Cậu rốt cuộc là gì của tôi mà cứ lắm chuyện như vậy?"
___
Một câu hỏi của Lâm Diệc Thần đủ làm tôi giật mình, cả người tôi trở nên cứng đờ từ ngạc nhiên rồi chuyển sang ngượng ngạo tự như bừng tỉnh mà nhận thấy sự quan tâm quá mức phiền phức của mình dành cho cậu.
Tay tôi không sức lực mà buông thõng hai bên người, bàn tay phải vô thức mà siết chặt lấy gấu áo, im lặng thật lâu mới nở nụ cười: "Ừ, hình như chả là gì cả."
Tôi vốn định nói mình là bạn cậu, nhưng đến nửa đường trực tiếp nuốt lại không muốn nói nữa. Tôi nâng mắt nhìn cậu, cậu còn như không nghe thấy lời tôi nói, mà cũng không ý thức được lời cậu vừa nói với tôi có bao nhiêu là tổn thương. Tôi lắc khẽ đầu, rồi nhanh chóng quay người ra khỏi quán cafe ồn ào người.
Tôi khác với cậu, tôi không ưa những nơi quá mức huyên náo, tôi không thích tiếp xúc với nhiều người. Nhưng cậu như thế nào như một tên trộm đột nhập vào cái thế giới vốn tẻ nhạt của tôi, từng bước lôi tôi ra khỏi cái nơi mà tôi cho là bản thân mình cả đời sẽ ở đó mãi mãi. Tôi cảm thấy bản thân mình từ khi quen cậu đã hòa đồng hơn thật nhiều, bắt đầu nói chuyện với nhiều người hơn, tinh thần đã bỏ đi cái căng cứng như ngày xưa. Nhưng dù thế nào thì khi ở trước mặt cậu, tôi vẫn cảm thấy thoải mái nhất.
Tôi thích cậu.
Thích cái cách cậu tự nhiên mà bước tới gần tôi.
Nhưng tôi không thích cậu khi nhìn những cô gái khác bằng một ánh mắt cưng chiều như vậy.
Tôi biết tôi chả có cái quyền gì mà quản cậu như thế, tôi chỉ sợ ngay đến cả bạn cậu tôi cũng không thể làm được.
Bữa cơm tối hôm ấy sau khi cùng mẹ ăn cơm, tôi bê mâm bát vào trong bếp để rửa. Chiếc điện thoại đặt trên mặt tủ lạnh có kêu, nhưng tay tôi đang ướt cũng không muốn nhận điện thoại. Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì quá quan trọng được, mẹ tôi đang ở nhà kia rồi. Ngoài mẹ ra, tôi thân nhất với cậu, nghĩ lại buổi sáng nay tôi liền lắc đầu càng không muốn nhận điện thoại bởi lẽ người gọi đến càng không phải cậu.
Có lẽ tiếng điện thoại tôi kêu lâu mà to quá, mẹ tôi từ phòng khách chạy vào: "Điện thoại kìa con không bắt máy sao?"
Tôi vẫn lúi húi rửa bát, nói vọng ra: "Con đang dở tay, hay mẹ nghe hộ con đi."
Bà nhìn tôi rồi nghe máy: "Diệc Thần hả?"
Tôi nghe mẹ nói mà bất ngờ, suýt nữa đã đánh rơi cái bát trong tay. Tôi cũng không ngờ tới là cậu gọi đến, nhưng mà gọi để làm gì chứ?
"À, con bé đang rửa bát bác nghe hộ nó. Không, nó không bận gì hết... Tí nữa đi chơi sao? Được, bác sẽ hỏi nó giúp cháu, tí nữa nó gọi lại cho cháu vậy."
Mẹ tôi tắt điện thoại, bà đặt lại vào chỗ cũ cho tôi, nhìn tôi vẫn đang cúi đầu lầm lì rửa bát: "Thằng bé rủ con đi chơi đấy, mẹ nghĩ con nên ra ngoài một chút. Học hoài không phải là cách tốt."
Rủ tôi đi chơi sao? Chắc không phải sẽ giống lần trước lôi tôi ra làm trò đùa chứ.
Khóe miệng tôi miễn cưỡng nhếch lên, đôi mắt trống rỗng nhìn tới rổ bát đã được rửa sạch sẽ úp bên cạnh trả lời mẹ: "Con chưa rửa bát xong nữa."
"Chẳng phải là rửa xong rồi đấy sao?"
"Vậy thì con phải đi học bài, sắp thi rồi mà." Tôi đứng dậy, mà có lẽ là đứng lên bất ngờ quá, cả người trở nên choáng váng, tay tôi phải vịn vào vách tường mới có thể đứng vững được.
Mẹ đứng ở cửa bếp, ánh mắt bà chứa vài tia nghi ngờ nhìn tôi: "Con với Diệc Thần có chuyện gì phải không?"
"Không có, làm gì có chuyện gì." Tôi vừa cuống vừa ngỡ ngàng lắc đầu thật nhanh phủ nhận, mà có lẽ mẹ đã nhìn ra sự chột dạ của tôi rồi, tôi cúi đầu nghe bà nói: "Không có chuyện gì thì tốt, thằng bé rất tốt mà."
"Vâng."
Tôi cũng thật mong cậu tốt thật...
Nhìn mẹ ra phòng khách, tôi mới chậm chạp cầm lấy điện thoại lên gọi cho cậu. Đầu bên kia bắt máy rất nhanh cứ như đang chờ tôi gọi tới vậy.
"Noãn Hinh, tôi đợi cậu rửa bát lâu thật đấy." Giọng cậu thật hào hứng vui vẻ truyền đến tai tôi, nhưng thật lạ, tôi không vì nụ cười của cậu mà cảm thấy bản thân giống như ăn phải mật ong ngọt ngào như mấy lần trước nữa. Tôi nhấp môi, thật lâu mới nói: "Cậu gọi cho tôi có chuyện gì vậy?"
"Đi chơi nhé? Tôi chở cậu."
Tôi không suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, tôi phải học bài sắp thi rồi." Dù sao tôi không giống như cậu có thể ung dung trước kì thi như vậy.
Lâm Diệc Thần chán nản thở dài, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: "Noãn Hinh đi với tôi đi, tôi đang buồn mà."
Lý do Lâm Diệc Thần buồn từ trước đến nay chỉ có một, đó chính là cậu ấy chia tay với bạn gái. Vì thế tôi không cần phán đoán đủ để hiểu cậu ấy đang muốn nói gì.
"Là chia tay bạn gái." Nếu tôi không nhầm mới sáng nay thấy cậu còn rất cao hứng nhắn tin với cô gái nào đó mà, chả nhẽ mới đó tình cảm đã rạn nứt. Không phải rất nhanh sao?
Lâm Diệc Thần bất mãn: "Lần này là cô ta phản bội tôi, ai biết cô ta bắt cá cùng lúc mấy tay lận chứ? Nên cậu nhất định phải đi ăn với tôi, bồi thường tâm hồn đang tổn thương của tôi đi." Giọng điệu cậu rõ đáng thương như là đang làm nũng với tôi vậy.
Tôi ngược lại không hề cảm thấy vui vẻ gì hết, bồi thường gì chứ, dù sao tôi cũng không phải là người làm tổn thương cậu. Tôi cười, nụ cười mang theo vài phần bi thương: "Tôi đã nói rồi, tôi đang bận học, cậu có nhiều bạn như vậy sao không rủ họ đi."
Lâm Diệc Thần im lặng, mấy giây sau mới nghe thấy tiếng cậu ngơ ngác: "Cậu cũng là bạn tôi cơ mà?"
Là bạn?
Trong lòng đã đau gần ૮ɦếƭ nhưng thế nào tôi vẫn bật cười. Cậu chính là như thế, lúc vui sẽ luôn miệng nói tôi là bạn cậu, lúc tâm trạng xấu thì lập tức phủi sạch quan hệ với tôi.
"Có lẽ không phải bạn cậu sẽ tốt hơn đấy." Tôi cúi đầu che đi biểu cảm thất vọng trong đáy mắt.
Tôi có thể cảm nhận được Lâm Diệc Thần ngạc nhiên như thế nào đối với lời nói kia của tôi: "Noãn Hinh! Cậu nói cái gì vậy?"
A, cậu mắng tôi. Thì ra cậu lại đang tức giận với tôi cơ đấy. Nhưng như thế thì có sao, tôi mỉm cười lại thờ ơ lập lại câu nói kia một lần nữa.
"Noãn Hinh, cậu như thế nào tự dưng tức giận với tôi, cậu thích trêu tức tôi lắm à?" Âm thanh Lâm Diệc Thần đầy không vui từ đầu bên kia truyền tới. Nhưng phải biết một điều tôi là người rất cứng đầu, cậu biết giận chẳng lẽ tôi thì không?
Tôi thấp giọng nói: "Tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ đây." Vừa dứt lời, tôi lập tức tắt máy đi, thậm chí còn tắt nguồn, tháo rời cả pin điện thoại ra cất vào trong túi chạy thật nhanh vào phòng cất thứ đồ này vào trong ngăn kéo rồi đóng rầm một tiếng.
Tôi khẽ thở ra một hơi, như vậy sẽ không nghe thấy tiếng cậu nữa. Thật tốt!
"Mẹ vừa nghe thấy tiếng gì đấy, con không sao chứ?" Tiếng mẹ tôi đầy lo lắng từ bên ngoài truyền vào cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
"Không có chuyện gì đâu ạ, con ᴆụng vào cái tủ thôi."
"Ừ, cẩn thận nhé!."
"Vâng."
Tôi trả lời xong liền từ dưới đất trèo lên giường đắp chăn kín mít. Không gian thật yên tĩnh khiến tôi cảm thấy hốt hoảng, vừa giờ hình như tôi đã làm cậu giận rồi. Có phải hay không, cậu sẽ không thèm nói chuyện với tôi nữa. Lòng tôi hiện tại rối như tơ vò, nhưng sự mệt mỏi lại không cho tôi được phép suy nghĩ nhiều, mí mắt nặng trĩu nhắm tịt lại.
Trong lúc mơ màng tôi gần như là nghe được tiếng cậu từ dưới nhà vọng lên: "Noãn Hinh tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu không xuống nhà ngay bây giờ, tôi với cậu sẽ không phải là bạn nữa."