệc Thần cứ như vậy hoàn toàn biến mất, dường như tất cả những kí ức về cậu trước đây đều do một mình tôi tưởng tượng ra.
"Noãn Hinh." Người nói chuyện là một cô gái cùng lớp, dưới ánh nắng từ bên ngoài hất vào làm cậu ấy như phát sáng.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi ngẩng đầu khẽ mỉm cười.
"Ừm. Lâm Diệc Thần sao không thấy đi học vậy? Mấy ngày trước cậu ấy cũng không đi." Cô bạn tiến tới ngồi ở ghế Lâm Diệc Thần.
Tôi nhíu mày, tôi tưởng chỉ hôm nay cậu ấy mới nghỉ. Không ngờ đã nghỉ từ mấy ngày trước. "Tôi không biết." Tôi đã nhắn tin cả gọi điện nữa, người ta còn thông báo số điện thoại quý khách vừa gọi hiện Không tồn tại.
"À, tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, nếu không khỏe thì xuống phòng y tế nhé." Cô bạn mỉm cười.
"Cảm ơn cậu, tôi biết rồi."
Lâm Diệc Thần... cậu rốt cuộc ở đâu?
"Noãn Hinh? Cháu làm sao ngẩn người ra vậy?" Dì vỗ vai tôi lo lắng hỏi.
Tôi giật mình lắc đầu tiếp tục xếp hàng lên kệ, nhếch nhếch miệng: "Cháu suy nghĩ chút thôi."
Dì cầm một chai nước bằng thủy tinh xếp xuống kệ dưới cùng, tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên: "Đang nghĩ đến thằng bé đó?"
Lời dì nói một mực đúng sự thật làm tôi không bình tĩnh nổi, bàn tay run rẩy, nhưng tôi vẫn chối: "Không ạ."
"Dì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai ba con họ. Cháu có muốn biết không?" Giọng dì chầm chậm gợi lên sự tò mò trong lòng tôi.
Tôi mím môi nắm chặt lấy gấu áo một hồi lâu thở ra, nhẹ nhàng nói: "Cháu không muốn." Tôi nghĩ Lâm Diệc Thần chắc không xảy ra chuyện gì. Nhớ lại hôm ở trong bệnh viện chỉ sợ có vấn đề gì xảy ra, có lẽ không đơn giản.
Tôi sợ nghe được thứ gì đó tôi không muốn nghe.
Bây giờ tôi luôn nhận định Lâm Diệc Thần chỉ tạm tránh mặt tôi mấy hôm mà thôi.
Dì cười khẽ vuốt vuốt mặt tôi: "Không muốn biết cũng được, dù sao cháu vẫn là một học sinh. Mai sau sẽ có nhiều cơ hội gặp nhiều người tốt hơn."
"Dì..." Ý dì nói là gì?
Tôi và Lâm Diệc Thần vẫn chưa kết thúc cơ mà.
Lâm Diệc Thần tiếp tục biến mất thêm ba ngày nữa. Đồng nghĩa với lúc này tôi đã vô cùng khó xử, làm việc gì cũng hỏng bét.
Giờ ra chơi tôi cúi đầu dùng 乃út vẽ đi vẽ lại một vòng tròn trên tờ giấy trắng. Lòng tôi bây giờ nhìn đúng rối rắm như vậy.
"Noãn Hinh, Lâm Diệc Thần đang ở phòng hiệu trưởng." Cậu bạn bàn trên vừa đi mua đồ ăn sáng về, có vẻ chạy lên đây rất vội, lúc nói còn không ngừng thở gấp.
Tôi đứng bật dậy: "Lâm Diệc Thần sao?"
"Ừ, cậu ấy ở dưới đây với bố mình. Họ vào phòng hiệu trưởng chắc có chuyện gì. Nhưng chắc..."
Tôi nhấp môi, gấp vở lại: "Xin lỗi tôi xuống đó xem thế nào đã." Nói rồi gấp gáp chạy xuống tầng.
Lâm Diệc Thần đi học rồi.
Cậu cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Tôi vừa chạy xuống phòng hiệu trưởng người đã không thấy đâu. Thầy ngồi trong phòng ngẩng đầu: "Em có chuyện gì?"
Tôi nhịn lại khó chịu trong lòng, nói một câu hoàn chỉnh: "Hai người vừa nãy ạ. Họ vào đây làm gì vậy thầy?"
"À, họ vào rút học bạ, với hồ sơ. Học sinh đó muốn chuyển trường."
Tôi hé miệng gắt gao nhìn thầy: "Thật.. thật ạ?"
Tại sao Lâm Diệc Thần lại chuyển trường? Cả người tôi tức thì đau nhức, nơi trái tim kia như có người Ϧóþ nghẹt.
Khó chịu quá.
"Ừ, em ra nhanh có khi còn kịp."
Từ phòng hiệu trưởng tôi nhìn thấy một chiếc ô tô con màu đen đang chầm chậm xuống đường. Hốt hoảng đuổi theo: "Lâm Diệc Thần?"
"Lâm Diệc Thần, cậu có nghe tôi nói không vậy?"
Chiếc xe ô tô đen đi phía trước chậm lại rồi dừng hẳn. Tôi khẽ cười chạy tới, cửa xe mở ra, người xuống xe lại là ba Lâm Diệc Thần.
"Bác... Cháu chào bác."
Người đàn ông nhìn tôi trên mặt có vài nét nghiêm nghị khiến tôi nhất thời không biết nói gì. Cắn cắn môi nhìn cửa sổ ô tô.
Không biết Lâm Diệc Thần có đang nhìn tôi không?
Ba Lâm Diệc Thần điềm tĩnh nhìn tôi, khác với lần đầu gặp mặt, ông bây giờ không chỉ đơn thuần tức giận mà còn khiến người đứng đối diện ông cảm thấy vô cùng bí bách: "Cháu là Noãn Hinh."
Đây không phải câu hỏi mà câu câu khẳng định. Tôi vâng một tiếng, quật cường mím môi: "Tại sao Lâm Diệc Thần lại chuyển trường ạ?"
"Thằng bé ở đây ăn chơi trác táng như vậy, hai bác khẳng định không dạy dỗ được. Tụ tập vớ vẩn thì thôi đi, mấy ngày gần đây còn gây chuyện đánh nhau khắp nơi. Nó sắp chẳng coi ai ra gì nữa rồi." Ba Lâm thần sắc mệt mỏi.
"Ba, ba nói gì với cậu ấy vậy?" Lâm Diệc Thần bên kia xuống xe, sắc mặt cậu không tốt, chân vẫn chưa khỏi hẳn, khập khiễng muốn bước qua đây lại bị ba trầm mặt quát: "Mày vào xe, mày còn chưa gây đủ phiền phức à?"
Lâm Diệc Thần không chịu, cậu nhìn qua tôi: "Noãn Hinh... cậu về đi. Kệ tôi... chuyện này tôi có thể tự giải quyết được."
"Cậu giải quyết cái gì?" Tôi mỉm cười, vuốt mặt, cảm giác nóng bừng nơi gò má khiến tôi khó chịu: "Cậu giải quyết bằng cách chuyển trường?"
"Noãn Hinh." Lâm Diệc Thần mím môi, vẻ mặt mất mát: "Tôi... tôi cũng không muốn thế."
"Câm miệng, lên xe ngồi cho ba." Ba Lâm Diệc Thần nghiêm khắc nhìn cậu, một thứ áp bức vô hình làm tôi mất đi dũng khí.
Lâm Diệc Thần nhấp môi, gương mặt trắng bệch: "Ba... con muốn nói chuyện với cậu ấy."
"Sao? Không muốn đi nữa à? Chính con nói ngày mai sẽ bay, đừng có quên." Ông thấp giọng, ngữ khí sắc bén.
Cả người tôi như bị người rút đi sức lực, chân có chút không đứng vững, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Diệc Thần.
"Ba..."
"Ba nói con lên xe."
Phịch! Thân ảnh Lâm Diệc Thần cứ như vậy biến mất theo tiếng ô tô. Móng tay tôi vô thức đâm vào da thịt, một chút cảm giác đau đớn mới khiến tôi tỉnh táo lại: "Bác... chuyện đánh nhau lần trước có thể là bác hiểu lầm bạn ấy. Cháu, cháu thích con trai bác... nếu được cháu cũng có thể giúp cậu ấy đỗ được vào trường mà bác mong muốn. Chỉ mong bác đừng chuyển bạn ấy đi chỗ khác."
Ba Lâm Diệc Thần nhìn tôi, cuối cùng cũng nở được một nụ cười sau thời gian căng thẳng: "Bác biết hai đứa có tình cảm với nhau. Cháu là cô gái tốt hoàn toàn khác với những cô gái trước đó nó qua lại. Lời cháu vừa nói bác tin, nhưng bác không thể không để nó ra nước ngoài. Bên đó có trường quân sự, bốn bề đều là tường kín... có như thế mới khiến thằng bé này bớt tâm tính phản nghịch."
Lời ba Lâm nói tôi không thể phản bác được, Lâm Diệc Thần thật sự sẽ phải chuyển trường sao? Cổ họng tôi khô khốc chậm rãi nói: "Cháu có thể khiến cậu ấy đỗ trường đại học như bác muốn mà."
Giờ phút này tôi không biết mình đang nói gì, gần như luống cuống cầu xin sự đồng ý. Tôi không muốn Lâm Diệc Thần chuyển trường, càng không muốn tôi và cậu sẽ cứ như thế mà xa nhau.
Ít nhất...
Ít nhất cậu cũng phải cho tôi một cái lý do chính đáng chứ không phải là mấy chữ "tôi không thích cậu nữa".
Ba Lâm đối với sự cố chấp của tôi rất ngạc nhiên, ông bật cười: "Hay bây giờ như thế này nhé... Cháu nhìn trời này liệu ngày mai có nắng được không?"
Tôi ngớ người, mấy phút đầu ngơ ngẩn không biết vì gì ông lại hỏi thế. Ngón tay ông chỉ về phía chân trời nơi mà những đám mây đen đang trú ngụ đến tối cả một vùng trời. Tôi lắc đầu khẽ nói: "Cháu có xem dự báo thời tiết, họ nói ngày mai mưa to."
Ba Lâm Diệc Thần thu tay lại, khóe môi vô thức nhếch lên: "Chúng ta đánh cược nhé?"
"Dạ?"
"Nếu mai trời nắng Diệc Thần sẽ không phải chuyển trường nữa. Còn nếu mưa... Cháu biết mà phải không?"
Tôi cúi đầu, trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ đau điếng, hít thở không thông: "Cháu nghĩ cháu thua rồi."
"Cháu không tin vào tình yêu của mình sao?"
"Cháu thích con trai bác..." Thích vô cùng.
Nhưng thích đến mấy cũng đâu thể điều khiển được mưa hay nắng.
Tôi miễn cưỡng mỉm cười, cảm giác ngày mai nắng sẽ thật to: "Nếu nắng cậu ấy sẽ ở lại bên cháu chứ?"
"Ừ."