Hôm Nay Không Có Nắng - Chương 20

Tác giả: Hòa Huyền

“Cậu có thấy đó giống như thương hại tôi không?”
“Không phải thương hại, là tôi thương cậu.”
___
“Cậu...” Biểu cảm tôi cứng nhắc, không biết làm gì, mấp máy môi nhìn Lâm Diệc Thần. Lần thứ mấy rồi cậu nói yêu tôi, thương tôi? Niềm tin không phải mất hẳn, tôi vẫn tin cậu, đặt trọn niềm tin vào cậu.
Cậu nói thương tôi, tôi có nên tin không?
“Noãn Hinh, Diệc Thần tập trung đi, cô điểm danh chút rồi về.” Lớp trưởng phía bên kia nói to, tôi bất giác nhìn qua phát hiện cả lớp đã đứng đầy đủ, thời điểm này ai nấy đều nhìn về phía chúng tôi.
Xấu hổ, gượng ngùng, bao nhiêu từ ngữ cũng không thể miêu tả được nội tâm tôi lúc này.
“Đi thôi.” Lâm Diệc Thần nói, từ bao giờ cầm lấy tay tôi kéo đi nếu không phải cậu làm thế tôi chỉ sợ bây giờ bản thân vẫn đứng ngốc một chỗ.
Cô giáo nói không nhiều, cô điểm danh xem ai thiếu, ai có mặt rồi bảo lớp trưởng ghi chép. Tôi đứng trong hàng cúi đầu, bạn nữ bên cạnh dùng tay chọc chọc tôi: “Noãn Hinh.”
“Hả?” Tôi thấp giọng quay qua nhìn cậu, sắc mặt so với ban nãy tốt hơn nhiều. Nhưng nhìn tới cậu ấy chau mày tôi lại nghĩ chẳng lẽ biểu cảm tôi quá tệ?
“Cậu với Lâm Diệc Thần có chuyện gì à?”
Tôi ngẩn người vội đáp: “Không có.” Trong lòng lắng bất an, tôi sợ các bạn trong lớp cũng biết gì đó không phải, chột dạ giải thích thêm: “Lâm Diệc Thần với tôi là bạn.”
Cậu ấy cười, ngoắc tay ý muốn tôi tới gần. Tôi đưa mắt nhìn cô rồi đưa đầu lại gần nhằm lắng nghe.
“Cậu không đọc tin nhắn trong nhóm lớp à, Lâm Diệc Thần nói thích cậu từ lâu rồi. Cả lớp ai cũng biết.”
Tim tôi hoá đá, sợ hãi lập lại lời cô bạn nói: “Ai cũng biết.”
“Đúng rồi, mấy đứa con gái khác cũng không tin đâu. Nhưng nay thấy hai người nói chuyện còn nắm tay, bọn nó ngậm đắng nuốt cay phải tin.” Cậu ấy sờ sờ áo tôi vuốt hai cái trong giọng mang theo chút ghen tỵ: “Cậu may mắn thật đấy.”
Tôi ૮ɦếƭ đứng, đầu hơi choáng váng khiến tôi ngoài cười trừ ra thì không thể làm gì khác. Cậu bạn đó nói xong câu đấy cũng không nói thêm gì, cả lớp giải tán ai về nhà nấy.
Tôi hoang mang, lững thững bước đi ra cổng trường. Nghĩ lại lời bạn gái kia vừa nói tôi hơi lạnh người.
Lâm Diệc Thần không chỉ nói với mình tôi mà còn nói với cả lớp nữa, chính điều này càng làm tôi không hiểu thật ra cậu muốn làm gì.
Khi trước cậu đùa cũng chỉ đùa mình tôi, lần này cũng không phải là đùa với cả lớp chứ?
“Tôi đưa cậu về.” Giọng Lâm Diệc Thần vang lên bên tai khiến tôi giật bắn. Khó khăn quay sang liền thấy cậu đỗ xe bên cạnh, tôi cười không nổi đành cau mày lắc đầu: “Cậu cứ về trước đi.”
“Đi làm sao? Tôi tiện đường chở cậu đi.” Lâm Diệc Thần không chịu về.
“Cậu đi đâu? Đi mua bao cao su à?”
“Noãn Hinh.” Cậu trầm mặt khẽ quát tôi một tiếng. Tôi cười khoác tay: “Thôi, cậu cứ về đi. Tôi có việc phải đi chỗ khác.” Tôi phải về cùng mẹ tới bệnh viện.
Lâm Diệc Thần nhíu mày, nhìn tôi chăm chú: “Bây giờ cậu tự lên xe hay muốn để tôi bế?”
Đây rõ ràng là đe doạ.
Tôi biến sắc nhìn Lâm Diệc Thần, không ngờ tới cậu hỏi vậy. Tôi luống cuống đứng một chỗ không biết nên làm sao, cũng không phải cậu nói thật đấy chứ?
“Này!” Lâm Diệc Thần gõ tay vào xe phát ra một tiếng kêu lớn, “Cậu có hai giây để suy nghĩ.”
“Hả?”
“Một.” Lâm Diệc Thần xem nhẹ cảm xúc của tôi bắt đầu đếm.
“Tôi...” Cậu rõ ràng là đang chơi khó tôi.
“Một phẩy một.”
“Nói thật là tôi...” Cuống sắp ૮ɦếƭ rồi.
“Một phẩy bảy.” Người nào đó mặt không đổi sắc chơi bẩn, tôi trợn mắt nhìn cậu tỏ vẻ không hài lòng. Lâm Diệc Thần nhìn tôi nhếch mày: “Tôi thích đếm vậy, làm sao?”
Ừ, tôi thì đấu sao lại được cậu.
Khẽ thở dài, tôi đeo lại cặp cẩn thận bước tới, vừa vặn lúc này Lâm Diệc Thần đếm tới hai.
Thấy tôi ngoan ngoãn thế ai kia đắc chí, quay đầu nhìn tôi đang ngồi đằng sau cẩn thận dặn dò: “Ngồi yên không ngã đấy.”
Tôi chả buồn thắc mắc chỉ ừ một tiếng. Quả thực chả biết làm sao với Lâm Diệc Thần.
“Cậu ghét tôi phải không?” Tới giữa đường cậu khẽ hỏi.
“Không phải.” Tôi lắc đầu, sao tôi có thể ghét cậu được.
“Không ghét thì yêu à?” Lâm Diệc Thần cười bắt đầu bày trò trêu chọc tôi. Có thể bị như này nhiều đến quen tôi trực tiếp đem lời nói của cậu ném ra sau đầu, không để ý tới.
Mấy lời vô nghĩa sau đó của Lâm Diệc Thần tôi đều không trả lời. Đùa một mình tự chán, cậu bắt đầu nghiêm túc trở lại hỏi tôi: “Cậu đi đâu?”
Tôi nhìn đường phía trước: “Phiền cậu đưa tôi về nhà vậy.”
Lúc Lâm Diệc Thần đưa tôi về tới nơi, tình cờ gặp mẹ đứng trước cửa lúi húi quét nhà, tôi còn chưa kịp xuống xe ai kia đã nhanh miệng tâm trạng rất tốt chào mẹ tôi một tiếng.
“Con chào mẹ.” Tôi chào theo.
Bà dừng lại dựng gọn cây chổi vào góc tường âu yếm nhìn Lâm Diệc Thần: “Cháu trở Noãn Hinh về à, làm phiền cháu quá.”
“Không phiền, phiền gì đâu cô.” Lâm Diệc Thần cười tít mắt còn đẩy nhẹ tôi về phía trước nói: “Nhanh vào nhà đi đứng ngoài đây lạnh đấy.”
“Ừ, cậu cũng về nhà đi.” Tôi nhìn Lâm Diệc Thần vẫy tay chào tạm biệt.
“Con không mời bạn vào nhà chơi sao? Người ta mất công đưa con về nhà thế mà.” Mẹ tôi từ đằng sau bất ngờ lên tiếng lại như không hài lòng với cách cư xử của tôi.
Tôi giải thích: “Không phải, Lâm Diệc Thần đang có việc bận không tiện vào nhà mình chơi đâu.” Vừa nói vừa nhìn sang cậu chỉ mong người ta hiểu một chút ẩn ý của tôi mà nói lời từ chối.
Không ngờ tới Lâm Diệc Thần không hiểu ý, cậu lắc đầu: “Làm gì có việc bận, tôi rảnh lắm, ở nhà có phải làm việc gì đâu.”
Tôi á khẩu, không nói được gì tiếp. Chỉ biết im lặng nhìn mẹ tôi mời Lâm Diệc Thần vào nhà.
Mẹ vào nhà trước chuẩn bị nước. Tôi ôm cặp đứng ngoài cửa đợi Lâm Diệc Thần dắt xe vào nhà nhìn tinh thần cậu phấn khởi coi bộ rất vui.
“Đi vào đây.” Tôi nói với cậu đồng thời cúi người lấy trong tủ ra một đôi dép trong nhà: “Đeo vào đi.”
“Được.” Lâm Diệc Thần ngồi xuống sàn nghiêm túc cởi giày thay vào đeo trong nhà rồi đi theo tôi vào phòng.
Mẹ tôi còn đang gọt hoa quả vì thế tôi dẫn cậu vào phòng mình luôn. Phòng tôi cũng không có gì đặc biệt bí mật mà không cho ai biết cho cậu vào cũng không ảnh hưởng gì.
Lâm Diệc Thần vừa vào phòng liền nói: “Gọn gàng thế không bù với phòng tôi.”
Tôi đưa cho cậu một cốc nước: “Nhỏ thì phải gọn.”
“Phòng tôi cũng nhỏ mà.” Lâm Diệc Thần nói tiện tay cầm một quyển sách trên giá sách của tôi xuống giở qua giở lại. Tôi lấy sách từ tay cậu để lại chỗ cũ: “Đừng động, dọn mệt lắm.”
“Được.” Lâm Diệc Thần ngoài mặt nói thế nhưng vẫn hiếu kì cầm thêm một quyển album cũ lên lật qua lật lại. Tôi không nói tiếp gì, bất lực mặc kệ cậu, bản thân thì quay người ngồi trên giường đợi đến khi nào cậu chán sẽ ra phòng khách.
Đang lẳng lặng suy nghĩ, không gian trong phòng cũng im ắng tới nỗi nghe được tiếng soàn soạt của quyển album, Lâm Diệc Thần như nhìn thấy gì thú vị cao hứng cười một tiếng.
Tôi thắc mắc quay sang hỏi: “Cái gì vậy?”
Lâm Diệc Thần mỉm cười nhìn tôi, cậu lấy trong tấm album ra một bức ảnh rồi để album lại chỗ cũ: “Nhìn này, tôi biết cậu để ý tôi lâu rồi mà.”
Nhìn tới bức ảnh cậu giơ ra trước mặt mình tim tôi suýt ngừng đập, sắc mặt biến đổi, “Lâm Diệc Thần trả lại tôi.” Giơ tay ra muốn lấy lại tấm hình không ngờ Lâm Diệc Thần lại giơ lên, cao hứng nói: “Sao phải trả cậu, người trong hình là tôi. Câu này phải để tôi nói phải không?”
Tôi thở dài, vừa tức vừa thẹn nhìn Lâm Diệc Thần bên kia. Có một quãng thời gian sự yêu thích của tôi đối với Lâm Diệc Thần vượt quá giới hạn, tôi ‘cuồng’ cậu đến mức ngày nào cũng chụp trộm ảnh cậu, lúc cậu chơi bóng, lúc cậu ăn và cả lúc cậu ngủ gật trên lớp nữa, tất cả đều đủ cả.
Sự ‘hâm mộ’ còn chưa dừng lại ở đó, tôi bỏ ra một khoản tiền để đi in từng ảnh cậu nhét vào album, mỗi lúc buồn lại lôi ra ngắm, những lúc cậu đùa tôi đến phát khóc, đến sáng dậy trên quyển album còn vương vấn mấy giọt nước mắt.
Đỉnh điểm vào cái đêm hôm cậu trêu đùa tôi ở quán bar đó, tối về tôi lôi hết ảnh cậu đem đi đốt mặc dù biết vậy là không tốt. Duy nhất có tấm lúc cậu ngủ, gương mặt cậu ôn nhu lại dịu dàng khác hẳn lúc cậu đùa cợt tôi, tôi mới giữ lại.
Nhưng chẳng giữ được bao lâu vào ngày tôi tỏ tình với cậu và nhận được câu trả lời quá mức cự tuyệt ấy tôi cũng đem bức hình cuối của cậu vất ra thùng rác. Không xé, không vo viên chỉ đáp ra thùng rác, vậy thôi.
Cứ nghĩ bao nhiêu thứ bí mật của tôi đều hết cả rồi vì thế lúc cậu động tới quyển album tôi mới bình tĩnh như thế. Nhưng trời đánh, tấm hình tôi đã vất đi kia thế nào lại quay trở lại quyển album rồi.
Cũng không đến nỗi tôi mơ ngủ, đêm đến mở cửa đi ra ngoài đường nhặt lại tấm ảnh đấy chứ.
“Noãn Hinh!” Lâm Diệc Thần gọi tôi một tiếng.
“Trả tấm hình lại cho tôi.” Tôi nghiêm túc nhìn cậu rồi xoè tay ra.
Ai kia chẳng bận tâm, cười haha: “Cậu lấy được tôi liền trả cậu.” Nói rồi còn giơ tấm ảnh lên cao quá tầm với của tôi, trưng ra biểu cảm ‘có giỏi thì cậu lấy đi’.
Tôi bực thực sự.
Quay người lấy cái ghế trong phòng kéo đến gần Lâm Diệc Thần, trước ánh mắt ngạc nhiên của cậu tôi thản nhiên đứng lên ghế, kết quả đương nhiên với tới.
Lâm Diệc Thần còn không chịu trả tôi, cậu không vui thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu thật không biết đùa.”
Tôi nghe thế dứt khoát giật tấm ảnh trên tay cậu, Lâm Diệc Thần không chịu cậu kéo lại bằng một lực mạnh hơn. Mấy giây sau đó điều tôi không ngờ đến chính là cả hai như thế nào đồng loạt ngã xuống giường.
Tay phải tôi vẫn nhất quyết giữ lấy bức ảnh, tay trái lúc ngã xuống để ở vị trí nào đó tôi cũng không biết, chỉ có cái đầu lúc ngẩng dậy từ иgự¢ cậu mới biết được chính xác.
Mặt tôi nóng ran, luống cuống ngồi dậy từ trên người cậu nhanh nhất có thể, “Xin lỗi.”
Lâm Diệc Thần ngơ ngác nằm yên đó, mở to mắt nhìn lên trần nhà một hồi lâu cũng không động đậy, tôi có linh cảm không tốt lay lay tay cậu: “Bị gì rồi à? Có sao không?”
“Không... không sao đâu.” Lâm Diệc Thần đột nhiên bật dậy, không nhìn tới tôi loạng choạng bước xuống giường chạy ra khỏi phòng tôi.
Tôi nhíu mày không hiểu tại sao, đang định đi theo cậu liền nghe thấy đoạn đối thoại giữa mẹ với cậu.
“Lâm Diệc Thần ra ăn trái cây cháu.”
“Dạ thôi, hình như cháu có việc bận thật, cháu về đây. Lần khác cháu qua nhà cô chơi vậy.”
“Ây đi cẩn thận cháu.”
“Không... có gì cô cứ mặc kệ cháu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc