Đừng nhìn Lục Cửu là bang chủ cao lớn thô kệch, đến khi Lâm Ngải mang thai thì hắn lại biến thành người yêu nhị thập tứ hiếu.
Hiện tại nếu trong bang không có việc gì lớn thì hắn sẽ không trở về biệt thự bên kia. Lúc đầu trên dưới Thiên môn còn không hiểu, cuối cùng Lý Vinh vẫn là mồm rộng nói ra hết, nói bang chủ được lên chức cha, hoàn thành mục tiêu.
Một tháng đầu, Lâm Ngải vẫn chưa thấy có gì thay đổi. Cho đến tháng thứ hai, phản ứng nôn nghén mới ập đến bất ngờ, hơi chút là cô buồn nôn không muốn ăn gì, cứ ăn cái gì là nôn ra cái đó. Nhìn bảo bối nhà mình nghén đến mức sắc mặt tái nhợt bộ dáng gầy yếu, khiến Lục Cửu đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
Bình thường bảo Lục Cửu đọc sách là như muốn lấy mạng hắn. Còn bây giờ mỗi ngày hắn dùng gần hết thời gian xem sách chăm sóc sức khỏe, hao hết tâm tư cân nhắc cho tiểu bảo bối nhà mình ăn gì, chỉ muốn cô ăn nhiều một chút để bổ sung dưỡng chất.
"Buổi tối muốn ăn gì?" Lục Cửu cưng nựng tiểu nha đầu đang dính sát vào lòng mình.
Lâm Ngải không thèm ăn, không biết muốn ăn cái gì cũng không có khẩu vị, cô lắc đầu, đưa tay ôm eo hắn làm nũng.
"Không ăn cái gì làm sao mà được, ngoan, nghe lời anh." Trong đầu Lục Cửu có đủ các món ăn đọc được trong sách hai ngày nay "Ăn mỳ được không, anh mới học được."
Lâm Ngải chép miệng nhìn hắn, miễn cưỡng gật đầu: "Không cần cho nhiều mỳ quá, sợi mỳ phải thật nhỏ, cho thêm một quả trứng gà, em muốn ăn mềm một chút."
"Đã biết, tiểu tổ tông"
Được cô đồng ý, Lục Cửu lập tức chui vào bếp, tay chân lanh lẹ cán mỳ, còn hầm thêm một nồi canh bồ câu.
Lục Cửu làm rất nhanh, chỉ một lúc đã xong nồi mỳ thơm nức mũi, sợi mỳ nhỏ xíu cùng nước dùng trong veo, trứng gà vàng óng. Hắn gắp mỳ vào một chén nhỏ, thêm non nửa bát nước canh, rồi bưng lên lầu.
"Làm gì vậy?" Hắn vừa đẩy cửa phòng ra, thấy Lâm Ngải đang đứng trước cái gương to kéo váy ngủ nhìn trái nhìn phải.
Lâm Ngải vẫy tay với hắn. "Anh mau đến xem"
Lục Cửu đặt khay đồ ăn lên tủ đầu giường, đi đến phía sau cô, "Làm sao vậy?"
"Anh xem, bụng lớn hơn một chút rồi"
Bàn tay to chai sạn dịu dàng vuốt ve bụng cô, "Ừ, cũng ba tháng rồi"
Lâm Ngải phủ tay mình lên tay hắn, nhoẻn miệng cười: "Còn nửa năm nữa là có thể gặp tiểu bảo bối rồi"
"Chờ thằng nhóc này ra, anh sẽ tét ௱ôЛƓ nó thật đau." Lục Cửu ôm cô vào lòng, "Ai bảo nó dám bắt nạt mẹ nó."
"Anh làm được sao?"
"Anh càng thương em hơn." Trong ánh mắt thâm thúy là tính nồng ý đậm.
"Em rất tốt, thật đấy, anh đừng lo lắng." Mười ngón tay cô nắm chặt lấy tay hắn. "Ừm, em hơi đói rồi, mau, cho em nếm thử tay nghề của anh đi."
Lục Cửu đặt cái bàn ăn nhỏ lên giường, múc cho cô một thìa canh, kiên nhẫn thổi nguội. "Nào, uống chút canh trước."
"Em tự làm..."
Lục Cửu nắm lấy bàn tay đang vươn ra của cô, cố ý nói: "Ngoan, há mồm"
Lâm Ngải thấy không tránh được, đành phải đỏ mặt há mồm uống hết.
"Vị thế nào?"
"Rất ngon
Lục Cửu lại cẩn thận gắp thêm mỳ đặt vào thìa, "Nào, há mồm"
Lâm Ngải như con sóc nhỏ chỉ cần há miệng chờ ăn.
"Lại uống thêm ngụm canh"
Lâm Ngải vừa ngẩng đầu đã bị đôi môi mềm mại của hắn áp vào môi, nước canh thơm ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng.
Hai đôi môi rời ra, một người vẻ mặt thỏa mãn, một người mặt mũi đỏ bừng.
Lục Cửu liếm liếm môi, khóe miệng khẽ nhếch: "Mùi vị quả nhiên không tệ"
"..." Lão lưu manh này, Lâm Ngải thầm mắng trong lòng.
Không biết vì nguyên nhân gì, hôm đó phản ứng nôn nghén của Lâm Ngải giảm đi nhiều, sau một lúc lâu cuối cùng cũng ăn no.
"Xem ra sau này đều phải mớm cơm như vậy" Lục Cửu nhả ra một câu.
"!" Lâm Ngải khinh bỉ nhìn hắn.