"Noãn Hinh, tôi biết cậu không để ý. Hay thế này nhé, tôi chia đôi tiền cho cậu được không?"
_____
"Muốn chia hả?"
Chẳng biết vì gì tôi bị cái suy nghĩ vớ vẩn của cậu làm cho phải bật cười. Hoặc có lẽ là tức đến phải cười thành tiếng. Tôi không biết tiếp theo mình phải nói hoặc làm cái gì nữa.
Cậu thật sự là không biết, hay là vô tâm vậy?
"Thì cậu là bạn tôi mà." Lâm Diệc Thần mỉm cười vô ý khoác vai tôi, trông cậu như thật sự vui vẻ cũng không để ý tới khoảng cách giữa cậu và tôi đã gần tới nỗi mắt tôi nhìn rõ được từng sợi lông mi của cậu. Có thể là cậu không bận tâm, nhưng tôi thì có, tôi đẩy tay cậu ra, vội vã bước về phía sau tránh đi cậu.
Lâm Diệc Thần nhíu nhíu mày dường như không hiểu nổi cái phản ứng của tôi. Gương mặt có vẻ mất tự nhiên, cậu thu tay lại rồi đưa lên ngang đầu nói lời thề thốt.
"Thế cậu đừng giận tôi nữa, thề đấy tôi không cố tình đâu." Cậu lấy tiền từ trong túi ra, mà cũng không cần đếm tự chia tôi phần nhiều hơn. Xong còn cười thật tươi, hai má lộ rõ lúm đồng tiền khiến tôi chẳng biết phải làm thế nào để giận cậu nữa. "Mua sách về đọc đi."
Tôi lắc đầu lấy tay đẩy đẩy số tiền ấy ra: "Thôi được, cậu cứ cầm lấy. Chỉ là tôi không thích bản thân bị lôi ra làm trò đùa như thế nữa."
Lâm Diệc Thần nhìn tôi một lúc, có vẻ là thấy tôi không phải đang nói đùa mới lưỡng lự đút tiền vào túi áo. Nhưng đối với tôi cậu vẫn còn có chút hối lỗi, cậu lại bước gần về phía tôi, tôi thề là bản thân đã suýt tránh đi rồi nhưng cậu vẫn nhanh hơn một bước, cúi đầu gần đến tai tôi, thấp giọng nói, thanh âm còn mang theo chút năn nỉ: "Vậy mấy ngày nữa thi học kỳ xong tôi đãi cậu đi ăn kem được không?."
Tôi âm thầm thở dài, đã định lắc đầu từ chối bởi cái tính chấp vặt của tôi cực lớn, nhưng nhìn tới gương mặt cậu bao lời từ chối tự động thu lại hết.
"Ừ, như vậy đi." Tôi nói mà không dám nhìn tới cậu, nói xong cũng vội vã đi trước không dám ở lại lâu.
Có phải tôi rất vô dụng không?
Hình như là thế thật... tại sao đối với cậu tôi không thể nói nổi mấy lời cự tuyệt?
Cậu chỉ là vô tình gieo tình cảm.
Tôi lại ngây thơ nghiêm túc mà nắm lấy.
Tôi và Lâm Diệc Thần là học sinh cùng lớp, cậu là cá biệt còn tôi là một học sinh, nói khiêm tốn thì có thể tự coi là \'con người ta\' trong mắt của ba mẹ người khác.
Hai thế giới quả là cách biệt và có vẻ chả liên quan gì tới nhau, nhưng trong một lần kiểm tra toán tôi vô tình giúp Lâm Diệc Thần đạt được điểm tuyệt đối, nhờ tài nhắc bài của mình.
Lần này cứ như một lần cứu Lâm Diệc Thần thoát khỏi cái ૮ɦếƭ vậy, ba mẹ cậu có lần đã nói nếu lần kiểm tra này điểm Toán cậu vẫn cứ thấp như vậy sẽ không cho cậu tiền tiêu vặt trong nửa năm. Mà với một người suốt ngày tụ tập như cậu, cắt tiền sinh hoạt trong cả năm là cả một nỗi tra tấn quá lớn.
Lâm Diệc Thần vô cùng biết ơn tôi, giờ ra chơi hôm ấy cậu đã chạy tới gần tôi: "Cậu muốn tôi trả ơn gì cho cậu không? Cậu thật sự là cứu tinh của tôi đấy."
Giữa trưa mùa hè nắng rực rỡ, một nụ cười của nam sinh vô tình làm tôi ngơ ngẩn mà lỡ miệng nói rằng: "Muốn làm bạn của cậu có được không?"
Từ lúc đấy đến nay đã là 2 năm, nếu ngày ấy tôi không nói câu ấy ra thì mọi chuyện đã rất tốt đẹp.
Tôi và cậu tuy chung lớp nhưng có thể sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau ấy.
Năm nay tôi lớp 12, bài vở gần như là rất nhiều. Các bài kiểm tra, rồi lo cả cho kì thi cuối cấp sắp tới. Tôi cảm thấy bản thân học còn chưa tốt, rất nhiều chỗ tôi cần yên tĩnh mà ôn tập. Vậy mà chỉ một câu nói của Lâm Diệc Thần, tôi liền cắp sách đến quán cafe, nơi mà một chút yên tĩnh cũng không có, người qua người lại làm mất tập trung của tôi vô cùng.
Tôi lật một trang sách, nghiền ngẫm đọc qua nội dung. Não bộ còn chưa kịp hấp thu cái gì cánh cửa bên ngoài kia có người bước vào, cái chuông gió ở trên bị gió thổi đung đưa, tạo ra những tạp âm hỗn loạn. Tôi kì thực là không thể học bài nổi ở nơi này, nhanh tay gấp sách lại, ánh mắt tôi chuyển đi nhìn tới cậu.
Tâm tình tôi rõ ràng đang không tốt, nhìn tới tình cảnh như vậy lại thấy khó chịu, rõ ràng cậu rủ tôi ra đây là để học bài nhưng rốt cuộc là từ đầu đến cuối cậu có học cái gì đâu. Nếu không phải nghịch điện thoại thì sẽ là gọi thêm bánh, hay nước.
Cậu ngồi nhóp nhép ăn, rồi uống nước ừng ực.
Mấy cái âm thanh tôi nghe đến ám ảnh.
"Lâm Diệc Thần, cậu học bài một chút đi." Tôi nhìn cậu lên tiếng nhắc nhở, giọng điệu so ra cũng khá là dễ nghe so với nội tâm đang kêu gào bên trong.
Lâm Diệc Thần không chú ý đến tôi lắm, trả lời cho có, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại trong tay: "Kệ tôi đi, sắp thi rồi có ôn cũng không kịp."
Tôi đối với lời cậu nói thật sự là giở khóc giở cười: "Thì nên học một chút không phải sao?" Tôi đặt trước mặt cậu một quyển sách, trên đó đã được tôi cẩn thận tô 乃út nhớ ở nhà: "Đây là trọng tâm ôn thi môn toán, cậu không muốn bị ba mẹ cậu gây khó dễ nữa đấy chứ?"
Lâm Diệc Thần cau mày, hình như là cậu đối với tôi có chút không vừa lòng, chắc cậu sẽ nghĩ tôi là một người nói nhiều: "Tôi biết rồi mà." Cậu miễn cưỡng cầm lấy quyển sách, còn chưa tập trung vào học cái máy điện thoại cậu đặt trên bàn sáng lên, mặt cậu có biến hóa vi diệu gần như là rất vui. Những lời tôi nói cậu đã ném đến tận phương trời nào rồi.
Tôi hơi mím môi, ánh mắt hơi liếc tới những dòng chữ đó, thì ra là tin nhắn bạn gái mới cậu gửi đến.
Cả nửa tiếng đồng hồ tôi thấy cậu thật chăm chú rep tin nhắn, còn quyển vở tôi mất công soạn cho cậu lại bị vứt xó. Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, tôi thu dọn sách vở của mình ở trên bàn, có lẽ tôi nên đi về rồi. Trước khi về, tôi nhìn tới cậu nghiêm túc nói: "Lâm Diệc Thần, cậu còn không học bài, suốt ngày yêu đương sẽ giúp cậu học giỏi sao?"
"Cậu là cái gì của tôi mà nói lắm như vậy?"