“ 3 năm anh sống không bằng ૮ɦếƭ cũng không đủ làm em tha thứ cho anh sao Lâm Thanh Nhã à .. không Tuệ Vi mới đúng !?”
“ Anh nói .. anh nói gì thế .. tôi không hiểu “ Mặt Lâm Thanh Nhã trắng bệch , cô siết chặt tay để anh không thấy mình run rẩy như thế nào .
Làm sao có thể !?
Làm sao có thể anh biết được , chuyện này chỉ có cô biết trời biết đất biết , làm sao .
Hàng Nhất lúc này cũng không giữ được bình tĩnh ,kích động ôm cô vào lòng , hận không thể hoà cô với mình làm một .
“ Tuệ Vi anh ..”
“ Lâm Thanh Nhã , tôi là Lâm Thanh Nhã “ cô nghiến răng gằng từng chữ
“ Được , Thanh Nhã anh biết sai rồi , anh thật sự biết sai rồi , ông trời đã nghe được lời cầu xin của anh , ông trời đã đưa em về bên anh “
Lâm Thanh Nhã cố gắng đẩy anh ra nhưng sức không lại Hàng Nhất , cô đành để anh ôm , giọng cô đầy chế giễu vang lên “ Tại sao anh lại nghĩ ông trời đưa tôi trở về là để đến với anh mà không nghĩ đưa về là để chỉnh anh để ngược anh !”
Hàng Nhất “ Anh mặc kệ là ông trời đưa em về là nguyên do gì chỉ cần em ở bên anh , chỉ cần được như thế “
Anh tiếp tục nói “ Anh thừa nhận lúc đầu bên em là vì Bích Nguyệt nhưng về sau là thật lòng với em , anh lúc nào hôn em cũng che mắt vì mỗi khi nhìn vào đôi mắt của em anh lại chột dạ , mỗi lần hoan ái anh đều tắt đèn vì .. vì em quá mê người .”
Nói tới đây , mặt Hàng Nhất và Lâm Thanh Nhã đều không hẹn mà đỏ .
Vì em quá mê người !
Câu này đủ sốc .
Lâm Thanh Nhã hít một hơi thật sâu để cố bình tĩnh , lúc này Hàng Nhất cũng chịu buông cô ra , mặt đối mặt Lâm Thanh Nhã lạnh nhạt nói “ 3 năm không đủ để tôi tha thứ cho anh , 30 năm tôi còn xem xét lại được “
Hàng Nhất mím môi im lặng một lúc “ Được “
30 năm cũng được hay 50 năm cũng được chỉ cần cô ở bên anh , chỉ cần có thế .
“ Thím Trương , thím dọn hết tất cả hải sản xuống đem đồ ăn lên “
Thím Trương vâng vâng dạ dạ làm theo .
Một bằng toàn thức ăn cô yêu thích , Lâm Thanh Nhã nhìn vẻ mặt trong đợi của anh im lặng không chạm đũa.
Anh thấy vậy , lên tiếng “ Tại sao em không ăn , tất cả những món này đều là món em thích “
Lâm Thanh Nhã lạnh mặt “ Trên đời này không có bất kể thứ gì đều yêu thích mãi mãi “
Hàm ý quá rõ ràng , Hàng Nhất nghe vậy tay cầm đũa run lên , mỉm cười cứng ngắc “ Vậy em ăn món gì , anh bảo thím Trương làm cho em “
“ Tôi không muốn ăn !” Dứt lời muốn đứng dậy thì bị anh nắm cổ tay kéo lại chột ngồi , Hàng Nhất sầm mặt “ Một là em tự ăn hai là anh sẽ bón em từ thìa !”
Người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này !
Cô nghiến răng nghiến lợi nhồi nhét thức ăn vào miệng , trừng mắt nhìn anh .
———<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
Ngày mai là sinh nhật Lâm Thanh Nhã , bố mẹ Lâm gọi cô bảo trở về nhà , Hàng Nhất cũng một hai đòi theo bằng được .
Đêm tối , Lâm Thanh Nhã không ngủ , cô đi ra bạn công ngắm trăng hôm nay , trăng rất tròn và sáng giống hệt cái ngày cô gieo mình tự vẫn .
“ Em đang làm gì vậy “ Hàng Nhất không biết từ bao giờ đang đứng ở sau lưng cô .
Anh không ngủ được , nên định ghé qua phòng cô ngắm cô nhưng lại thấy Lâm Thanh Nhã cô độc đứng đó , lòng anh liền hoảng hốt vừa lo sợ .
“ ... “ Lâm Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn anh không nói .
“ Em không khỏe sao ?”
“ Tôi rất khỏe nhưng từ khi thấy anh liền không khỏe !”
Dứt lời câu này , đồng hồ treo tường điểm đến 12 h đúng .
Sinh nhật của “Lâm Thanh Nhã “đã đến .
Lâm Thanh Nhã định mở miệng chế giễu anh thì lại không cách nào nói được , chân cũng vô lực , cô ngã xuống trợn mắt nhìn Hàng Nhất hoảng loạn ôm cô , giọng nỉ nón “ Tuệ Vi , em .. em làm sao thế .. đừng mà .. đừng mà .. làm ơn đi em ..”
Lúc này cô không kiềm được nước mắt nhưng thứ nước chảy ra từ mắt cô là dòng huyết lệ .
Hàng Nhất ૮ɦếƭ sửng nhìn cô từ từ nhắm mắt , cánh tay buông lõng , trút hơi thở cuối cùng ...