Ngày mà Bạch Chi ૮ɦếƭ là một ngày mưa lớn. Hắn đứng đó, ngay giữa nghĩa trang lạnh lùng, gió thổi quật ngang qua người hắn. Nhưng hắn lại không thấy lạnh.
Hắn chỉ thấy đau thôi.
Đau như trái tim bị ai đó Ϧóþ chặt.
Từ đó hắn không còn yêu nữa.
Hay nói cách khác, đối với hắn, cái gọi là tình yêu đó không còn quan trọng nữa. Hắn không vui, hắn cũng chẳng buồn, hắn giống như một cái xác biết đi, biết nói.
Cho đến khi gặp hắn gặp được cô bé đó.
Bé gái mười hai tuổi, đôi mắt cô trong veo như những vì sao trên bầu trời đêm tối, trái tim đầy non nớt nhưng lại rất kiên cường. Hắn lại như một lần nữa được nhìn thấy lại bóng dáng của Bạch Chi, hắn đem cô bé ấy nuôi dưỡng thành dáng vẻ của Bạch Chi. Đó đã trở thành niềm an ủi duy nhất trong trái tim lạnh lẽo của hắn.
Mỗi lần nhìn thấy cô, hắn lại như sống lại những khoảnh khắc được ở bên cạnh Bạch Chi. Nhưng mà hình như hắn quên mất rồi, cô là Tử Y, không phải là Bạch Chi của hắn.
Cô cũng có trái tim, có suy nghĩ riêng không ai có thể thay thế được, cũng hoàn toàn không thể bắt chước theo ai được. Cô cũng có quyền được yêu thương, được hạnh phúc. Nhưng hắn đã nhẫn tâm tước đoạt đi thứ hạnh phúc đó của cô.
Cô từng trao hắn trái tim yêu chân thành nhất.
Cô từng dùng sự nhẫn nại để bao dung trái tim tổn thương của hắn mặc cho trái tim cô cũng thương tích đầy mình.
Cô đã từng mong rất nhiều lần rằng đến một ngày nào đó, hắn có thể quay đầu lại nhìn cô một lần, cô từng hy vọng trái tim ấm áp của mình có thể cảm động trái tim sắt đá của hắn nhưng kết quả thì sao?
Hắn lại làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.
Để cho cô biết rằng, yêu một người không có gì là sai cả nhưng yêu không đúng người thì sẽ thật ngu ngốc.
Bảy năm bên nhau, nửa năm hôn nhân trôi qua đối với cô giống như một cơn ác mộng vậy. Cuối cùng cùng nên kết thúc rồi.
Sau khi tỉnh khỏi cơn ác mộng này, ta là gì của nhau?
Lần thứ hai hắn đứng ở nghĩa trang, lại một người nữa phải vì hắn mà ૮ɦếƭ. Lại một lần nữa hắn chính tay tiễn đưa thêm một người nữa vào mộ phần.
Chua xót thật, cũng nực cười thật.
Hắn lặng lẽ đi đến, đau lòng bốc một nắm đất đem bỏ vào mộ phần của cô. Đôi bàn tay hắn chai sần, hốc mắt hắn đã đỏ ngầu, dường như đêm hôm qua hắn không tài nào chợp mắt nổi.
Cô đã ૮ɦếƭ rồi, cứ thế mà rời bỏ hắn.
- Con không tin đâu. Tử Y không thể nào ૮ɦếƭ được.
Chát!
Tống phu nhân cũng không thể nhìn nổi bộ dạng của hắn lúc này liền đưa tay tát hắn một cái cho tỉnh.
Giờ phút này, hắn lại gào khóc, lại muốn ôm lấy cô. Hắn lại phát điên cái gì chứ, không phải đây là kết cục hắn muốn sao?
Hắn chưa từng tin tưởng cô.
Hắn cũng chưa từng yêu cô.
Hắn nghĩ mình xứng đáng khóc cho cô sao? Hắn không xứng!
- Mày điên đủ chưa? Tử Y con bé đã ૮ɦếƭ thật rồi. Mày ở đây gào khóc cái gì chứ?
- Không kịp nữa rồi.
- Tống Dịch, giờ mày mới biết đau sao?
Hắn không trả lời, hắn biết nói gì đây? Người cũng đã ૮ɦếƭ rồi. Đối với cô đó là một sự giải thoát, còn đối với hắn đó lại là một sự giày vò.
Lần đầu tiên sau bảy năm, hắn lại rơi nước mắt. Hắn lại thấy đau đớn như vậy, trong cơn đau như rạch ngang tim hắn. Hắn cuối cùng cũng có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng. Nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Cành cây đã gãy há lại có thể tiếp tục đâm chồi?
- Mẹ nói xem, ở dưới đó cô ấy có tha thứ cho con không? Có phải là con đã làm sai rất nhiều chuyện khiến cho cô ấy không cách nào tha thứ được không?
Tống phu nhân thở dài nhìn hắn. Dù sao bà cũng không thể khuyên giải nổi hắn. Bà đã khuyên hắn rất nhiều lần rồi nhưng hắn lại không nghe, nên kết cục mới như thế này.
- Kết cục này là do mày tự chuốc lấy mà thôi. Con bé chưa từng làm sai chuyện gì cả. Chuyện sai lầm duy nhất chính là yêu mày mà thôi. Tống Dịch, có nhiều chuyện ta biết đã muộn rồi, nhưng ta vẫn muốn nói. Có một số kẻ tưởng là lương thiện nhưng thực chất lại là rắn rết không ai bằng.
- Mẹ nói vậy là có ý gì?
- Con là người thông minh, nên nhìn rõ ai mới là người thực sự yêu mình. Đừng cố chấp nữa, buông tay đi.
Dưới cơn mưa đầu xuân lất phất, trong căn biệt thự rộng lớn tưởng chừng khiến cho con người ta nghẹt thở ấy, không còn có ai đứng đợi hắn quay về nữa. Cũng không còn ai thật lòng yêu thương hắn.
Tất cả những người yêu thương hắn thật lòng đều đã bị hắn giẫm nát dưới chân rồi.
Hắn cúi mặt đau buồn, ánh mắt có chút đỏ...
Muộn, thật sự đã muộn rồi!
Hắn đã hủy hoại cuộc đời của một cô gái vô tội thuần khiết.
Đây là cái giá phải trả cho tội nghiệt của hắn.
Tống Dịch đi về nhà, hắn lửng thững đi lên phòng ngủ. Nơi đây từng có một người con gái đêm đêm đợi hắn về, từng mong đợi được nhìn thấy hắn, từng muốn hắn đối xử tốt với cô thêm một chút.
Nơi đây từng ngập tràn hình bóng cô, từng chứa đựng hơi thở ấm áp của cô nhưng mà bây giờ lại chỉ còn lại hắn cùng với màn đêm cô tịch.
- Chú, cháu sẽ ngoan, chú đừng bỏ rơi cháu có được không?
- Nếu như một ngày tôi biến mất khỏi thế giới này, chú có đau lòng không? Có vì tôi mà khóc như chú đã từng khóc vì cô ấy không?
- Tống Dịch, tôi hận chú, tôi hận chú đến ૮ɦếƭ.
Giọng nói của cô cứ văng vẳng bên tai hắn, giống như bóng ma giày vò hắn từng đêm. Cô đã nói được làm được, đến ૮ɦếƭ cô vẫn không chịu tha thứ cho hắn.
Đến ૮ɦếƭ cô vẫn hận hắn.
Đêm đó, trên chiếc giường còn vương lại chút hơi ấm của cô, hắn lại một lần nữa mơ thấy cô quay về. Cô đứng trước mặt hắn nhưng cô lại không nhìn đến hắn. Hắn muốn chạy đến bên cạnh cô nhưng chạy mãi cũng không thể ôm được cô.
Cô xoay lưng định rời đi, trong lòng hắn đột nhiên rất lo sợ, hắn sợ cô lại biến mất, hắn không muốn cô lại lần nữa bỏ rơi hắn trong giấc mơ cô độc.
- Tử Y, tôi hối hận rồi. Em có thể quay về được không? Xin em đừng bỏ rơi tôi.
- Tống Dịch, chú dựa vào cái gì mà bảo tôi đến thì đến, muốn đi thì đi? Tôi muốn chú cả đời này chỉ có thể sống trong đau khổ mà thôi.
- Tử Y, tôi sai rồi. Tử Y, tôi yêu em.
- Muộn rồi, Tống Dịch. Yêu ư? Chú không xứng!