Hôm Nay Không Có Nắng - Chương 23

Tác giả: Hòa Huyền

"Nhìn lại xem là ai bức ૮ɦếƭ người nhé."
___
"Này cậu giận thật à? Không muốn nói chuyện với tôi nữa sao?" Lâm Diệc Thần ngồi bên cạnh không ngừng tỏ vẻ đáng thương.
Tôi mặc kệ, tập trung vào bài giảng của thầy, thi thoảng quay sang nghiêm túc nhắc nhở: "Im lặng học bài đi."
Lâm Diệc Thần nhàm chán xoay xoay 乃út, hiển nhiên đối với môn học này cậu không hứng thú.
Mỗi lần tôi vô thức nhìn sang cậu đều hướng tôi cười một cái.
"Học bài đi." Bị cậu nhìn như vậy không tự nhiên chút nào, tôi viện cớ lật sách giáo khoa cho cậu, dùng 乃út chỉ vào phần thầy đang nói trên bảng: "Phần này học tốt một chút có thể lúc làm bài kiểm tra sẽ có."
"Không học đâu, đau miệng." Lâm Diệc Thần biếng nhác đáp, lưng dựa vào ghế bộ dạng như đi nghỉ mát, rốt cuộc có điểm nào giống cậu đang đi học đâu chứ.
Tôi im lặng, được rồi. Như thế nào cũng được chỉ cần cậu đừng nhìn chằm chằm tôi vậy nữa, vô cùng mất tự nhiên.
Giờ ra chơi Lâm Diệc Thần cầm lấy áo tôi không buông, tôi hỏi cậu sao vậy, cậu liền đáp: "Sợ cậu đi chơi mất, chân tôi thế này không đi tìm được."
Tôi: "..."
"Tôi ở đây chơi với cậu."
Lâm Diệc Thần hài lòng gật đầu: "Như thế mới tốt."
"Vậy hôm qua cậu làm sao vậy?" Tôi căng thẳng gợi chuyện, mọi lần công việc này đều là Lâm Diệc Thần làm. Hai đứa ngồi cùng nhau Lâm Diệc Thần chính là người nói nhiều nhất, đôi lúc tôi chỉ ở bên cạnh mỉm cười phụ họa một chút.
Lâm Diệc Thần cười: "Đương nhiên là đánh nhau."
"Sao tự dưng lại đánh nhau?"
"Bọn nó tìm Đại Vũ."
Đại Vũ hình như là nam sinh mặc áo phông trắng hôm qua. Tôi nhấp môi lắng nghe cậu nói tiếp.
"Tôi đi cùng cậu ta liền dính phải vận cứt chó." Lâm Diệp Thần cười suy nghĩ một chút, khua tay múa chân phụ họa đến là sinh động: "Bọn chúng đông lắm, chắc phải hơn trăm thằng. Một mình tôi chấp hết."
Tôi hé miệng phát hiện ra điểm bất thường nhưng nhất quyết không nói ra, vờ như thật tin tưởng cậu nói một tiếng: "Cậu giỏi thế."
"Tất nhiên. Vì thế Noãn Hinh tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt." Lúc nói ra mấy lời này đôi mắt Lâm Diệc sáng rực ngập tràn cảm xúc.
Tôi cúi đầu làm như không hiểu ẩn ý của cậu: "Tôi cũng sẽ bảo vệ mẹ tôi thật tốt."
Không khí nháy mắt liền căng thẳng.
Lâm Diệc Thần lẳng lặng nhìn tôi thật lâu, lâu đến nỗi có chút không quen. Cậu dịch người chỉnh lại tư thế ngồi, quay người chính thức cùng tôi đối diện: "Noãn Hinh tôi nói tôi thích cậu nhiều như thế, cậu không có ý kiến gì sao?" Giọng cậu trầm trầm vang lên: "Tôi biết cậu cũng thích tôi, trước đây là thế. Lúc đó tôi luôn nghĩ nếu mình tỏ tình cậu chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng thì ra không phải vậy..."
Tôi không biết nói gì nhìn nhìn cậu đang cúi đầu.
Lâm Diệc Thần bỗng ngẩng đầu đập tay lên bàn một tiếng, oán giận: "Tên Đại Vũ nói nếu tôi gần gũi cậu một chút, rất có khả năng cậu rung động nhiều hơn, tôi cũng có thể thành công." Cậu nhìn tôi rất nhanh dời mắt, chán nản nói: "Kết quả cậu còn giận tôi."
Tôi mở to mắt nhìn cậu, ngỡ ngàng thì cũng không phải, tôi không biết bản thân mình phải biểu đạt thế nào, từ ngữ trong đầu thật lộn xộn cố gắng lắm mới nói được một câu: "Trước đây đúng là tôi thích cậu..."
"Vậy giờ thì sao?" Lâm Diệc Thần cắt ngang lời tôi, biểu cảm chờ mong.
"Tôi..."
"Tôi biết rồi." Lâm Diệc Thần cười cắt ngang lời tôi lần nữa, trong lòng nhiều hay ít đều có cảm giác cậu không muốn để tôi nói.
"Cậu nghe tôi nói đã." Tôi nhắm mắt nói thật nhanh không muốn cậu cắt ngang thêm lần nữa. Lâm Diệc Thần biểu cảm đông cứng, mím môi do dự trong chốc lát: "Tôi không muốn nghe lời từ chối, nếu cậu định nói thế thì im lặng đi."
Không muốn nghe lời từ chối sao?
Tôi lặng lẽ nhìn cậu, muốn nói gì đó lại thôi.
Cậu nhiều con gái thích như vậy tôi đương nhiên có thể đoán được chưa một cô gái nào có thể từ chối được. Nhưng ngày đó tôi tỏ tình với cậu lại nhận được một câu tàn nhẫn vô cùng, tôi nắm chặt bàn tay suy nghĩ tiếp theo nên nói cái gì.
"Thật sự từ chối à?" Thanh âm Lâm Diệc Thần tràn đầy thất vọng, bỗng nhiên tay tôi bị cậu nắm lấy, nghe được cả tiếng cười trầm thấp: "Trước đây tôi yêu nhiều người như vậy, cậu thích. Bây giờ tôi chỉ có mình cậu thôi, cậu liền không thích nữa. Có phải cậu thích tôi giống như trước hay không?"
Tôi thần sắc biến đổi liên tục bối rối rụt tay về, mắt nhìn xuống nền đất: "Không phải đâu, tôi thích cậu như bây giờ." Không cần trở về như trước đây, không cần ngày ngày đùa giỡn tôi.
"Vậy cậu thừa nhận là thích tôi sao?" Lâm Diệc Thần nghiêng đầu, gương mặt tràn đầy tươi cười khác hẳn với trạng thái trầm lắng ban nãy.
Không để cậu chờ lâu tôi liền gật đầu thừa nhận, tôi thích cậu lâu như thế cơ hội đến rồi tôi tại sao lại không nắm lấy. Lần trước tôi còn phân vẫn chính là vì mẹ tôi, sức khỏe bà luôn không tốt, nhưng giờ thì khác, bà khỏe rồi. Tôi ngước mắt một lần nữa nhìn tới nụ cười đang đọng trên khóe môi của Lâm Diệc Thần.
Tôi thích cậu cười như vậy.
Rõ ràng rất đẹp, rất cuốn hút.
Người như vậy như thế nào lại để ý tới tôi?
_Vậy tuần sau thì sao?
Tôi nhìn tin nhắn cậu gửi đến có chút không nói thành lời, từ nãy đến giờ cuộc nói chuyện chính là như thế này:
_Ngày mai cậu rảnh chứ?
Lâm Diệc Thần hỏi.
_Ngày mai cả tôi và cậu đều phải học thêm.
_Vậy ngày kia?
_Ngày kia trên trường có lịch học bồi dưỡng.
_Vậy ngày tiếp theo thì sao?
_Ngày tiếp theo có buổi lao động, lao động xong thì phải về lớp học thêm toán.
Câu hỏi tiếp theo diễn biến như trên vẫn là vấn đề đi chơi. Tôi ngồi bên bàn học đưa tay tắt đèn rời khỏi ghế tới bên giường nằm xuống mới bắt đầu trả lời tin nhắn.
_Lâm Diệc Thần tôi muốn tụi mình có thể học chung trường đại học.
Tôi muốn thi vào trường kinh tế, trường đấy lấy điểm rất cao. Tôi sợ mình không thi được, còn Lâm Diệc Thần ba cậu làm ăn lớn thế, chắc chắn sẽ lo liệu chu toàn cho cậu.
Tôi chỉ có thể tự mình cố gắng.
_Cậu thi trường kinh tế?
_Ừ, cậu muốn thi vào trường gì?
_Ba nói tôi phải học y, ông là viện trưởng bệnh viện.
Đại học y? Trong lòng tôi thoáng qua cảm xúc bi thương, như vậy học hết năm nay tôi và cậu sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa. Lâm Diệc Thần rất nhanh sẽ có bạn gái mới mà thôi.
_Cuối tuần tôi xin dì nghỉ đi chơi với cậu được không?
Tôi cảm nhận được nếu tôi và cậu không gặp nhau nữa Lâm Diệc Thần rất nhanh sẽ không muốn cùng tôi dính dáng.
Tôi biết cái thích của Lâm Diệc Thần.
Tôi đã từng giúp cậu trả lời hàng loạt tin nhắn của mấy cô bạn gái trước, kết thúc cuộc trò chuyện Lâm Diệc Thần dặn dò tôi đừng quên thêm ba chữ "Tớ thích cậu" vào.
Đối với Lâm Diệc Thần ba chữ này hẳn không còn quan trọng.
Tôi mím môi, cố gắng loại bỏ loại suy nghĩ tiêu cực đó đọc tin nhắn Lâm Diệc Thần vừa gửi đến.
_Noãn Hinh, yêu cậu.
Kèm theo một nhãn dán yêu thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc