Dạo này học thêm quá nhiều, dì biết tôi sắp thi đại học mấy lần khuyên tôi nên tập trung vào học. Khi nào rảnh đến làm dì sẽ trả lương theo ngày.
Hôm nay vừa vặn được nghỉ một buổi chiều, đang mải thanh toán cho khách một giọng nói quen thuộc truyền tới: "Noãn Hinh."
Tôi giật mình quay đầu liền nhìn thấy Lâm Diệc Thần đầy tươi cười nhìn tôi. Bên người vẫn đang chống nạng đứng cạnh quầy thu ngân.
Tôi đưa đồ cho khách, tranh thủ lúc không có người chạy tới cầm theo ghế đưa qua cho cậu, nhíu nhíu mày: "Sao lại đến đây?" Ngày mai mới là ngày tôi hẹn cậu đi chơi cơ mà.
Lâm Diệc Thần mỉm cười nhìn tôi, cậu bỏ nạng qua một bên để ngồi xuống ghế. "Không muốn nhìn thấy tôi?"
Tôi há miệng lắc đầu giải thích: "Làm gì có, tôi lo chân cậu. Đi lại nhiều không tốt."
Lâm Diệc Thần cong môi: "Vậy là lo lắng cho tôi?"
Nháy mắt mặt tôi liền nóng ran, hấp tấp chuyển ánh nhìn, lắp bắp: "Ừ, tôi lo... cho cậu."
"Lâm Diệc Thần, tao tìm thấy mày rồi." Bên ngoài truyền tới vài giọng nói xa lạ, tôi căng thẳng quay đầu nhìn ra ngoài cửa liền thấy năm cậu con trai, nhìn qua có vẻ bằng tuổi tôi thôi.
Lâm Diệc Thần chống nạng đứng lên, trên mặt cậu lạnh đi vài phần: "Bọn mày tới đây làm gì?"
Người kia cười giễu cợt, hình như không muốn trả lời câu hỏi của Lâm Diệc Thần. Ánh mắt cậu ta bất ngờ chuyển tới tôi: "Ồ, đây là bạn gái của mày?"
Tôi mím môi, không nói gì, đáy lòng cảm thấy có chuyện không ổn. Lâm Diệc Thần dịch tới trước mặt tôi, bóng lưng cậu rộng lớn nhất thời làm tôi thấy an tâm. Nhân lúc khách trong tạp hóa chạy ra hết, tôi lén cầm máy nhắn một tin đi cho dì.
"Động tới tao thì được, cô ấy mày không được động." Lâm Diệc Thần không nhanh không chậm nói.
Người kia nhìn tới chân của Lâm Diệc Thần nhướn mày: "Có chí khí ghê nhỉ, nhưng tao sợ hôm nay chính mày cũng không bảo vệ được mày đâu." Vừa dứt lời cậu ta cũng không kịp để tôi phản ứng đem theo mấy người kia tiến vào trong tiệm.
Mặt tôi nháy mắt liền biến sắc: "Lâm Diệc Thần?" Một người trong số năm người kia đem tay tôi kéo gọn qua một bên. Tôi nhất thời không thể phản kháng chỉ có thể thất kinh nhìn mấy người họ vây quanh Lâm Diệc Thần.
Lâm Diệc Thần trong lúc hỗn loạn vẫn đưa mắt tìm tôi, tim tôi thắt lại, chỉ có thể hét lên: "Lâm Diệc Thần, cậu cẩn thận đấy."
Lâm Diệc Thần trao tôi ánh mắt an ủi, xong liền trầm mặt nói với người đứng đầu: "Tao nói mày không được ᴆụng vào cô ấy."
Người kia cười lớn tiếng, thoạt nhìn hơi dữ tợn: "Lần trước mày cho tao một cái chai vào đầu, lần này tao đến trả lại." Lâm Diệc Thần trừng mắt, hai tay bị người giữ chặt khiến cậu khó chịu: "Là mày động tới bạn tao trước."
Người kia đưa tay vuốt tóc, thần sắc có chút ngạc nhiên: "Ô, vậy à. Sao tao có chút không nhớ ra?"
Mấy người đi theo cậu ta bất giác bật cười, giống như phụ họa, lại giống như giễu cợt.
Tôi không giãy dụa vì biết làm như vậy thật vô dụng.
Lâm Diệc Thần bị đau chân cũng không thể đánh lại bọn nó. Người cầm đầu nheo mắt nhìn quanh cửa hàng như tìm kiếm gì đó, sau đó cậu ta tiến tới cầm từ trên kệ hàng một chai nước ngọt được đóng bằng thủy tinh.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn chằm chằm chai thủy tinh đó. Ban nãy người này có nói lần trước Lâm Diệc Thần có đập chai vào đầu hắn, lần này hắn muốn trả thù.
Lâm Diệc Thần là quay người nhìn theo hành động của hắn, tôi hiện giờ không thể nhìn được sắc mặt cậu. Bất đắc dĩ nhìn thấy mặt người kia hiện lên chút vui vẻ, rất nhanh liền âm trầm sắc nhọn, ngón tay hắn chỉ vào cậu thanh niên đi cùng hắn: "Mày đập nát chỗ này cho tao."
Vốn dĩ hắn sai bảo một người bởi vì ba người đang đứng kiềm chế bọn tôi. Thanh niên kia cười thích thú rất nhanh tuân lệnh, cậu ta bước qua từng gian hàng, giống như cố tình tìm đến đồ đạc làm bằng thủy tinh mà đập nát.
Tôi có chút không nỡ nhìn, nhắm chặt mắt, cau mày. Số đồ này đều là của dì. Nếu hư hỏng hết...
"Mày!" Lâm Diệc Thần gầm lên, miễn cho hai tay bị giữ chặt vẫn đạp người kia một cái: "Chỗ này không phải đồ đạc nhà tao, nếu muốn ra ngoài đánh nhau."
Người kia cười cười, khinh bỉ lướt qua trên mặt hắn: "Nếu muốn trách, có thể trách bạn của mày. Ai bảo nó dám động đến bạn gái của tao, rồi để mày liên lụy."
Vừa dứt lời liền tàn ác hướng tới cổ chân đang bó bột của Lâm Diệc Thần đạp xuống. Lâm Diệc Thần thấp giọng kêu một tiếng, tôi nhíu mày, tôi biết là cậu rất đau.
Nhưng...
Nhưng tôi vô dụng.
Thử giãy dụa chỉ làm người kia giữ chặt tay tôi hơn. "Lâm Diệc Thần, cậu có sao không vậy?"
Lâm Diệc Thần tỏ như không sao lắc lắc đầu, nhưng không quay đầu nhìn tôi một cái. Trong lòng cảm giác có hàng vạn cây kim đâm xuống, cực nhói.
Người kia liếc mắt nhìn tôi, hình như tìm ra trò vui, sắc mặt hắn biến đổi: "Lâm Diệc Thần, mày đứng yên để tao đánh, nếu không..."
Lúc này người thanh niên kia đã chơi xong gian hàng, cầm một mảnh thủy tinh từ dưới đất lên, cười haha nói: "Cái này cứa vào mặt cảm xúc không tồi, mày có muốn thử không?" Người thanh niên đặt mảnh sành vào tay tên cầm đầu, ánh mắt không rõ ý vị lướt qua mặt tôi.
Cả người tôi lập tức căng cứng, ngay cả hô hấp cũng quên mất mở to mắt nhìn hai người đó.
"Câm miệng, không được ᴆụng đến cô ấy." Lâm Diệc Thần tức giận gầm lên: "Nếu muốn dùng cái chai đó đập lên đầu tao, coi như trả hết nợ."
"Lâm Diệc Thần." Tôi hoảng sợ kinh ngạc gọi tên cậu, đáng tiếc nói không thành lời.
Mất tiếng rồi.
Rất nhanh đã mất tiếng, sợ hãi không nói lên lời nữa.
"Được, rất dũng cảm. Tao đập một chút liền không chơi với chúng mày nữa." Hắn vứt phăng mảnh thủy tinh trong tay đi, mỉm cười thành thật chỉ dùng chai thủy tinh.
Mắt thấy thứ đó sắp rơi xuống đầu Lâm Diệc Thần, tôi mặc kệ ai đang giữ tay, dùng sức chạy thật nhanh tới. Cái gì tính mạng bản thân lúc này tôi đều không để ý tới, lúc này trong đầu tôi chỉ có Lâm Diệc Thần.
Tôi không muốn cậu bị thương.
"Choang --"
Một đạo âm thanh vang lên cùng lúc với tiếng Lâm Diệc Thần: "Noãn Hinh! Noãn Hinh, cậu chạy tới làm cái gì."
"Noãn Hinh!" Dì đến rồi.
Trên đầu một mảnh lạnh buốt, nhưng kì lạ là không đau lắm. Tôi mỉm cười nhìn Lâm Diệc Thần, còn đủ sức trấn an cậu: "Yên tâm, không đau."